Thần Tượng Nhà Ta Lại Rớt Áo Choàng Rồi

Chương 2: Ca Sĩ Mạnh Nhất





Tác giả: Mặc Ngôn Mộc
Edit: Bilun
Người dẫn chương trình cầm micro kích động nói: "Tuyển thủ Tần Trí cậu muốn khiêu chiến người nổi tiếng nhất của chúng ta, vậy câu trả lời của tuyển thủ Thời Phi là gì?"
Thời Phi nhìn tuyển thủ Tần Trí, lại nhìn những tuyển thủ khác, đứng lên hỏi: "Ngoài tuyển thủ Tần Trí, còn có tuyển thủ nào cảm thấy tôi không đủ tư cách ngồi ở vị trí này không? Đều có thể cùng nhau đứng ra."
Người dẫn chương trình Lục Bằng càng kích động, đây là muốn gây sự nha.
Bọn họ thu gameshow, đương nhiên là chương trình càng hot thì càng thú vị.
Cầm micro nhìn về các tuyển thủ dự bị khác hỏi: "Còn ai không? Còn tuyển thủ nào muốn khiêu chiến Thời Phi không?"
Những người khác hai mặt nhìn nhau một hồi, tiếp theo lại có một hơn nửa tuyển thủ đều giơ tay bước lên phía trước một bước, tổng cộng chỉ có 12 tuyển thủ dự bị, có 8 người đều đưa ra ý muốn khiêu chiến với Thời Phi.
Đã tới nơi này rồi, ai cũng không muốn đi một vòng đã trở về nhanh như vậy.
Người dẫn chương trình nhìn về phía 8 tuyển thủ dự bị khiêu chiến, hỏi: "Dựa theo quy định, Thời Phi cậu có thể chọn 1 người trong số tuyển thủ dự bị để ứng chiến."
Hà Tiểu Bắc có chút lo lắng, cậu ta cũng chưa từng thấy thực lực của Thời Phi như thế nào, không biết lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì.
Thời Phi đứng lên, sờ sờ cái mũi có chút khó chịu của mình, nhìn về phía 8 người vẻ mặt không phục nóng lòng muốn thử kia, nhìn từ trái qua phải, rồi lại nhìn từ phải qua trái, sau đó liền thấy cậu cầm micro lớn tiếng nói: "Tôi lựa chọn từ chối khiêu chiến."
Người dẫn chương trình: "......"
Tuyển thủ dự bị: "......"
Người dẫn chương trình Lục Bằng thiếu chút nữa cho rằng mình nghe lầm, hỏi lại lần nữa cho chắc chắn: "Thời Phi, cậu nói lựa chọn cái gì?"
Thời Phi lại lần nữa nói: "Tôi nói tôi từ chối tiếp nhận khiêu chiến."
Tần Trí lập tức mất bình tĩnh, chỉ vào Thời Phi nói: "Sao cậu có thể từ chối chứ?"
Thời Phi nhướng mày, giọng nói lười nhác hỏi lại: "Vì sao lại không thể? Quy tắc tuyển thủ dự bị có thể khiêu chiến với tuyển thủ thăng cấp, nhưng cũng không quy định tuyển thủ thăng cấp không thể từ chối mà."

Lục Bằng ngây ra, cũng không nói không thể từ chối, nhưng trong tình huống như này, người có chút cốt khí và thể diện, trước nhiều camera như vậy đều sẽ không từ chối.
Hà Lộ Lộ cố nén cảm giác muốn bật cười, nhìn thiếu niên mặt mũi tinh xảo kia, cảm thấy khá là thú vị, mở miệng nói: "Lục Bằng lão sư, Thời Phi phản bác đúng là có lý."
Lục Bằng cảm thấy bản thân giống như gặp phải ván sắt trong kiếp sống làm MC của mình, làm gì có ai không làm theo kịch bản như vậy, tới tham gia tuyển tú mà không hề suy xét tới hình tượng danh tiếng chút nào sao?
Có chút không cam lòng hỏi lại lần nữa: "Thời Phi, cậu nghĩ kỹ rồi chứ? Thật sự không tiếp thu khiêu chiến?"
Thời Phi mím môi nói: "Tôi chỉ cảm thấy tiếp thu khiêu chiến của bọn họ đối với tôi mà nói không có lợi gì mấy."
Lục Bằng thấy thế lập tức hỏi: "Là sao?"
"Tình huống trước mặt là tuyển thủ dự bị thắng có thể thăng cấp, thua cũng không có bất cứ tổn thất gì vẫn là dự bị, điều này đối với bọn họ mà nói là một cơ hội trực tiếp thăng cấp.
Nhưng đối với tuyển thủ đã thăng cấp như chúng tôi mà nói lại là một lần mất đi lựa chọn, cái này thấy thế nào cũng là một vụ mua bán không có lời."
Thời Phi phân tích trật tự rõ ràng: "Ngoài tôi ra, những tuyển thủ thăng cấp khác đều trải qua tuyển chọn trực tuyến, tôi tin tuyển chọn trực tuyến đã trải qua suy xét thận trọng mới chọn ra.
Mà bọn họ bị dự bị chỉ có thể nói lên bọn họ không đủ ưu tú, một khi đã như vậy còn cần tiếp thu khiêu chiến làm gì?"
Lời này của Thời Phi lại khiến tuyển thủ thăng cấp ở đây sinh ra đồng cảm.
Đúng vậy, rõ ràng bọn họ thăng cấp, những người bên dưới đó là dự bị, kết quả hiện tại lại bị đảo ngược, vậy bọn họ ngay từ đầu thăng cấp có ý nghĩa gì?
Lục Bằng thật muốn xông lên che miệng cậu lại, cậu câm miệng cho tôi, thêm phân đoạn khiêu chiến này đương nhiên là để hậu kỳ cắt nối biên tập càng thú vị hơn.
Một gameshow quan trọng nhất là gì, đương nhiên là bạo điểm hấp dẫn cái nhìn của mọi người.
Tần Trí cũng không để ý những điều này, gã khó chịu nhìn Thời Phi thật lâu: "Nói trắng ra là cậu vẫn không dám đấu thôi, còn nói dài dòng như vậy." Thời Phi liên tục từ chối, khiến Tần Trí và các tuyển thủ dự bị khác đều càng thêm chắc chắn, cậu không có thực lực ca hát gì đó, nếu không sao có thể lặp đi lặp lại nhiều lần tìm lý do chứ.
"Không phải tôi không dám đấu, mà là tôi sợ cậu thua không nổi." Thời Phi cười nhìn về phía Tần Trí nói: "Nếu muốn khiêu chiến, vậy chi bằng chúng ta liền chơi lớn một chút, thắng thì ở lại sân khấu, thua thì trực tiếp biến đi, không có phân đoạn dự bị."
Thời Phi nói lập tức khiến người ở đây kinh ngạc, rất nhiều người không dám tin nhìn cậu, đây là hoàn toàn không để đường lui cho mình nha.

Phải biết rằng với vẻ đẹp của Thời Phi, cho dù phân đoạn này cậu thua, biến thành tuyển thủ dự bị, cũng vẫn có cơ hội rất lớn được fan đẩy về.
Thời Phi nhìn về phía người dẫn chương trình Lục Bằng và Hà Lộ Lộ hỏi: "Xin hỏi Lục Bằng lão sư và Hà Lộ Lộ lão sư, các vị cảm thấy thế nào?"
"Chúng tôi bàn bạc với tổ đạo diễn một chút." Rất nhanh hai người liền thảo luận với tổ đạo diễn một chút, sau đó quay lại trả lời là được, chỉ cần hai bên đồng ý.
Đôi mắt trong veo của Thời Phi nhìn đám người Đới Lương và Tần Trí, trên mặt hiện ra tự tin: "Bây giờ đến lượt tôi hỏi các cậu, các cậu dám tiếp thu khiêu chiến như vậy không?"
Đám người Tần Trí và Đới Lương hồi lâu không trả lời được, thắng thì ở lại, thua thì biến đi, không hề có tí đường lui nào.
Bọn họ chưa từng thấy Thời Phi thể hiện tài nghệ, không biết thực lực của cậu như thế nào, chẳng may thua, ngay cả cơ hội được fan đẩy lên bọn họ cũng không còn.
Bên cạnh có vài tuyển thủ thăng cấp và chưa khiêu chiến bắt đầu ồn ào: "Chiến, chiến, chiến....."
Tần Trí có loại cảm giác không trâu bắt chó đi cày, đấu cũng không được, không đấu cũng không được, trong lòng hơi hối hận, sớm biết vậy bọn họ sẽ không đứng ra khiêu chiến.
Lại nhìn Thời Phi, trong lòng cũng không chắc chắn, không biết cậu giả vờ hay thực sự có tự tin như vậy.
"Được, tôi đồng ý." Cuối cùng Tần Trí cắn răng đồng ý yêu cầu thi đấu.
Tần Trí đồng ý, Đới Lương cũng cắn răng đông ý theo, những người khiêu chiến Thời Phi còn lại khác cũng chỉ có thể đồng ý.
Thời Phi có thể lựa chọn một người trong đám người bọn họ để ứng chiến.
Ánh mắt cậu dừng trên người Tần Trí, ý cười thong dong nói: "Thấy anh vừa rồi tích cực như vậy, đối tượng khiêu chiến của tôi đương nhiên là anh."
Khi ngón tay dừng trước mặt Tần Trí, những người khiêu chiến khác đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, kể cả Đới Lương.
Đồng thời cũng vui sướng, trình độ ca hát của Tần Trí không kém, thậm chí trình độ ca hát của gã chưa chắc đã kém mấy người thăng cấp trong sân, vừa rồi khi gã biểu diễn, Hà Lộ Lộ đã rất khó xử có nên cho gã thông qua hay không.
Là người có thực lực mạnh nhất trong 12 tuyển thủ dự bị ở đây.
Thời Phi lựa chọn gã, chỉ sợ sẽ lật thuyền.
Ngay cả Hà Lộ Lộ cũng đổ mồ hôi thay cậu, Hà Tiểu Bắc ngồi ở vị trí bên trên, hai tay siết chặt quần áo, mặt đầy vẻ lo lắng.
...........
Thi đấu khiêu chiến sẽ do người khiêu chiến thể hiện trước, Tần Trí chọn bài hát tên 《 Dã Trường 》, đây là một bài hát khá bùng nổ, ca từ có hơi nhanh, chủ yếu nói về một thiếu nhiên đang theo đuổi ước mơ, không sợ hãi bất cứ lời đồn thổi nào, vượt qua nghịch cảnh hướng về phía trước.
Có chút giống với trạng thái của Tần Trí lúc này, chọn bài hát này có thể thêm điểm.
Âm nhạc vang lên, Tần Trí cầm mic bắt đầu hát.
"Oa, lần này Tần Trí phát huy rất ổn, rất không tồi."
"Phát huy khá hơn nhiều so với lần trước, nếu ngay từ đầu cậu ta đã có trạng thái như này, nói không chừng sẽ thăng cấp."
"Thời Phi gặp nguy hiểm rồi, cậu ta đây là tự đào hố cho mình nhảy xuống à."
Không biết có phải bị kí.ch thích hay không, lúc này Tần Trí phát huy vượt xa thường ngày, ngay cả bạn thân Đới Lương của gã cũng cảm thấy vậy, đây có thể coi là trình độ phát huy tốt nhất của gã trong thời gian này.
Sau khi hát xong, mọi người đều vỗ tay, Tần Trí sửa sang lại áo sơ mi của mình, lộ ra nụ cười tự tin.
Hà Lộ Lộ cầm micro cười nói: "Ngay từ đầu sao cậu không có trạng thái này, nếu không tôi sẽ cho cậu qua, Thời Phi, cậu phải cẩn thận đấy."
Người dẫn chương trình hỏi: "Thời Phi, đến lượt bạn, bạn muốn chọn ca khúc nào để hát?"
Thời Phi cầm mic đi lên giữa sân khấu nói: "《 Dã Trường 》."
Hiện trường ồ lên, đều cảm thấy Thời Phi quá càn rỡ kiêu ngạo, cư nhiên chọn bài hát giống nhau.
Đối với cùng một bài hát, sẽ có một sự tương phản rất rõ ràng giữa hay và dở, người bình thường PK ai sẽ làm như vậy chứ.
Đây là quá tự tin vào bản thân hay là tìm đường chết?
Lục Bằng: "Vậy mời bạn bắt đầu biểu diễn."
Hà Lộ Lộ ngồi trên ghế quay đi quay lại nửa vòng, khóe miệng khẽ nhếch lên với Lục Bằng vừa đi tới cạnh mình nói: "Tôi thích anh bạn này, đủ kiên cường."
Lục Bằng nói: "Cô thích cũng vô dụng, chẳng may thực lực của cậu ta không cuồng như tính cách của cậu ta, cậu ta sẽ bị cả dân mạng chửi chết.:
Hà Lộ Lộ nghiêng đầu nói: "Vì sao anh lại gọi cái này là cuồng chứ? Tôi cảm thấy là cá tính."
Lúc này âm nhạc vang lên, vẫn là giai điệu quen thuộc, Thời Phi cầm mic nhắm lại hai mắt, vừa rồi dáng người còn hơi biếng nhác, theo tiếng nhạc vang lên khí thế cả người đã thay đổi.

Khi cậu cất lên câu đầu tiên, hai mắt Hà Lộ Lộ liền sáng, không chỉ cô mà tất cả các tuyển thủ ở đây cũng vậy.
Đây vốn là một bài hát bùng nổ, Thời Phi đã hát ra ý nghĩa của bài hát này, theo tiếng hát của cậu, thậm chí trong đầu xuất hiện hình ảnh trong lời bài hát.
Một thiếu niên vì mộng tưởng khoác đầy người bụi gai không muốn lùi nửa bước, để lại dấu chân đẫm máu trên đường đi qua, từ tiếng hát có thể nghe được tiếng lòng.
"Cậu ấy hát làm tôi muốn khóc, làm tôi nghĩ tới mấy năm qua liều mạng mỗi ngày luyện nhảy từ sáng sớm đến đêm khuya."
"Tôi cũng vậy, vì giấc mơ âm nhạc, mỗi ngày tôi đều dùng 5 tiếng để luyện giọng, còn phải học tập, mỗi ngày chỉ ngủ có năm sáu tiếng đồng hồ."
Bài hát giống nhau, lời bài hát giống nhau, hai người lại hát ra cảm xúc hoàn toàn khác nhau, Tần Trí hát bùng nổ.
Thời Phi ngoài bùng nổ còn hát tới tận nội tâm mỗi người, câu ra ý nghĩ trong đáy lòng của mỗi người, khiến người ta muốn bật khóc.
Người trong sân phần đông đều đỏ mắt, kể cả Hà Lộ Lộ và Lục Bằng.
Hà Lộ Lộ nghĩ tới những năm tháng làm thực tập sinh, vì xuất đạo cô từ bỏ việc học hành làm thực tập sinh suốt 5 năm, mỗi ngày luyện tập cả ngày lẫn đêm còn phải đối mặt với sự chèn ép của tiền bối, tuổi còn trẻ đã mang một thân tật bệnh.
Lục Bằng hơi ngửa đầu, đem nước mắt thu lại, hiện tại hắn là MC số một của giới ca hát, không có ai dám khinh thường hắn, nhưng đây cũng là con đường được tạo nên từ từng bước chân chảy máu của hắn.
Kết thúc bài hát, rất nhiều người xúc động đứng lên vỗ tay cho Thời Phi, đáy mắt còn nước mắt lưng tròng, không ít người rơi lệ đều không tự biết.
Thời Phi hít hít mũi nói: "Bị cảm, phát huy có chút không tốt lắm."
Một câu đơn giản, khiến Tần Trí bị đả kích tái mét mặt, trình độ như vậy còn nói phát huy không tốt, đây là nói mỉa ai, nghĩ tới quy tắc bị sửa trước khi thi đấu khiêu chiến, lập tức muốn chết tâm.
Các tuyển thủ khác cũng muốn lấy micro đánh người, cậu có còn để cho các tuyển thủ ca hát khác có chút hi vọng nữa hay không?
Lục Bằng ho nhẹ hai tiếng, nói: "Người trẻ tuổi, khiêm tốn một chút." Lời nói là chỉ trích, nhưng trong giọng nói lại không hề có nửa điểm chỉ trích.
Lại nhắc nhở Hà Lộ Lộ tuyên bố kết quả.
Hà Lộ Lộ giơ tay lau nước mắt nơi khóe mắt, tay cầm micro nói: "Tôi nghĩ trận thi đấu khiêu chiến này, tôi tuyên bố Thời Phi chiến thắng, mọi người đều sẽ không có ý kiến gì chứ."
Lục Bằng cầm micro nói tiếp theo lời Hà Lộ Lộ: "Vậy dựa theo quy định trước khi khiêu chiến, Tần Trí bị đào thải."
Sắc mặt Tần Trí tái mét, lập tức rất hối hận vì hành vi khiêu chiến lúc trước.
Trang Tân Nhiên nhìn Tần Trí sắp bị đào thải, không đành lòng nói với Thời Phi: "Vì sao nhất định phải đào thải cậu ấy? Chương trình này quy định người thua có thể dự bị, cho cậu ấy một cơ hội không được sao?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.