Thần Tượng Nhà Ta Lại Rớt Áo Choàng Rồi

Chương 133: Chương 133




Edit: Bilundethuong
Thời Phi ngồi trên bàn làm việc ở trường học, kết thúc trò chuyện với Phương Nguyệt Nhã, đăng xuất khỏi điện thoại.
Lúc trước Phương Nguyệt Nhã tìm tới liên minh số 1 muốn hạ gục gã, không chỉ vậy còn muốn cho gã vào tù.
Vừa lúc gặp phải chuyện Vân Nguyệt Music muốn đóng băng album của cậu, sau lưng cũng có bút tích của Thang Côn, Thời Phi liền bày ra kế hoạch này.
Phương Nguyệt Nhã không bao giờ ngờ tới, vốn tưởng rằng Thời Phi là một quân cờ mà Gấu Trúc cài vào, nào biết kỳ thực là cậu tương kế tựu kế mời Thang Côn vào trong nhà tù.
Nếu không phải bản thân Thang Côn quá độc ác, cũng không đi tới một bước cuối cùng này.
Ai có thể ngờ tất cả màn gió tanh mưa máu liên tục 20 ngày của giới giải trí gần đây là bút tích của một học sinh cấp 3.
Mưa to ào ào rơi trên cửa kính, vang lên tiếng lộp bộp.
Thời Phi nhìn ngoài cửa sổ mở hồ, tâm trạng hơi bực bội, kỳ thực cậu không thích trời mưa to.
Dù là trước đây hay là hiện tại, một nửa số chuyện không tốt đẹp của cậu đều xảy ra vào ngày trời mưa to.
Cầm lấy bút lại tiếp tục ký tên.
Hôm nay là ngày trường học khai giảng đăng ký học, Thời Phi cải trang kín đáo vừa tiến vào trường học đã bị chủ nhiệm lớp Minh Lệ Huệ lôi kéo ngồi vào ghế ký tên.
Chuẩn bị mấy chục tấm ảnh cho cậu ký tên, nói là chuẩn bị lương thực tinh thần cho các bạn học.
Mấy chục tấm ảnh rất nhanh được ký xong, khi Minh Lệ Huệ tiến vào, Thời Phi vừa vặn đang sửa sang lại ảnh chụp, xếp chỉnh tề đặt sang một bên.
"Ký xong hết rồi sao? Tốt lắm." Minh Lệ Huệ cầm tập ảnh cao hứng nói: "Đến lúc đó cô sẽ cầm một bức ảnh có chữ ký giơ lên trước mặt, xem bọn chúng có ai còn không chăm chỉ học tập nữa?"
Thời Phi: "???" Mình thật sự có sức hút lớn như vậy sao?
Minh Lệ Huệ lấy ra một phong bì lớn, bỏ tập ảnh có chữ ký vào trong, lại để vào ngăn kéo khóa kỹ lại nói: " Hiện tại trong lớp có hơn nửa là fan của em, cô bắt em ký tên là để làm phần thưởng, nhất định phải thi thắng lớp bên cạnh."
Thời Phi: "Không phải mới vừa khai giảng sao? Cần khích lệ như vậy ạ?"
Minh Lệ Huệ: "Cần chứ, rất là cần, những cái này sẽ trở thành lương thực tinh thần cho bọn chúng. Kỳ thi cuối kỳ của lớp chúng ta nhất định phải thắng lớp bên cạnh."
H@m muốn chiến thắng trên mặt chủ nhiệm lớp sắp không áp xuống được.

Sau khi báo danh xong, rời khỏi văn phòng chủ nhiệm lớp, khi đi trên hành lang liền có rất nhiều bạn học và phụ huynh đứng ở đó.
Có lẽ giáo viên đã cảnh cáo không được gây ồn ào trước văn phòng, tất cả mọi người đều chen nhau đứng ở lối vào cầu thang bên kia.
Khi nhìn thấy Thời Phi, cả đám kích động hét lên.
Lúc Thời Phi tới là âm thầm trà trộn vào, không ngờ tốn một phen sức lực mà qua một lúc tin tức vẫn bị lộ ra ngoài, nhiều người chen chúc ở chỗ này như vậy, cậu cũng không biết có thể thuận lợi đi ra ngoài hay không nữa.
Thậm chí Thời Phi còn nghĩ, đây là tầng hai, nếu cậu chống ban công trực tiếp nhảy xuống tránh khỏi các bạn học này có hơi điên cuồng quá không nhỉ?
Có lẽ rất nhanh trên bảng hot search sẽ biến thành một loạt tiêu đề kỳ quái như #Thời Phi nhảy lầu tự tử #.
"Mọi người đừng tụ tập ở đây nữa, giải tán hết đi. Báo danh xong thì về, chưa báo danh xong thì đi xếp hàng báo danh." Minh Lệ Huệ đi ra mở đường cho Thời Phi: "Các phụ huynh mau mang con mình đi báo danh, đứng tụ tập ở đây nữa."
Đáng tiếc người quá đông, mở đường hình như không thuận lợi mấy, cho dù có các giáo viên của lớp khác tới hỗ trợ cùng khuyên nhủ cũng không có tác dụng gì mấy.
Thời Phi đứng trên hành lang, nhìn đám bạn học, trời mưa tầm tã có hạt rơi vào người cậu.
Thời Phi quyết định vẫn nên nhanh chóng rời đi, trời mưa như này mà cứ chết chân ở đây, cậu cũng không chắc tâm trạng của mình sẽ tồi tệ tới mức nào.
Lúc này Thời Phi nhìn xuyên qua một đám bạn học kiêm người hâm mộ, thấy một người ở phía sau, khóe miệng không khỏi nhếch lên, lộ ra nụ cười.
"Nhường một chút, mọi người nhường một chút." Trương Vụ cố gắng tìm ra một lối đi trong đám fan điên cuồng.
"Chen cái gì mà chen." Có bạn học liên tục bị đẩy sang một bên, rất không vui quay đầu lại sau đó liền đối diện với một khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng.
Áo sơ mi trắng cài tới nút trên cùng, cà vạt kẻ sọc màu xanh trắng tăng thêm phần sức hút cho người đàn ông trưởng thành, áo vest màu đen, toàn thân lộ ra vẻ lạnh lùng cấm dục.
Người bạn học kia nhìn đối phương gần như vậy, lập tức đỏ mặt, nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, trái tim đập bình bịch không ngừng.
Sự nổi tiếng của《 Mô Phỏng Nhân Sinh 》trong kỳ nghỉ hè này khiến Thời Phi và Cố Việt Trạch thu được một đống lớn fan CP.
Lúc này nhìn thấy Cố Việt Trạch, sao có thể không nhận ra.
Mẹ ơi, quá đẹp trai rồi, người thật còn đẹp trai hơn trên tivi nhiều.
Mau chóng vỗ vỗ chị em bạn học đứng bên cạnh còn đang la hét, mấy người quay đầu lại, lập tức cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, khuôn mặt mê mẩn lập tức biến thành đôi mắt của người mẹ.
Cũng làm theo vỗ vỗ bạn học phía trước, sau đó những tiếng la hét dần dần thu nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại tiếng mưa rơi, chứng minh đây không phải một hình ảnh yên tĩnh.

Cố Việt Trạch một tay đút túi quần, đi về phía Thời Phi, rõ ràng lối đi chật kín người, nhưng dường như hắn lại không nhìn thấy.
Khí thế người sống chớ gần trên người khiến đám bạn học tự động nhường ra một lối đi.
Giày da màu đen cao cấp đạp lên sàn nhà đầy vệt nước, nhưng lại có cảm giác như hắn đang đi trên thảm đỏ.
Đi thẳng tới trước mặt Thời Phi.
Tâm trạng đang u ám của Thời Phi lập tức trở nên thoải mái không ít, khóe môi hơi nhếch: "Sao anh lại tới đây?"
"Trời mưa, tôi tới đón em." Cố Việt Trạch nghiêng người, ngăn cản hạt mưa đang hắt lên người Thời Phi.
Khóe miệng Thời Phi hơi nhếch, rõ ràng trời chưa nắng, nhưng lại giống như ngày nắng sau mưa: "Đi thôi."
Hai người sóng vai đi về phía cầu thang, không hề có nhiều động tác thân mật, lại khiến người ta có một loại cảm giác đẹp đẽ không thể phá hủy.
Đám fan kiêm bạn học không muốn phá hỏng hình ảnh tốt đẹp như vậy, yên lặng giơ di động quay lại, đôi mắt cả đám đều lộ ra vẻ thỏa mãn.
Mẹ ơi, Cp con gặm real rồi, quá ấm áp.
Khi đi xuống tầng, Thời Phi nghiêng đầu hỏi: "Anh mang ô không?"
Cố Việt Trạch vươn tay, Trương Vụ bên kia nhanh chóng đưa ô màu đen đã chuẩn bị sẵn cho hai người, khớp xương ngón tay rõ ràng ấn nhẹ.
Tách một tiếng ô che mưa tự động mở ra, che trên đỉnh đầu hai người, Cố Việt Trạch nghiêng ô vè phía Thời Phi bên cạnh một chút, nói: "Đi thôi."
Hai người cùng nhau đi trong màn mưa, biến mất trong trời mưa.
Một màn này bị người điên cuồng quay lại đăng lên trên mạng.
Đám fan CP Cơ Bất Trạch Thời lại điên cuồng, nhìn những đoạn video ngắn kia, cả đám lập tức bổ não ra tiểu thuyết ngọt sủng 200.000 chữ.
Quá ngọt rồi, tôi bị sâu răng rồi, bác sĩ mau tới nhổ răng giúp tôi.
Người ta ấn đầu ép chúng ta gặm đường, chúng ta có thể làm gì bây giờ.
A a a a a a a a hình như tôi rơi vào biển tình yêu rồi.

Đường mới ra lò đây, mọi người còn chờ cái gì, mau đi gặm đường đi.
Tôi vừa được bổ túc biểu hiện của bọn họ trong chương trình xong, nơi này lại bắt đầu rải đường, xin chính chủ buông tha cho fan Cp chúng tôi đi, sắp bị sâu rằng rồi.
Hai người bọn họ là xưởng sản xuất đường à? Đường này có hơi dày đặc rồi.
Sự thật bày ra trước mặt, hôm nay lại là một ngày thắng lợi của fan Cơ Bất Trạch Thời chúng ta.
CP Thịnh Thế Phỉ Nhiên không thơm sao sao? Anh Phi và anh Thanh Nhiên cũng rất ngọt, giơ cao đại cờ Thịnh Thế Phỉ Nhiên.
Mau đuổi tà giáo bên trên ra ngoài đi.
Ngày mưa anh Cố cố ý tới trường đón anh Phi, đây là tình yêu thần thánh gì vậy, quá cưng chiều rồi.
Ai nói bọn họ không phải là thật, a a a a a a a quá ngọt tôi lại có thể.
Hôm nay là một ngày hạnh phúc của Cơ Bất Trạch Thời, rất nhiều người đang buồn rầu vì phải đối mặt với ngày khai giảng, kết quả nhìn thấy chính chủ rắc đường, cả đám lại sống lại.
Cố Việt Trạch cùng Thời Phi che ô ngồi vào xe, lại là một ngày Trương Vụ lại làm tài xế.
Sau khi ngồi vào xe, xe rời khỏi trường học, Thời Phi thực tự nhiên nghiêng đầu dựa vào Cố Việt Trạch bên kia, nói: "Có chút thích ngày mưa hôm nay."
Cố Việt Trạch: "Em không thích ngày mưa?"
Thời Phi: "Có một chút, nhưng nếu mỗi ngày mưa đều có anh bên cạnh, em sẽ cảm thấy cũng không tệ lắm."
Khóe miệng Cố Việt Trạch khẽ nhếch: "Kế tiếp có tính toán gì không?"
Tay Thời Phi vòng qua cổ Cố Việt Trạch, đu mình lên trên người hắn, nói: "Cố lão gia, cho em vay ít tiền nhé."
Cố Việt Trạch: "Bao nhiêu?"
Thời Phi lập tức ngồi thẳng dậy, hai tay còn vòng qua cổ đối phương, ánh mắt lại chỉ trích: "Anh cư nhiên còn hỏi bao nhiêu? Loại thời điểm này chẳng lẽ không phải trực tiếp ném cho em một cái thẻ đen, đẻ em tùy ý quẹt sao? Hoặc là nói tiền của anh chính là tiền của em, đừng nói chữ vay này."
Thời Phi vừa mới nói xong, hàng phía trước liền phát ra tiếng bật cười, Trương Vụ vừa cười vừa nói: "Thời Phi, mấy câu này của cậu giống như con gái tôi hỏi tôi vậy."
Nhóc rất thích xem tiểu thuyết, thường xuyên tưởng tượng ra một vài tình tiết như vậy.
Hắn không ngờ, ngay cả Thời Phi cũng sẽ như vậy.
Thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy cái trừng mắt của Thời Phi, Trương Vụ lập tức tu lại nụ cười, ra vẻ không có chuyện gì xảy ra.
Lúc này Cố Việt Trạch mở miệng hỏi: "Tôi cho tài vụ ngày mai chuyển cho em 10 tỉ."
Trương Vụ nghe thấy câu này, trực tiếp bị sặc nước bọt, ho khan dữ dội.

Có phải vừa rồi hắn nghe nhầm không, hắn cư nhiên nghe thấy chủ tịch Cố nói muốn cho Thời Phi 10 tỉ? Chắc chắn không phải 1 triệu chứ?
"Anh biết em muốn làm gì sao?" Thời Phi hỏi.
"Đại khái đoán được."
Thời Phi cười nói: "Hiện tại thu mua còn hơi quá sớm, không có lời. Em lại chỉnh cái công ty nhỏ rách nát kia một chút, gần đến lúc phá sản, đến lúc đó em lại thu mua với giá thấp."
Giọng nói của Cố Việt Trạch đầy cưng chiều: "Em muốn thu mua lúc nào cũng được, tôi chuyển tiền cho em trước."
Thời Phi lắc đầu nói: "Không cần, tiền để chỗ em cũng giống như giấy lộn, để chỗ anh còn có thể sinh lãi."
Hôm nay Cố Việt Trạch còn có việc quan trọng khác, tới đón Thời Phi đưa tới cửa thang máy liền phải rời đi.
"Mau đi lên đi." Trong giọng nói của Cố Việt Trạch mang theo luyến tiếc khó phát hiện.
"Ừ." Thời Phi nhét ô vào tay Cố Việt Trạch, nói: "Đêm nay ăn khuya em muốn ăn mì trứng sốt cà chua anh làm."
"Tôi sẽ về sớm một chút." Ánh mắt Cố Việt Trạch hơi lóe lên, cố cưỡng lại xúc động muốn ở lại.
Trương Vụ cũng ở bên cạnh thúc giục: "Chủ tịch Cố, chúng ta phải xuất phát, ngài Charlie đang đợi."
Thời Phi xua xua tay nói: "Mau đi đi, anh phải kiếm nhiều tiền nuôi em đấy."
Cố Việt Trạch: "Anh đưa em lên tầng."
Thời Phi nói: "Không cần, tự em lên là được rồi."
Nói xong thật đúng là tự mình lên.
Cố Việt Trạch nhìn bóng dang Thời Phi biến mất trong thang máy.
Trương Vụ cầm ô cho Cố Việt Trạch, một lần nữa ngồi trở lại trong xe.
Ngồi trên xe, Cố Việt Trạch nhìn trời mưa to ngoài cửa sổ, lúc này di động có tin nhắn tới.
Thời Phi:【 Cố lão gia, em lại nghĩ ra một biệt danh cho anh rồi.】
Cố Việt Trạch:【Biệt danh gì?】cũng không hỏi cậu vì sao đột nhiên muốn đặt biệt danh.
Thời Phi: 【 Giác Giác, đây là nhũ danh em đặt riêng cho anh, chỉ em mới được gọi.】
Cố Việt Trạch: 【......? 】
==========



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.