Thần Tượng Nhà Ta Lại Rớt Áo Choàng Rồi

Chương 105: Chương 105





Qua mắt kính râm, Thời Phi nhìn thấy một đống fan đột nhiên xông tới vây quanh mình, mở miệng nói: "Tôi không phải Vương Nguyên Chí, mọi người nhận sai rồi."
Thời Phi có chút dở khóc dở cười, mấy người tốt xấu cũng là người nhận tiền làm fan, phải có chút kính nghiệp chứ? Nhận rõ ông chủ trả tiền cho mấy người một cái đi.
Đáng tiếc tiếng hét của fan quá lớn, hoàn toàn che mất tiếng nói của Thời Phi, tiếng la hét vẫn đang tiếp tục.
Thời Phi không bỏ mũ ra, những fan này ban đầu cũng không nhận ra cậu, chỉ sợ bỏ mũ ra sẽ khiến tình hình càng thêm phiền toái.
Trong tình huống như này, khiến cho cậu rất khó rời đi.
Có một fan cách gần Thời Phi một chút nghe được giọng nói của cậu, có chút nghi hoặc: Sao giọng nói này có hơi giống chồng mình thế nhỉ.
Võ trang kín mít từ đầu tới chân, nhưng cổ và lông mày lộ ra ngoài có chút giống Phi ca.
Cô chưa kịp suy nghĩ thì fan ở phía sau liền chen lên, giẫm lên chân cô, người bên cạnh lại chen thêm, sắp ngã sang bên cạnh.
Nếu thật sự bị ngã, trong tình huống nhiều người như vậy, khó tránh khỏi bị giẫm mấy chân, không chừng còn bị giẫm vào mặt.
Thời Phi nhanh chóng vươn tay giữ chặt cánh tay đối phương, kéo cô lại, một tay khác tiếp lấy di động đang rơi của đối phương.
"Cẩn thận một chút, mọi người chen lấn như vậy rất nguy hiểm, trả lại di động cho bạn này." Thời Phi tháo khẩu trang và kính cùng mũ ra, nói: "Còn nữa, thật sự mọi người nhận nhầm người rồi, tôi không phải Vương Nguyên Chí."
Thiếu chút nữa xảy ra hiện tượng giẫm đạp người, không thể không tháo khẩu trang xuống.
"A a a a a a a chồng, sao anh lại ở đây." Cô gái vừa được đỡ vẻ mặt kích động nói năng lộn xộn, hốc mắt lập tức đỏ bừng: "Tôi cư nhiên được chồng đỡ, cuộc đời tôi viên mãn rồi." Đã nói vừa rồi nghe tiếng có vẻ giống mà, quả nhiên không nghe nhầm.
"Bạn là vợ của ai? Trên tay bạn còn đang cầm băng rôn của Vương Nguyên Chí đừng gọi tôi là chồng linh tinh." Thời Phi cười nói đùa.
"Phi ca em sai rồi, em không trèo tường, em chỉ muốn kiếm thêm chút tiền để mua tạp chí của anh thôi."
Đại khái là bị Thời Phi hỏi như vậy, người nọ cũng ngượng ngùng tiếp tục gọi là chồng.
Hay tay nhanh chóng vo viên băng rôn thành một nắm, hận không thể lập tức tìm chỗ để vứt.
Khuôn mặt tròn tròn đỏ như tôm luộc, vẻ mặt giống như người vợ bị chồng bắt gian tại trận, hai tay nhanh chóng vo viên băng rôn thành một cục, sau đó khóc chít chít nói: "Phi ca, anh đừng khai trừ fan tịch của em nhé."
"Sẽ không khai trừ, đi làm việc trước đi, nhỏ giọng một chút, đi đứng cẩn thận." Thời Phi khuyên bảo.
"Đã gặp được Phi ca anh rồi, em còn có thể chạy đi đâu nữa, đương nhiên là phải ở đây." Người nọ lập tức lắc đầu, công việc lúc nào chả có, cơ hội gặp được Phi ca cũng không phải mỗi ngày đều có, lại nhanh chóng lấy một tấm ảnh chụp Thời Phi trong túi mình ra nói: "Phi ca, anh có thể ký cho em một cái được không?"
Lúc nói lời này vẻ mặt còn vừa thẹn thùng vừa khẩn trương, rất sợ bị từ chối.
Phía sau còn có mười mấy người cùng nhau kêu theo: "Cả em nữa cả em nữa, Phi ca em cũng là Tiểu phi tượng, em trong đội số liệu."

Thời Phi lấy bút nhanh chóng ký tên lên mấy bức ảnh của những người tùy thân mang theo, những người có được chữ ký cầm ảnh chụp kích động tới sắp khóc.
Có vài người không tùy thân mang theo ảnh chụp, mọi người liền lấy túi hoặc là một góc áo của mình ra để ký tên.
Vương Nguyên Chí ngồi khoang phổ thông, sẽ ra chậm hơn một chút.
Trước khi đi ra đã đội mũ đeo khẩu trang để ngụy trang môt chút, còn cố ý hỏi trợ lý bên cạnh: "Đã liên lạc với tất cả bọn họ chưa?"
Trợ lý: "Tôi đã nói cho người dẫn đầu bọn họ đi ra ở cửa nào, hơn nữa màu sắc quần áo hóa trang, chắc chắn không thể nhầm được, bọn họ đều là fan chuyên nghiệp."
Vương Nguyên Chí gật đầu yên tâm.
Gần đây đang đàm phán một đại ngôn, đang rất găng với một đối thủ cạnh tranh, lần này cố ý tạo ra sự kiện fan tiếp máy bay, còn ở trong bóng tối an bài phóng viên chụp được, đến lúc đó lại mua hot search.
Điều này có lợi cho việc tranh giành đại ngôn của hắn, lúc ra sân bay còn cố ý làm ra vẻ bị người nhận ra.
Kết quả......
Không có bóng dáng một fan nào chào đón hắn.
Hắn mau chóng hỏi trợ lý: "Chuyện gì xảy ra vậy? Người đâu?"
Trợ lý lắc đầu: "Không biết nữa, đã liên lạc với đối phương rồi, bọn họ nói đã ở bên ngoài, không phải là đi nhầm cửa ra sân bay chứ, tôi rõ ràng đã nói là cửa T3 mà."
Người đã ra rồi, nhưng không thấy bóng dáng một ma nào, điều này thật sự khiến bọn họ xấu hổ không thôi.
Trợ lý nhìn trái phải, sau đó nhìn thấy ở một lối ra khác trong đại sảnh, có một đám người đang tụ tập, lại nhìn băng rôn trong tay bọn họ, có chút cứng đờ chỉ vào bên kia nói: "Bọn họ đều ở nơi đó."
Vương Nguyên Chí nghiêng đầu qua xem, vóc dáng cao ráo của Thời Phi lẫn trong đám con gái có vẻ đặc biệt hạc trong bầy gà, rất dễ nhận ra.
Fan mình bỏ tiền ra thuê toàn vây quanh Thời Phi, Vương Nguyên Chí cảm thấy tức giận tới mức cơ tim tắc nghẽn.
Cố tình hắn còn không thể nói gì, chẳng lẽ lớn tiếng kêu lên Tôi ở đây sao?
Thời Phi, sao lại là mày chứ, mày đi đến đâu cũng phá hỏng việc của tao, đi đến đâu cũng mang tới sỉ nhục cho hắn.
Cách khẩu trang cũng không ngăn được sắc mặt âm u khó coi của hắn, hai mắt giống như có nọc độc nhìn Thời Phi, thật muốn hóa thành rắn độc cắn cậu hai cái.
Sau đó một màn này lại bị các phóng viên tự mình tìm tới để lăng xê cho mình chụp được.
# Vương Nguyên Chí mua fan tới đón máy bay, kết quả fan đón sai người#
# Hiện trường xấu hổ: Fan của Vương Nguyên Chí hô to Vương Nguyên Chí em yêu anh với Thời Phi #
Những phóng viên này tuy là Vương Nguyên Chí cố ý tìm tới, nhưng bọn họ cũng rất thực dụng, cái gì có lưu lượng thì viết cái đó.
Thực rõ ràng, so sánh với tiêu đề #Đông đảo người hâm mộ đến sân bay đón Vương Nguyên Chí# thì tiêu đề như này càng có lực hấp dẫn hơn, ai mà chả có tính tò mò.
Chuyện này cũng trực tiếp khiến Vương Nguyên Chí mất đi đại ngôn đang cạnh tranh với đối thủ.

Từ đó trở đi, Thời Phi từ vị trí thứ năm trong danh sách những người Vương Nguyên Chí ghét nhảy vọt lên vị trí số 1.
Đương nhiên những việc này là chuyện về sau.
............
Sau khi rời khỏi sân bay, Thời Phi lên chiếc xe màu đen Thẩm Thanh Nhiên an bài.
Hứa Trạch Minh vươn tay định mở cửa ghế phụ cho Thời Phi, kết quả Thời Phi mở cửa ghế sau: "Tôi ngồi phía sau."
Hứa Trạch Minh mở ra cửa ghế phụ, ngồi xuống.
Trong lòng thầm nghĩ Thời Phi đúng là nghe lời Cố lão gia.
Kết quả vừa lên xe nhìn thấy vị trí người lái, hắn sợ tới mức nhũn hết cả chân ngay tại chỗ, trực tiếp quỳ gối bên cạnh cửa xe.
"Làm gì thế? Mau lên xe đi." Thời Phi thúc giục Hứa Trạch Minh, nhìn hắn cùng tay cùng chân bò lên ghế phụ, lạ vỗ vỗ lưng ghế của hắn nói: "Đai an toàn, còn cần tôi nhắc nữa à?"
Hứa Trạch Minh nhanh chóng kéo đai an toàn, tay khẩn trương làm hai lần mới thắt được đai an toàn.
Xe lái khỏi sân bay, chạy xuyên qua màn đêm thành phố.
Tay Hứa Trạch Minh có hơi run, nhìn người nào đó ở vị trí điều khiển, khuôn mặt cao quý thoát tục, đường nét rõ ràng, mỗi một nét giống như thợ điêu khắc tỉ mỉ chạm khắc ra.
Thời Phi ngồi trên ghế xe mềm mại, hỏi: "Sao anh lại tự mình tới đón, phái chiếc xe tới đây là được mà."
Giọng nói trong trẻo của Thẩm Thanh vang lên: "Dù sao cũng không có việc gì nên tự đi, thầy còn chưa ăn cơm chiều nhỉ, con mang thầy đi ăn gì đó."
Thời Phi: "Về khách sạn trước, chúng ta còn phải bàn bạc lưu trình hợp tác ngày mai nữa."
Thẩm Thanh Nhiên nhìn thoáng qua Hứa Trạch Minh bên cạnh: "Cậu ta......"
Thời Phi hào phóng giới thiệu: "Trợ lý của tôi Hứa Trạch Minh."
Thẩm Thanh Nhiên nhìn đối phương một cái sau đó lại nhanh chóng nhìn đường lái xe, giọng nói trong trẻo vang lên: "Tiểu Hứa, làm phiền cậu chăm sóc Thời Phi."
"Không phiền không phiền." Hứa Trạch Minh còn đang đắm chìm trong cảm giác nhìn thấy thần tượng, căn bản không nghe rõ Thẩm Thanh Nhiên nói gì, dù sao có nói cái gì cũng cứ gật đầu đồng ý trước là được.
Thẩm Thanh Nhiên đặt phòng khách sạn 5 sao cho Thời Phi.
Thời Phi nhìn căn phòng rộng lớn, mặt hướng phía đông, có phòng khách, ghế sô pha, toilet, thậm chí còn có cả phòng bếp nhỏ: "Tôi có một mình cần ở căn phòng lớn như vậy làm gì?"
"Đương nhiên là cần." Thẩm Thanh Nhiên đi qua kéo rèm ra một chút, cánh tay thon dài duỗi ra, ánh trăng bên ngoài liền chiếu vào căn phòng.
"Con có khả năng để thầy tận hưởng những điều tốt đẹp, đương nhiên là cần thiết." Thẩm Thanh Nhiên xoay người, khuôn mặt với ngũ quan tuấn mỹ mang theo nụ cười, ánh đèn chiếu lên đỉnh đầu lan xuống người anh, tỏa ra ánh sáng ấm áp.
Trên người Thẩm Thanh Nhiên có một loại cảm giác ôn nhuận của một công tử dịu dàng vùng Giang Nam, cho dù bản thân ở trong cái chảo nhuộm lớn của giới giải trí, vẫn tỏa ra khí chất gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Hứa Trạch Minh đứng phía sau Thời Phi nhìn đến ngây người, trên thế giới này sao lại có người đẹp như vậy nhỉ.
Thẩm Thanh Nhiên tiến lên hai bước nói: "Con vừa gọi đồ ăn rồi, có cả tôm hùm mà thầy thích ăn, lát nữa sẽ đưa tới phòng khách sạn." Vươn tay tiếp nhận vali hành lý trong ta Thời Phi, giúp cậu đẩy đến phòng ngủ chính.
"Tôi cũng sắp xếp phòng cho trợ lý rồi, lát nữa tôi sẽ cho người đại diện của tôi đưa thẻ phòng cho cậu." Thẩm Thanh Nhiên đẩy vali hành lý tới cạnh cửa, đi ra nói.
"Chỉ cần một phòng thôi, việc gì phải lãng phí thêm một phòng, nơi này không phải còn có phòng ngủ phụ à?" Thời Phi chỉ chỉ phòng bên cạnh nói.
Thẩm Thanh Nhiên nói: "Con đã đặt rồi, cũng đừng để lãng phí."
Hứa Trạch Minh cảm giác lỗ tai của mình xuất hiện ảo giác rồi thì phải, vì sao Thẩm Thanh Nhiên lại gọi Thời Phi là thầy, Thời Phi còn nhận thoải mái như vậy?
Lúc này Thẩm Thanh Nhiên muốn đi ra ngoài lấy chút đồ khác, Hứa Trạch Minh nhìn bóng dáng anh rời đi, còn có chút chưa phục hồi lại tinh thần.
"Anh anh anh ấy......anh ấy thật sự là Thẩm Thanh Nhiên?" Hứa Trạch Minh chưa bao giờ biết mình còn có tật nói lắp.
Thời Phi vẻ mặt bình tĩnh nói: "Chẳng lẽ người thật kém hơn ảnh chụp rất nhiều sao?"
Hứa Trạch Minh nhanh chóng lắc đầu: "Không có, người thật còn xuất chúng hơn cả trong ảnh chụp, khí chất còn tốt hơn.
Chỉ là hai người.....? Tôi cũng không biết Thời Phi cậu còn quen biết Thẩm Thanh Nhiên đấy?"
Thời Phi cầm một đôi dép lê trắng của khách sạn ra thay, không để ý nói: "Việc anh không biết còn nhiều lắm."
Hứa Trạch Minh đứng ở nơi đó hai tay không ngừng xoắn lại, muốn nói lại thôi, rất nhiều lần muốn mở miệng hỏi.
Thời Phi đổi xong dép lên, ngồi trên sô pha, nói: "Muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi đi? Nhìn anh nghẹn cả một đường rồi."
Hứa Trạch Minh mau chóng hỏi: "Cậu và Thẩm Thanh Nhiên đã sớm quen biết? Vừa rồi tôi nghe thấy anh ấy gọi cậu là thầy là sao? Chẳng lẽ cậu từng dạy anh ấy chơi đàn ghi ta gì đó?"
Hứa Trạch Minh biết Thời Phi chơi đàn ghi ta rất giỏi, làm thầy của Thẩm Thanh Nhiên cũng không có gì to tát.
Thời Phi tìm một vị trí thoải mái tựa vào, không chút để ý nói: "Không phải, tôi là thầy dạy thanh nhạc của anh ta.
Kỳ thực tôi cũng không dạy anh ta bao nhiêu, bản thân anh ta rất có thiên phú, phần lớn đều là học một biết mười."
Vốn tưởng nói xong lời này, Hứa Trạch Minh sẽ dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình, nhưng lại thấy hắn ôm bụng cười ha ha: "Thời Phi cậu đúng là thích nói đùa, cậu là thầy thanh nhạc của anh ấy? Không được rồi, tôi cười tới mức đau bụng quá rồi, thì ra cậu là người hài hước như vậy?"
Thời Phi: "......Rất buồn cười sao?"
Hứa Trạch Minh hỏi lại: "Không buồn cười sao?"
Thời Phi nghi hoặc: "Vì sao tôi không thể làm thầy dạy thanh nhạc của anh ta?"
Hứa Trạch Minh bình ổn lại cảm xúc của mình, sau đó xoa xoa gương mặt có chút mỏi vì cười nhiều của mình: "Anh ấy chính là Thẩm Thanh Nhiên đấy, người bốn năm trước ra mắt đã lập tức nổi tiếng, còn từng giành ba lần giải thưởng Grammy.

Còn cậu....."
Nói rồi lại nhanh chóng xua tay nói: "Tôi không có ý khinh thường cậu, cậu cũng rất lợi hại.
Nhưng có lợi hại thì cũng không thể làm thầy của Thẩm Thanh Nhiên được.
Đừng quên lúc trước khi Thẩm Thanh Nhiên xuất đạo, cậu mới mấy tuổi, mới 14 tuổi mà thôi."
"Tôi nói cho anh hay, không chỉ Thẩm Thanh Nhiên là đồ đệ của tôi, mà Giang Dục cũng vậy.
Nhưng việc này anh biết là được, không được truyền đi linh tinh.
Anh là trợ lý của tôi, nói cho anh là để tránh cho anh phải mơ màng hồ đồ."
"Sao cậu còn giả vờ tới nghiện thế.
Được rồi, tôi bảo đảm sẽ không nói ra ngoài." Hứa Trạch Minh thật sự bất đắc dĩ, không ngờ trước kia nhìn Thời Phi rất trưởng thành, cũng có một mặt trẻ con như vậy.
Thời Phi thấy hắn như vậy liền biết hắn không tin, cũng lười giải thích nhiều, chỉ cần hắn không đi nói linh tinh là được, sau đó nói: "Tôi thấy anh nhìn thấy Thẩm Thanh Nhiên lại trở nên kích động như vậy, không phải là fan của anh ta đấy chứ?"
Hứa Trạch Minh gật đầu liên tục: "Tôi rất thích anh ấy hát, tất cả bài hát của anh ấy tôi đều nghe qua.
Tôi còn mua vài album của anh ấy rồi.
Trước kia khi đi học, tôi có chút sợ hãi, sau đó phát hiện mỗi lần trước khi đi học nghe thầy Thẩm hát, cổ vũ bản thân cố lên, tôi liền không sợ nữa."
Hứa Trạch Minh có chút ngượng ngùng hỏi: "Tôi vừa rồi quên mất xin chữ ký của anh ấy, lát nữa tôi có thể tìm anh ấy xin một tấm được không?"
"Chắc là được, hai tấm cũng được" Thời Phi tựa đầu lên khuỷu tay, sau đó đột nhiên nhớ ra hỏi: "Nếu tôi nhớ không nhầm thì anh học đại học chuyên ngành tang lễ phải không?"
Hứa Trạch Minh gật đầu: "Đúng vậy, nội dung học tập chủ yếu là quản lý linh cữu, phục vụ mai táng, lễ nghi, hoả táng, hóa trang gì đó.
Hiện tại ngành này trên thị trường đang thiếu hụt, chủ yếu là ít người học."
Thời Phi giật giật khóe miệng: "Sở thích thật đặc biệt."
Người học ngành này đúng là kỳ lạ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.