Thần Tọa

Chương 681: Thiên tài kiếm đạo (1)




- Vâng, sư tôn.

Lâm Hi gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Một cỗ chân khí phụt ra ra, sau khi xâm nhập vào Kiếm chủng. Lâm Hi dựa theo Chấp Pháp trưởng lão đang chỉ đạo bên tai, liền nhanh chóng hòa nhập quả Kiếm chủng cực đại này vào trong cơ thể.

Quả Kiếm chủng này lúc trước cũng chỉ như quả trứng gà, nhưng sau khi nhập vào trong cơ thể thì lại còn nhỏ đi chỉ hơn hai phần ba.

Lâm Hi trấn tĩnh tinh thần, liếc mắt là có thể thấy quả Kiếm chủng kỳ dị này.

- Kiếm chủng chỉ là phần mào đầu. Nếu ngươi muốn phát huy được uy lực của Vạn Kiếm Đại Pháp thì còn cần khổ luyện một hồi. Đây là tâm quyết của Vạn Kiếm Đại Pháp, ngươi ở chỗ này an tâm tu luyện. Sau khi đặt được căn cơ liền tự có thành quả.

Chấp Pháp trưởng lão vừa nói, vừa đánh một đạo pháp quyết vào trong óc Lâm Hi.

- Kiếm Đạo, đây chính là Kiếm Đạo a...

Trong óc Lâm Hi xẹt qua một đạo ý nghĩ, sau đó khoanh chân ngồi xuống, liền ở trên sân Chấp Pháp này, coi như bên cạnh không người mà bắt đầu tu luyện.

Ông Ông! Ông Ông! Ông Ông!

Ngay trong khoảnh khắc hắn khoanh chân ngồi xuống, một cỗ kiếm khí nhàn nhạt từ trong cơ thể hắn, xuyên thấu qua lỗ chân lông mà phun ra ngoài. Một cỗ kiếm khí huyền ảo, như có như không xuất hiện ở trên hư không trung mờ mịt mà không tiêu tan.

- Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành bởi tự thân. Đồ nhi, tư chất của ngươi, so sánh với bất cứ người nào mà ta đã thấy đều phải tốt hơn. Pháp môn Vạn Kiếm Đại Pháp này, cuối cùng ngươi có thể tu luyện tới tình trạng nào, liền nhìn vào số mệnh của ngươi.

Trên sân Chấp Pháp đúc liền từ Thanh Đồng hoàn toàn yên tĩnh.

Chấp Pháp trưởng lão tóc dài tung bay, nhìn Lâm Hi lâm vào trong tu luyện đang tỏa ra muôn vàn hào quang. Có chờ mong, có hi vọng, cũng có rất nhiều gửi gắm.

Trong hơn hai mươi ngày tiếp theo, Lâm Hi ngồi xếp bằng tại sân Thanh Đồng trên Chấp Pháp Phong, hoàn toàn đắm chìm vào trong tu luyện Vạn Kiếm Đại Pháp.

Hắn hoàn toàn lãng quên thời gian, cũng lãng quên không gian, trong đầu chỉ còn lại có tuyệt học tâm pháp của pháp môn cường đại Kiếm Đạo này.

Kiếm chủng là tất cả căn cơ của tuyệt học Kiếm Đạo.

Đây là môn phái Kiếm Đạo, nó có chỗ khác với các tuyệt học Tiên Đạo khác. Mặc dù chiếm được tâm pháp, nếu như không có Kiếm chủng kế thừa tương ứng của môn phái thì cũng rất khó tu luyện ra Kiếm Đạo thuần túy.

Lâm Hi ngồi thiền bất động, trong lòng tĩnh lặng như tờ. Trong óc của hắn, hoàn toàn là mọi mặt trong tình cảnh giao chiến với Tây Phương Canh Kim Chi Long, cùng với cảnh tượng lúc Chấp Pháp trưởng lão thi triển ra Vạn Kiếm Đại Pháp, những cảnh tượng to lớn bao la hùng vĩ.

Lâm Hi tuyệt không thiếu hụt Ngộ tính, nội dung tâm pháp thì hắn hoàn toàn có thể hiểu được. Nhưng mà hắn thiếu hụt cái loại ý tưởng này.

Có rất nhiều thứ mà Chấp Pháp trưởng lão cũng không có hoàn toàn nói rõ. Nhưng mà trong đủ loại hành vi lại ám chỉ ra.

Với Kiếm Đạo, tâm pháp là xương, Kiếm ý là tủy.

Kiếm Đạo mà không có Kiếm ý, liền giống như chỉ biết viết các nét ngang dọc, phẩy một cách cứng quèo khô khan. Chỉ đáng xưng là biết Viết chữ, lại không thể gọi là thư pháp.

Luyện quyền, trước phải Luyện ý. Lĩnh ngộ ra quyền ý thì tự nhiên cũng nắm giữ được tinh túy của quyền pháp. Luyện kiếm đồng dạng như thế.

Chấp Pháp trưởng lão cũng không hề nói rõ, nhưng Lâm Hi lại chính mình ngộ ra được.

Liên tiếp mấy ngày, ở trong đầu Lâm Hi đều là tình cảnh chiến đấu của chính mình và con Tây Phương Canh Kim Chi Long. Con súc sinh này tu vi không cao, nhưng nó lại nắm chắc kiếm ý căn bản nhất.

- Kiếm ý của Tây Phương Canh Kim Chi Long là kiếm ý nhanh, là mạnh mẽ, là vô cùng sắc bén, vô cùng liên tục...

Trong óc Lâm Hi đột nhiên hiện lên một tia chớp lòa.

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Ba ngày sau, trong cơ thể Lâm Hi chấn động, truyền ra một hồi tiếng kiếm réo rắt ngân vang. Trong ánh mắt kinh ngạc của Chấp Pháp trưởng lão đang hộ pháp ở một bên, mười thanh Ngân Kiếm hẹp dài sắc bén, không có chuôi kiếm với những tia sáng lạnh lóe ra từ lỗ chân lông khắp người Lâm Hi. Chúng phụt ra ngoài, có hình dáng nan hoa bánh xe, xoay tít chung quanh hắn, trôi nổi khác nhau.

- Ông Ông! Ông Ông! Ông Ông!

Mười thanh kiếm sắc, kiếm quang thụt thò, hóa thành mười đạo kiếm khí mênh mông khiến cho người khác phải sợ.

- Thằng nhãi này...

Chấp Pháp trưởng lão nhìn mười thanh kiếm sắc kia mà trong mắt hiện lên từng tia sáng nhấp nháy:

- Ta chỉ là bảo hắn lĩnh ngộ tâm pháp, luyện ra kiếm khí. Hắn lại liền trực tiếp tu luyện kiếm ý.

Chấp Pháp trưởng lão cảm thấy ngoài ý muốn, Lâm Hi phân hóa ra mười đạo kiếm khí kia, phát ra kiếm ý trông vẫn còn rất yếu ớt, giống như cây non mới nhú ra vậy.

Trong mắt cường giả cấp bậc như Chấp Pháp trưởng lão thì cái đó tự nhiên là không ra gì. Có điều là vừa mới học Vạn Kiếm Đại Pháp được ba ngày mà đã có loại thành quả đó thì quả thật là nằm ngoài dự liệu của lão.

Chấp Pháp trưởng lão cẩn thận cảm giác một phen kiếm ý yếu ớt này. Sau một lát, tựa hồ như đã nhận ra điều gì, nên trong đôi mắt lộ ra vẻ tươi cười:

- Từ quyền ý mà ngộ kiếm ý, suy một ra ba. Người nầy căn bản là dùng phương pháp lĩnh ngộ quyền đạo để hiểu ra Kiếm Đạo. Ha hả, thật không biết nói là hắn cả gan làm loạn, không biết trời cao đất rộng tới đâu. Hay là nói hắn thông minh hơn người, tài trí hơn người...

Chấp Pháp trưởng lão lắc đầu cười gượng.

Dùng phương pháp tu luyện quyền pháp để lĩnh ngộ Kiếm Đạo kỳ thật là nguy hiểm.

Điều này giống như là một người dùng phương pháp quản lý gia đình để cai quản quốc gia.

Nhưng có câu nói trong cẩu thả lại không cẩu thả. Quyền pháp chỉ là một loại võ đạo, kém thật xa so với Kiếm Đạo, nhưng mà lại có một số đạo lý tu luyện lại vẫn tương thông.

Lâm Hi làm như vậy, quả thật cũng không thể coi là sai.

Chỉ có điều là, đối với người bình thường mà nói, loại phương pháp tựa như dùng kỹ thuật chèo thuyền trên sông để chạy trong đại dương mênh mông. Khi đó đại bộ phận người ta đều là tự tìm tử lộ, chỉ có một số cực nhỏ trong vạn người không đến một, là thiên tài trong thiên tài thì mới có thể thành công.

Rất rõ ràng, Lâm Hi liền thuộc về loại số ít người may mắn này.

Mặc dù mạo hiểm, nhưng mà phương pháp tu luyện như thế, không hề nghi ngờ rằng thành tựu sau này là không thể giới hạn được. Như thế nhất định sẽ trở thành thiên tài cực kỳ đáng sợ trong Kiếm Đạo.

- Không nghĩ tới, Hình Tuấn Thần ta mấy phen không được như ý, thu mấy người đệ tử riêng, hết thảy cũng đều không nên thân. Cho đến lúc khốn cảnh, lúc cơ hồ từ bỏ hy vọng thì ngược lại thu được đệ tử như vậy. Cũng được, ngươi đã có loại thiên phú như thế thì cũng phải cố gắng, ta liền dốc toàn lực để trợ giúp ngươi đạt tới cảnh giới tối cao.

Chấp Pháp trưởng lão thầm nghĩ trong lòng, nhìn vẻ mặt Lâm Hi mà trong lòng lão liền thấy yên tâm, hoàn toàn là một loại dáng dấp sư phụ đang nhìn đệ tử đắc ý của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.