Thần Tọa

Chương 472: Phát hiện




Thậm chí "Kim Đồng lãnh chúa" hoài nghi Lâm Hi nhất cũng không còn kịch liệt với hắn. Ít nhất không có người lại hoài nghi thân phận "Yêu tộc" của hắn.

Nhưng mà đối với thói quen hung ác liều mạng, đọ sức chính diện để thủ thắng như "Yêu tộc lãnh chúa" thì phương thức chiến đấu của Lâm Hi bọn họ không quá thích ứng.

Nếu không phải Thái Nguyên, Đâu Suất, Thái A ba phái có động tĩnh lớn, dường như muốn diệt vong yêu tộc trong vị diện, các vị Yêu tộc lãnh chúa căn bản không hợp tác như vậy.

- Yên tâm đi, hành động tiến hành không sai biệt lắm. Thái Nguyên, Đâu Suất, Thái A ba phái bây giờ như chim sợ cành cong. Trọng yếu nhất là bọn chúng căn bản không có biện pháp xác định chúng ta có bao nhiêu người, phản kích ở hướng nào. Hiện tại bọn chúng phải đề phòng và tập trung hơn rất nhiều. Mà chúng ta muốn chính là hiệu quả này, hiện tại...

Lâm Hi nhìn qua "Phổ Lạc Tư" cao lớn.

- Đại nhân, ngươi có thể hạ lệnh triệu tập tất cả Yêu tộc toàn diện tiến công!

- Ân, rốt cục bắt đầu đại chiến sao!

Phổ Lạc Tư đứng dậy, ánh mắt tỏa ra khí thế bàng bạc.

- Làm tốt lắm Lâm Hi! Chuyện kế tiếp do ta quản.

"Lâm Hi" là tên vốn có của Lâm Hi, nhưng mà bọn người "Phổ Lạc Tư" lại cho rằng đó là tên của hắn khi đoạt xá nhân loại.

Trong ánh mắt "Phổ Lạc Tư" lập loè, cũng không che dấu thưởng thức với Lâm Hi.

So với các "Yêu tộc lãnh chúa" bán tín bán nghi, "Phổ Lạc Tư" vẫn bảo lưu tín nhiệm với Lâm Hi. Cũng chính vì có được tín nhiệm của hắn mới khiến cho Lâm Hi có được "Quyền chỉ huy" trận đầu.

"Phổ Lạc Tư" nhìn Lâm Hi rất hài lòng.

Trong khoảng thời gian này hiệu quả chặn giết phi thường rõ ràng. Thế lực tiên đạo vốn khuếch trương bao vây rất nhanh nhưng sau khi đánh mất tám gã cường giả Đạo Quả thì thả chậm tốc độ, bán tín bán nghi.

Ba thế lực dự tính trong một ngày sẽ bước vào "Vương Quan Đại Vị Diện" nhưng bây giờ đã trì hoãn lại.

"Phổ Lạc Tư" vốn lo lắng nhất chính là ba thế lực liên hợp làm một chiếm cứ "Vương Quan Đại Vị Diện". Như vậy cho dù là "Phổ Lạc Tư" cũng không ngăn cản nổi.

Nhưng mà hiện tại lo lắng của "Phổ Lạc Tư" đã không còn.

- Kim Đồng lãnh chúa, các ngươi quay trở về đi! Lập tức triệu tập tất cả đại quân Yêu tộc. Còn phải thông tri với yêu tộc ở ba vị diện khác trong nửa ngày sau cùng hành động giết sạch nhân loại!

Phổ Lạc Tư khoát khoát tay, con mắt của hắn bắn ra sát cơ lẫm lẫm.

- Vâng! Đại ca!

Chín tên "Yêu tộc lãnh chúa" tinh thần đại chấn, lên tiếng đáp ứng và rời đi.

Chém giết chính diện chính là phương thức chiến đấu của chúng!

- Ta trước tiên đi chuẩn bị, các ngươi cũng chuẩn bị đi.

"Phổ Lạc Tư" nhìn qua bọn người Lâm Hi, cũng khoát khoát tay.

- Vâng, đại nhân!

Lâm Hi khom người.

Tuy nhiên yêu, người là dị đồ, Lâm Hi cũng không phải Yêu tộc chân chính, nhưng mà "Phổ Lạc Tư" lại thắng được tôn trọng của hắn.

Oanh!

Ngọn núi chấn động, thiên hôn địa ám, "Phổ Lạc Tư" hóa thành một đạo cầu vồng bay về hướng bắc.

- Đại nhân, "Phổ Lạc Tư" kỳ thật rất không tệ nha.

Địa Ngục Ma Long nhìn qua "Phổ Lạc Tư" rời khỏi sau đó lẩm bẩm.

- Ân.

Lâm Hi có chút gật gật đầu, trong đầu hiện ra mấy đầu lâu trên cổ "Phổ Lạc Tư".

So sánh với các yêu tộc khác, "Phổ Lạc Tư" không giống. Càng có trí tuệ và tình cảm. Lúc hợp tác với hắn vẫn vui vẻ, nhưng mà...

- Hừ! Ma Đồ, ngươi quá ngu sao?

Tạp Mễ Lạp tiến lên vài bước, không chút khách khí nói:

- Chúng ta bây giờ có chung lợi ích với hắn, là minh hữu của hắn, ngươi mới cảm thấy hắn tốt. Chờ hắn phát hiện thân phận chân chính của chủ nhân thì chúng ta sẽ biến thành địch nhân của hắn, khi đó ngươi sẽ thấy hắn không tốt thế nào. Hơn nữa bây giờ là có Thái Nguyên, Đâu Suất, Thái A uy hiếp bọn chúng. Hắn mới tin tưởng chúng ta. Đợi đến lúc chuyện này chấm dứt ta không tin kẻ thống trị yêu tộc trong vị diện này lại dễ nói chuyện như vậy.

Tạp Mễ Lạp hấp thu qua trí nhớ nhiều yêu tộc ở các vị diện, hảo cảm như Địa Ngục Ma Long là không có. Nàng đã nhìn thấy một mặt tàn bao của kẻ thống trị vị diện rồi. Yêu tộc không phải nhân loại, chưa bao giờ đạt được tôn trọng từ việc nhân từ!

- Chuyện này sau đó hãy nói đi, nên chuẩn bị một chút, một trận chiến này quyết định chúng ta có thể phá vòng vây của ba phái hay không. Ta cũng không cảm thấy Dương Huyền Hoàng, Lý Hồng Hoang bây giờ còn chưa có phản ứng.

Lâm Hi trầm giọng nói.

Trên mặt hắn hiên ra thần sắc ngưng trọng. Một trận chiến này cũng không chỉ là chuyện của Yêu tộc, đồng thời còn quan hệ tới hắn, Địa Ngục Ma Long, còn có Tạp Mễ Lạp, có thể đột phá vòng vây hay không phải xem kế hoạch đã.

Chuyện này chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại!

Một khi thất bại Thái Nguyên, Đâu Suất, Thái A ba phái nổi trận lôi đình, thẹn quá hóa giận trả thù điên cuồng, đến lúc đó không quản ba người bọn họ hay yêu tộc đều chôn cùng.

- Đi thôi!

Tiếng gió rung động, Lâm Hi, Tạp Mễ Lạp, Địa Ngục Ma Long cũng lập tức biến mất vô tung.

...

Trong một tiểu vị diện tương ứng với Vương Quan đại vị diện.

- Tìm ra tung tích của chúng không?

Dương Huyền Hoàng đứng chắp tay, đứng trên cung điện vàng son lộng lẫy.

Đây là pháp khí, trong Thái Nguyên Cung thì pháp khí như "Hành cung" có rất nhiều, chỉ cần dùng chân khí tế luyện cũng dùng được.

- Sư huynh, chúng ta đã đi tìm. Không có! Bọn họ như bốc hơi vậy, ngay cả thi thể cũng không thấy.

Vài tên đệ tử Thái Nguyên Cung, Đâu Suất Cung đứng trong đại điện.

- Tìm không thấy cũng không cần tìm.

Dương Huyền Hoàng thản nhiên nói:

- Báo với trưởng lão rằng bọn họ đã chết!

- Ah! !

- Sư huynh, có phải quá qua loa hay không?

- Đúng vậy a! Chết vài danh sư huynh, đây không phải chuyện đùa đâu, đây không phải việc nhỏ ah!

- Các trưởng lão nếu biết rõ tất nhiên sẽ giận tím mặt!

- Hơn nữa bọn họ có thể phát hiện tung tích địch nhân nên đuổi theo, chẳng lẽ không thể chờ một chút sao?

...

Vài tên sư đệ Thái Nguyên, Đâu Suất Cung kinh hô không thôi, không ngừng nghị luận và lộ thần sắc giật mình.

Đây chính là Luyện Khí đệ cửu trọng cường giả Đạo Quả cũng không phải Hư tiên gì, càng không cần lo lắng Hư tiên, Phù lục, Pháp lực so sánh được.

Những "Cường giả Đạo Quả" một lần mất đi tám người là tổn thất lớn.

Cho dù là ở Địa Ngục Đại Thế Giới hung hiểm nhất thì Thái Nguyên Cung đều có tổn thất thật lớn.

Một khi báo lên thì đó là đại sự kiện.

Bắt một tên đệ tử Thần Tiêu Tông không ngờ tổn thất nhiều cường giả Luyện Khí như vậy. Đây đối với mọi người mà nói đây là chuyện khó mà tiếp nhận được, ở trước mắt trưởng lão cũng là kẻ vô năng.

- Bọn họ cũng không phải tiểu hài tử, không có khả năng tồn tại khả năng lạc đường. Hơn nữa đi lâu như vậy cũng phải có thông báo một tiếng chứ. Ba vị diện có tám người mất tích thì chỉ có chết mà thôi.

Trong mắt Dương Huyền Hoàng có tinh quang bắn ra ngoài.

- Ta có thể khẳng định bọn họ đã chết!

Lời này làm mọi người trầm mặc.

Điểm này cũng không phải không có người nghĩ tới, nhưng mà Dương Huyền Hoàng đã nói khẳng định thì chắc là vậy rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.