Thần Tọa

Chương 414: Tụ khí thành binh




Trong toàn bộ Mục Mã Phong có năng lực khí tức lọt xuống độ sâu hai vạn trượng còn ảnh hưởng tới Lâm Hi thì chỉ có hai tên Hư Tiên mà thôi.

Nhưng mà chấn động trước mặt so với tháng trước khi hai con đại yêu Hư Tiên quay về Mục Mã Phong còn kinh người hơn. Lâm Hi từ trong cổ ba động này cảm giác được tức giận mãnh liệt.

Ở khoảng cách hai vạn trượng thì cho dù là Lâm Hi cũng không có khả năng biết Mục Mã Phong xảy ra chuyện gì. Nhưng mà không biết vì cái gì trong nội tâm Lâm Hi hiện ra cảm giác bất an.

Hắn ở trong băng sương chi tinh tu luyện lâu như vậy, hai đầu đại yêu Hư Tiên còn không có động tĩnh gì, bây giờ lại có thì quá bất thường.

- Không thể nào? Chẳng lẽ bọn chúng nhanh phát hiện ra ta như vậy? Nhưng không có đạo lý nha!

Trong đầu Lâm Hi hiện ra nhiều ý niệm, nhưng rất nhanh hắn đã bỏ qua suy nghĩ này. Bắc Băng Nguyên thế lực phức tạp, Mục Mã Phong xảy ra chuyện gì đều là có khả năng.

Cũng không nhất định là nhắm vào mình.

Huống chi Lâm Hi tự hỏi không có lộ ra chân ngựa gì. Nhưng mà bất kể thế nao Lâm Hi từ trước đến nay vô cùng cẩn thận. Trong nội tâm đã có ý niệm trong đầu, trong lúc vô hình lập tức cẩn thận hơn mấy phần.

Cẩn thận sẽ không gây ra sai lầm lớn, đây là nguyên tắc trước sau như một của Lâm Hi.

- Mình tu luyện ở đây cuối cùng không phải chuyện an toàn gì. Vẫn nên làm cho xong sau đó nhanh chóng quay về Thần Tiêu Sơn thôi.

Ý niệm lóe lên trong đầu Lâm Hi, cũng mặc kệ chuyện khác, gấp rút thu thập Băng Sương Ma Thiết.

Băng sương chi tinh đúng là nơi tu luyện vô cùng tốt, bằng vào Thái Cổ Chân Long cường hoành làm hậu thuẫn, Lâm Hi ở chỗ này mỗi ngày tu vi tiến cảnh đặc biệt nhanh, Phong Ấn Đại Pháp cấp Truyền Kỳ cũng tiến cảnh cực nhanh.

Lâm Hi ở trong hoàn cảnh áp lực cao này, tâm của hắn chỉ lo tu luyện mà thôi, thành quả tu luyện đã vượt qua một năm của người khác.

- Ầm ầm!

Pháp lực chấn động bao phủ hư không, trong nháy mắt Lâm Hi lại bắt đầu thu thập Băng sương thiết phấn.

Thời gian chậm rãi đi qua, Lâm Hi chuyên tâm thu thập, cũng không biết qua bao nhiêu lâu, đột nhiên trong lòng sinh ra lãnh ý, một đạo ý niệm nhanh chóng xuyên qua Băng sương chi tinh.

Đạo ý thức này vô cùng đột ngột. Nó âm lãnh xẹt qua bóng tối của nơi này, bỗng nhiên thân hình Lâm Hi cứng đờ, nhưng mà dưới độ sâu hai vạn trượng của Băng sương chi tinh hoàn toàn yên tĩnh.

Rất rõ ràng loại kết quả này chẳng những vượt qua Lâm Hi đoán trước, cũng vượt qua ý thức của phó cung chủ Băng Sương Cung.

- Bị phát hiện rồi!

Trong đầu Lâm Hi hiện ra ý niệm trong đầu. Vô số ý niệm trong đầu đảo qua và Lâm Hi lập tức xác định chấn động trước kia là nhắm vào hắn.

- Ầm ầm!

Không có chút do dự, thời điểm đối phương kinh ngạc trong nháy mắt thì Lâm Hi không chút do dự lao ra khỏi Băng sương chi tinh cực nhanh.

- Ngươi chính là Lâm Hi! Đúng là lớn mật!

Ý thức cường đại cũng kịp phản ứng, trong đầu Lâm Hi vang lên âm thanh như sấm sét, giống như sư tử đang tức giận gào lên.

- Ân?

Con mắt Lâm Hi híp lại, một đạo tinh quang hiện ra trong đầu. Hắn lập tức khẳng định một chuyện.

- Có người mật báo! Tiết lộ hành tung của ta!

Chuyện tiến vào Băng sương chi tinh thì Lâm Hi tự hỏi làm rất cẩn thận, căn bản không có lẽ làm cho người nào biết rõ. Hơn nữa hai đầu đại yêu của Mục Mã Phong căn bản không có nhìn thấy mình lần nào, càng không có khả năng biết tên của mình.

Hắn một câu đã gọi tên của mình thì quá khả nghi rồi. Trong đầu Lâm Hi hiện ra vô số ý niệm, một danh sách hiềm nghi như thiểm điện hiện ra trong đầu của hắn. Tuy trong đâu của hắn đang suy nghĩ vấn đề nhưng mà hành động của hắn cũng không chậm.

Trong Băng sương chi tinh có kình phong thổi lên vô cùng rét lạnh, lúc này đã thành trợ lực tốt nhất của Lâm Hi. Lâm Hi đi lên có tốc độ nhanh hơn đi xuống nhiều lắm, cơ hồ có thể so sánh với tia sét.

- Không sai biệt lắm. Hoàn thành một nhiệm vụ cuối cùng thì lần đi làm nhiệm vụ này cũng hoàn thành triệt để.

Lâm Hi nhìn qua một nơi có ánh sáng như hạt mè trong Băng sương chi tinh, thầm nghĩ trong lòng.

Hai đầu đại yêu Hư Tiên phát hiện quá mức đột nhiên. Nhưng mà trên mặt Lâm Hi không có thần sắc bối rối, ánh mắt của hắn sáng như tuyết, thần sắc cực kỳ trấn định.

Lâm Hi ẩn thân cách miệng giếng hai vạn trượng. Không hề nghi ngờ bọn họ vừa mới phát hiện ra mình mà thôi. Người của Băng Sương Cung khẳng định đã có chuẩn bị, nhưng mà chuẩn bị không được đầy đủ.

Trên tâm lý thì nơi cách hai vạn trượng thì cho dù là thánh tử đỉnh phong cũng không tới được, khẳng định chỉ có hoài nghi, trên tinh thần sẽ có một tia thư giãn.

Lâm Hi chính là nhân thời gian ngắn ngủi này sáng tạo cơ hội lớn nhất cho mình.

- Ông!

Hào quang lóe lên, Lâm Hi giống như thiểm điện lao lên độ sâu năm ngàn trượng trong Băng sương chi tinh.

- Ai!

Trên sân thượng có lão giả yêu tộc đang thu thập Băng sương thiết phấn, lúc nhìn thấy Lâm Hi thì ăn cả kinh nhưng hắn vẫn kịp phản ứng:

- Ha ha, là ngươi! !

- Cung chủ đang tìm ngươi, không nghĩ tới ngươi đưa đến cửa. Lá gan của ngươi không nhỏ, để mạng lại đây.

Tên cường giả yêu tộc này cười to, bàn tay giơ lên cao và tế một cái bàn quay ra ngoài, phát ra tiếng rít gào to lớn, yêu khí mãnh liệt như bài sơn đảo hải hiện ra, dùng xu thế lôi đình vạn quân nhanh chóng đánh về phía Lâm Hi.

- Là ta, đáng tiếc ngươi giết không được ta đâu!

Ánh mắt Lâm Hi lóe hàn quang, lúc tên cường giả yêu tộc này ra tay thì Lâm Hi cũng ra tay.

- Phanh!

Trong ánh mắt kinh hãi của tên cường giả yêu tộc, Lâm Hi đột nhiên đá ra một cước vào đỉnh đầu của hắn.

Dùng cái chân huyết nhục đối kháng một kiện pháp khí và đầu của một yêu tộc Đạo Căn Kỳ.

Ầm ầm!

Pháp lực màu ngà sữa khủng bố từ bàn chân Lâm Hi phá không ra ngoài. Cả hư không đều kêu to lên giống như không chịu được một kích của Lâm Hi. Pháp lực cuồn cuộn gào thét giống như ngàn vạn con cự long đang gào thét trong không trung, bàn chân quét qua yêu khí cuồn cuộn.

Ầm ầm!

Lâm Hi phát ra pháp lực hùng hậu giống như một ngọn núi lớn áp vào phó cung chủ Băng Sương Cung. Chỉ nghe tiếng nổ ầm vang, bình đài và yêu khí ngập trời bị đánh tan, tên yêu tộc Luyện Khí tầng thứ bảy Đạo Căn Kỳ và pháp khí của hắn bị Lâm Hi trấn áp bằng một cước.

Pháp lực bàng bạc trong người Lâm Hi tuôn ra ngoài thật mãnh liệt, liên tục không ngừng tiến vào trong bàn quay màu đen, cũng đánh vào cơ thể tên yêu tộc này, chấn vỡ kinh mạch và phong ấn chân khí toàn thân của hắn.

- Không có khả năng!

Tên cường giả yêu tộc này thét to lên, hắn không thể tin nổi mình bị một cước của đối thủ đánh bại.

- Băng Sương Ma Thiết đâu?

Lâm Hi không để ý đến, cúi đầu hỏi một câu.

- Ha ha, ngươi còn muốn Băng Sương Ma Thiết! Nói cho ngươi biết cung chủ sẽ không bỏ qua cho ngươi. Dám ở trong Băng sương chi tinh lấy trộm Băng Sương Ma Thiết, ngươi chỉ còn đường chết.

Lão giả yêu tộc kinh ngạc, lập tức cười to.

- Đã như vầy cũng không cần lưu ngươi lại.

Bước chân Lâm Hi đạp mạnh, lão giả yêu tộc này ho khan và biến thành bụi phấn.

Chín thành chân khí của Lâm Hi đã biến thành pháp lực, thực lực mạnh mẽ, có thể nói là đệ nhất nhân dưới Hư Tiên. Tên yêu tộc này căn bản không phải là đối thủ của hắn.

Pháp lực của Lâm Hi chí cương chí dương, tuy tay không nhưng cũng chính là pháp khí cường đại.

Lão giả yêu tộc vừa chết và lạc ấn biến mất, hắc quang trong hư không lóe lên, lập tức hiện ra một tấm to lụa màu đen, trong yêu khí nhàn nhạt còn tỏa ra quy tắc không gian.

Đây chính là túi không gian trong Yêu tộc Đại Thế Giới, cũng từ tơ của yêu tằm trong Yêu tộc Đại Thế Giới dệt thành.

Cả Băng Sương Cung có món đồ như thế là do Yêu Hoàng thưởng cho, là thứ chuyên dụng cất chứa Băng Sương Ma Thiết. Mỗi lần giao cho người khác phải xóa lạc ấn đi, giao cho người khác tế luyện mới đi vào trong Băng sương chi tinh.

Hiện tại lại không công tiện nghi Lâm Hi.

Lâm Hi mở cái túi lụa đen ra ngoài, trong túi lụa đen này có rất nhiều Băng Sương Ma Thiết. Lâm Hi nhìn qua và suy nghĩ:

- Chừng hai trăm vạn cân, cộng thêm ta có tám trăm vạn cân Băng Sương Ma Thiết vừa vặn là một ngàn vạn cân! Đã đủ rồi.

Lâm Hi không chút do dự lập tức mang theo bao vải Băng Sương Ma Thiết bỏ vào trong Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại của mình.

Lâm Hi tại Băng sương chi tinh khổ tu mấy tháng đã tích lũy được tám trăm vạn cân Băng Sương Ma Thiết, số lượng này cực kỳ kinh người. Hiện tại cộng thêm Băng Sương Ma Thiết mà tên yêu tộc này thu gom, nhiệm vụ của Chấp háp trưởng lão đã hoàn thành rồi!

- Hiện tại có thể rời khỏi!

Trong nội tâm Lâm Hi thầm nghĩ. Hắn có thể khẳng định hai đầu đại yêu của Mục Mã Phong chắc chắn đang tức giận phong tỏa lối ra của Băng sương chi tinh, nhưng mà lúc này hắn không vội vàng.

- Vu Hành! Xú tiểu tử, để mạng lại!

Một tiếng hét to vang lên, từ trên miệng giếng Băng sương chi tinh truyền tới. Vài đạo khí tức khổng lồ dùng xu thế lôi đình vạn quân lao qua phía Lâm Hi.

- Hừ! Đến tốt!

Thân hình Lâm Hi run lên giống như tật điện, khỏa kẹp ở băng hàn trong cuồng phong, hướng về phía trên bay đi.

- Yêu Loạn Thiên Địa, bắt hắn cho ta!

Âm thanh như lôi đình và yêu khí vô cùng vô tận ngưng tụ thành một bàn tay to lớn, từ trên miệng giếng đánh về phía Lâm Hi.

- Không biết tự lượng sức mình!

Đan điền Lâm Hi chấn động, trong chớp mắt pháp lực hùng hậu trong cơ thể ngưng tụ thành Cự đao hủy thiên diệt địa, đột nhiên chém thẳng vào bàn tay lớn này.

- Ah!

Chỉ nghe tiếng kêu thảm thiết vang lên, cự chưởng đánh vào Băng sương chi tinh lúc này bị chém thành hai nửa, sau cự chưởng này chính là một con yêu tộc cấp bậc thánh tử cũng bị chém làm hai và nứt ra. Huyết vũ đầy trời từ trên cao rơi xuống dưới.

Chân khí của Lâm Hi có chín thành chuyển hóa thành pháp lực, vượt qua Pháp Lực Kỳ gấp mấy chục lần, mà hắn cũng có khả năng ngưng tụ pháp lực thành bất cứ hình dạng gì.

Loại năng lực pháp lực này tên là Tụ khí thành binh, yêu cầu khống chế pháp lực thật cao, tiêu hao cũng thật lớn. Chỉ có những thiên tài cực kỳ cao mình mới có thể có được loại năng lực này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.