Thần Tọa

Chương 397: Tuyết Nguyên Cự Lang




Hô!

Cuồng phong thổi qua nơi này, Địa Ngục Ma Long bay trên không trung sau đó hạ xuống đất.

Lâm Hi cùng Tạp Mễ Lạp từ trên nhảy xuống. Bốn phía trống trải, tuyết đọng trắng xóa không có người ở.

- Bia đá thật lớn.

Tạp Mễ Lạp đi đến phía trước nhìn qua khối bia đá cao hơn hai mươi trượng trước mặt. Tấm bia đá toàn thân đen kịt, trên bia đá có ba chữ: dừng ở đây!

Ba chữ rồng bay phượng múa, lực thấu bia thể, đây là người ta dùng chỉ kình lợi hại khắc lên bia đá. Chỉ có thực lực mới có thể khắc như vậy lên Hắc Diện Thạch cứng rắn. Người này ít nhất là Võ Đạo thập trọng không chừng, thậm chí Luyện Khí sĩ cũng không nhất định.

Bia thể phong cách cổ xưa, có dấu vết phong hóa mãnh liệt, nó ở đây lộ ra khí chất lịch sử, giống như nhân chứng nhìn qua lịch sử thương hải tang điền.

- Đây là phía bắc Hổ Phách vương triều, đặc biệt dựng giới hạn ở đây dùng cảnh giới cư dân biên giới không thể đi xa về hướng bắc.

Trong đầu Lâm Hi hiện ra nội dung Tiên Đạo Đại Thế Giới, từ từ nói.

Hổ Phách vương triều là một vương triều có ghi lại trong Tiên Đạo Đại Thế Giới.

Nhưng mà trên thực tế vương triều thế tục này vào mấy trăm năm trước đã bị xóa tên rồi.

Trong khu vực này đã thay đổi mấy vương triều, đã triệt để biến thành nơi vô chủ. Mà nơi đây ảnh hưởng bởi Băng Nguyên cho nên khí hầu rét lạnh, căn bản không thích hợp gieo trồng, bởi vậy người ta không ai ở đây.

Người sinh hoạt ở nơi này phần lớn dời đến phía nam. Chỉ còn lại những thợ săn dựa vào săn bắn mà sống.

Dựa theo Lâm Hi sưu tập tư liệu thì nơi này được con cháu các quan lại ưu ái ở lại. Hàng năm đều tiếp nhận rất nhiều con cháu quang lại thế tục mang đủ đội ngũ tới đây vào rừng săn bắn.

- Chủ nhân, đi về hướng bắc là địa phương nào?

Địa Ngục Ma Long nhìn qua phía bắc, đột nhiên nói.

- Cự Lang Tuyết Nguyên.

Lâm Hi thản nhiên nói.

- Cự Lang Băng Nguyên...

Con mắt Địa Ngục Ma Long sáng ngời, vẻ mặt thèm nhỏ dãi.

Ma Long cũng không phải ăn cỏ ah, Ma Long cũng phải ăn.

Một đường đi thẳng về hướng bắc này, trên đường đi nó không ăn được thứ gì tốt cả.

Tuy thời gian ngắn không ăn cũng không đói chết. Nhưng nói cho cùng Địa Ngục Ma Long chưa bao giờ là sinh vật ăn chay!

- Phì Mỹ Cự Lang..., ta thích ăn ah!

Địa Ngục Ma Long lập tức cảm xúc dâng trào.

- Đi thôi, Bắc Băng Nguyên vực bao la. Muốn đi tới Mục Mã Phong còn hành trình thật dài.

Lâm Hi nói.

- Vâng, lão đại.

Địa Ngục Ma Long vẻ mặt hưng phấn nói.

Bá!

Nháy mắt một cái và Địa Ngục Ma Long nâng Lâm Hi cùng Tạp Mễ Lạp và hóa thành tia chớp lao vào sâu trong Băng Nguyên.

Hô!

Phong tuyết gào thét, mặt đất đầy băng tuyết dày, cảnh vật trước mắt vô biên vô hạn, gió lạnh thấu xương thổi qua từng hồi.

- Ah! Ta ngửi thấy có mùi...

Địa Ngục Ma Long vừa tiến vào Bắc Băng Nguyên đã vô cùng hưng phấn:

- Ta ngửi thấy mùi cự lang, nhất định là cự lang! Thiệt nhiều Phì Mỹ Cự Lang nha...

Địa Ngục Ma Long trên đường đi càng điên cuồng, nó ngửi được hương vị bay trong gió tuyết. Bắc Băng Nguyên rét lạnh không có ảnh hưởng bao nhiêu tới khứu giác của nó.

Mà thời tiết ác liệt cũng không ảnh hưởng tới cảm giác ăn của Địa Ngục Ma Long.

Gần, gần... Địa Ngục Ma Long lòng tràn đầy hưng phấn, nhưng mà qua một lát...

- Cái này, đây là cái gì?

Địa Ngục Ma Long im bặt, nghẹn họng nhìn trân trối qua khu đồi tuyết trước mặt, một con quái vật khổng lồ đang ngồi... Đây là một đầu con quái vật toàn thân tuyết trắng đang đưa mắt nhìn qua thế giới băng tuyết, nếu như không phải nhìn kỹ rất khó phát hiện.

Trên người nó da lông rậm rạp. Bốn cái đùi tráng kiện giống như cây cột. Bộ lông của nói trong gió tuyết phất phơ, ánh mắt lạnh thấu xương, toàn thân tỏa ra tính chất hung bạo.

Cái cổ của nó có lông bờm màu trắng, thoạt nhìn như Sư mà không phải Sư, như Sói không phải Sói. Đáng sợ nhất chính là thân hình khổng lồ của nó, đứng ở đó còn lớn hơn cả phòng ốc. Ngay cả Địa Ngục Ma Long trước mặt của nó chỉ là thứ nhỏ nhắn xinh xắn mà thôi.

- Cự lang ah, ta không phải đã nói với ngươi rồi sao?

Lâm Hi thản nhiên nói. Thần sắc không sợ hãi, bộ dáng ngươi có cần quá mức ngạc nhiên không?

- Cự lang! Có sói nào lớn như vậy không?

Địa Ngục Ma Long nghẹn họng nhìn trân trối, tròng mắt như rơi ra.

Sói, nó thấy nhiều. Nhưng mà sói còn lớn hơn cả Ma Long thì chắc chắn chưa thấy đây là sói gì?

- Nếu như không lớn thì sao gọi nó là cự lang được?

Lâm Hi thản nhiên nói.

- Khanh khách...

Bên cạnh Tạp Mễ Lạp sớm nhịn không được cười ha hả:

- Ma Đồ, đi thôi. Một ngụm ăn nó đi.

- Gào!

Đúng lúc này Cự lang đứng trên đồi đột nhiên ngửa mặt lên trời tru lên thật to.

Ầm ầm!

Thoáng chốc từ bốn phương tám hướng truyền ra tiếng sói tru. Ngay sau đó là âm thanh giống như thiên quân vạn mã đang lao thẳng tới nơi này. Cả mặt đất đều run lên mãnh liệt.

- Gào!

Một tiếng thét dài, bên trái có một con cự lang tuyết trắng nhảy ra ngoài. Ngay sau đó là con thứ hai, con thứ ba..., bóng dáng rậm rạp chằng chịt từ trái qua phải xếp thành một loạt, tản mát ra khí túc như phong bạo.

Nếu đếm sơ qua thì có chừng trăm hoặc hơn ngàn con cự lang nhìn chằm chằm vào Địa Ngục Ma Long và Lâm Hi cùng Tạp Mễ Lạp trên lưng của nó.

Xì xào!

Địa Ngục Ma Long gương mặt xanh lại, nó nuốt vài ngụm nước bọt.

Gặp quỷ rồi, nhiều sói như vậy?

Một đầu Cự lang nó còn không sợ, nhưng mà hàng trăm hàng ngàn con thì cho dù Địa Ngục Ma Long cũng phải chết nha.

- Trốn ah!

Địa Ngục Ma Long quát to một tiếng, không hề cốt khí trốn đi.

Những Cự lang vốn không phải sinh vật bình thường, mỗi một đầu Tuyết Lang trừ da thịt cứng như thép và vô cùng cường hãn, hơn nữa thực lực của chúng bình quân là Luyện Khí tam trọng, tứ trọng. Có chút cự lang tinh anh đạt tới Luyện Khí ngũ trọng, lục trọng.

Cả một bầy Cự lang thì cho dù Địa Ngục Ma Long cũng không ngăn cản được.

- NGAO!

Tiếng gào thét vang lên và đám cự lang chấn động mạnh mẽ, tất cả lao thẳng tới. Thân thể xẹt qua hư không và không ngừng tru lên.

Tốc độ của chúng vô cùng nhanh nhẹn.

- Ah! Chạy mau ah!

Địa Ngục Ma Long cảm giác được sau lưng nguy hiểm, nó nổi điên lên bỏ chạy thục mạng.

Nhưng mà những Tuyết Nguyên Cự Lang này cũng không có chậm hơn nó. Loại cảm giác sợ hãi này bức bách nó như điên lên.

Cho dù là sinh vật đúng trên đỉnh chuỗi thực vật thì Địa Ngục Ma Long chưa từng nghĩ tới mình có thể trở thành thức ăn của cự lang.

Những thứ này chẳng lẽ không biết thịt Ma Long không thể ăn sao?

- Bay lên không trung đi!

Lâm Hi nói.

Địa Ngục Ma Long kinh ngạc, lúc này mới kịp phản ứng. Thầm mắng một tiếng, thân hình phóng lên trời. Nhìn thấy Địa Ngục Ma Long phóng lên trời thì tất cả Tuyết Lang, không chút do dự giống như pháo đài phóng lên cao cao.

Xùy!

Cự trảo xẹt qua hư không, phát ra âm thanh tru tréo. Nhưng mà vẫn có không ít con đang đuổi theo Địa Ngục Ma Long.

- Tại sao có bầy sói khủng bố như vậy chứ?

Địa Ngục Ma Long nhìn xuống dưới có cả ngàn con Tuyết Nguyên Cự Lang thì đổ mồ hôi lạnh. Nếu như bị bị những cự lang này bắt lấy và vây công, chỉ sợ trong nháy mắt nó sẽ bị phanh thây.

Tạp Mễ Lạp cũng không nói chuyện. Những cự lang này tốc độ, lực lượng, sức bật đều vượt qua người ta đoán trước. Cho dù là Hấp Huyết Nữ Vương cũng không dám độc lập đối mặt cả trăm cả ngàn con sói như vậy.

Tuyết Nguyên Cự Lang tuy bật lên kinh người, nhưng cuối cùng là loài thú trên lục địa không thể phi hành.

Bọn người Lâm Hi vừa bay ra khỏi phạm vi bật lên của chúng thì Tuyết Nguyên Cự Lang lập tức không làm được gì. Nhưng mà những cự lang này không có rời đi, vẫn đuổi theo.

Lâm Hi nhìn qua phía dưới, ánh mắt lộ ra thần sắc suy nghĩ.

Tuyết Nguyên Cự Lang chính là thợ săn thường thấy ở bình nguyên băng tuyết này.

Cự Lang Tuyết Nguyên cũng lấy tên này.

Những cự lang này qua lại bốn phía, tộc đàn phần đông. Theo dõi và khứu giác vô cùng cường hãn. Luyện Khí sĩ lúc mới vào Băng Nguyên sẽ gặp phải nguy hiểm.

Nhưng mà cự lang này tuy đông, hơn nữa thực lực kinh người. Nhưng mà chỉ cần chú ý cẩn thận và bay cách mặt đất hơn ngàn trượng là không bị Tuyết Lang cự lang chú ý.

Trong truyền thuyết trong máu đám Tuyết Nguyên Cự Lang này có huyết thống hung thú thượng cổ. Bởi vì nguyên nhân này nên cự lang phía bắc đều lớn lên phi thường to lớn, to như căn phòng vậy.

- Gào!

Đột nhiên lúc này trong đống tuyết xuất hiện một con tuyết lang màu vàng ngửa mặt lên trời phát ra tiếng tru kinh thiên động địa, dị biến lập tức nổi lên.

Phanh!

Giống như nhận được hiệu lệnh, Tuyết Nguyên Cự Lang bắn lên cao giống như đạn pháo.

Tiếp theo đó là một con Tuyết Nguyên Cự Lang khác đột nhiên xuất hiện, con cự lang này dùng thân thể con cự lang kia lập tức như thiểm điện bắn lên cao ngàn trượng.

- Bá!

Móng vuốt sắc bén xẹt qua dưới thân của Địa Ngục Ma Long không xa, kém một ít là xé cái bụng của nó.

- Không tốt!

Địa Ngục Ma Long cả kinh chảy mồ hôi lạnh, nhanh chóng bay lên cả trăm trượng nữa.

Rầm rầm rầm!

Mặt đất chấn động, đột nhiên một con tuyết lang từ dưới đất bay lên, sau một đầu tuyết lang khác nhảy lên người nó mượn lực bay cao hơn nữa. Trong nháy mắt những con Tuyết Nguyên Cự Lang đột phá hạn chế ngàn trượng, hai ngàn, ba ngàn và đuổi theo đám người Lâm Hi.

Phanh!

Cái đuôi của Địa Ngục Ma Long hất lên đánh bay một con cự lang. Sau đó cái đuôi lại ẩn ẩn đau nhức giống như đánh vào sắt thép vậy.

Những cự lang này thực lực không thấp.

- Chủ nhân...

Địa Ngục Ma Long nhìn qua Lâm Hi đang lâm vào trầm tư, lộ ra thần sắc bất an:

- Chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi đây.

- Không cần. Những con cự lang này nhìn chằm chằm vào chúng ta. Nhớ kỹ mùi của chúng ta, về sau mặc kệ đi tới đâu chúng cũng theo tới.

Lâm Hi chậm rãi đứng dậy, thần sắc lạnh nhạt:

- Ta xuống dưới giết bọn nó. Các ngươi xem tình huống mà định.

Lâm Hi dứt lời thân hình nhảy lên, từ trên lưng Địa Ngục Ma Long nhảy xuống đất...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.