Thần Tọa

Chương 1447: Sinh Mệnh Chi Môn (2)




- Ah!

Sở Hữu Đạo và vài tên Ma Đế kêu lên thảm thiết, hai tay che mặt, thất khiếu chảy máu, vô cùng thảm hại.

Cảnh giới và lực lượng của Ngũ ngục thần sơn còn mạnh hơn bọn họ quá nhiều.

Tuy bọn họ là kiêu hùng, bá chủ một phương, thực lực Tiên Đạo cửu trọng Ma Đế phóng nhãn khắp toàn bộ Tiên Đạo Đại Thế Giới cũng tuyệt đối là nhân vật quan trọng, chấn động bát phương, nhưng trước mặt Chưởng giáo Thần Tiêu loại là chí tôn một phương thì kém quá nhiều, đầu tiên chính là không chịu nổi áp lực to lớn này.

- Lực lượng thật cường đại.

Lâm Hi giờ khắc này cũng cảm giác được áp lực thật lớn, tối tăm ở bên trong, vốn là hư vô không gian phảng phất biến thành thật thể, đồng giội đúc bằng sắt giống như: Bình thường, mà trên người hắn càng là cảm giác được năm tòa khổng lồ sơn thể đặt ở trên lưng, thân thể đều tại sụp đổ.

Thái Cổ Chân Long mang núi vượt qua bắc hải nhẹ như không có gì, nhưng mà năm ngọn núi này liên hệ nhất thể, làm cho nó cảm giác mang núi qua bắc hải cũng không nặng bằng.

Đây không thuần túy là lực lượng của bản năng, mà là lực lượng của "Đạo" lực.

Thái Cổ Chân Long có thể mang núi vượt qua bắc hải, nhưng mà không thể mang "Đại đạo". Dưới "Đại đạo" vạn vật đều là con sâu cái kiến, chân long cũng vậy.

Ông!

Giờ khắc này thời gian giống như chậm đi vô số lần, Lâm Hi cắn răng, cổ động chân lực toàn thân, ý đồ đào thoát khỏi trấn áp của Ngũ ngục thần sơn này.

Phía dưới Nhiệm Vụ trưởng lão xiềng xích đã vỡ vụn, chuẩn bị cởi bỏ phong ấn, nhưng đối mặt Chưởng giáo Thần Tiêu trăm phương ngàn kế, chuẩn bị thật lâu, nguyện nhất định phải có, chuẩn bị một kích định càn khôn, dù là "Nhiệm Vụ trưởng lão" cũng không dám xác định được cái gì.

Cho dù bốn ngàn năm trước hắn rung động thiên hạ, vạn chúng kính ngưỡng, trên đời khiếp sợ, còn hơn xa "Chưởng giáo sư đệ", nhưng mà qua nhiều năm như thế, một phương đạt được tông phái toàn lực ủng hộ, kể cả tài nguyên tu luyện, công pháp, tuyệt học, cùng với lịch đại Thái Thượng tổ tiên ủng hộ; mà Nhiệm Vụ đại điện bên kia ở đó bốn ngàn năm chân không bước ra khỏi nhà.

Cho dù trên người có xiềng xích không khóa được bước chân của hắn, nhưng mà hắn cũng không đi quá xa, hắn bị khốn trong phòng ốc sơ sài và vô tâm tu luyện, cao thấp khác biệt quá nhiều.

Bởi vậy trong lòng Nhiệm Vụ trưởng lão cũng không có nắm chắc quá nhiều.

Nói thì chậm, diễn ra thì nhanh, thời điểm Lâm Hi cùng Nhiệm Vụ trưởng lão muốn dùng toàn lực ứng phó một kích của Chưởng giáo Thần Tiêu thì dị biến nổi lên.

Ầm ầm!

Không hề dấu hiệu, một lão giả áo bào trắng, râu bạc trắng, diện mục uy nghiêm đột nhiên hiện ra trên người Lâm Hi, bàn tay giơ lên ngăn cản một kích của "Ngũ ngục thần ma".

"Ngũ ngục thần sơn" ẩn chứa lực lượng kinh thiên đánh lên cánh tay của lão già tóc bạc này thật giống như đánh lên tường đồng vách sắt, ngược lại chấn động quay về, mà lão già tóc bạc vẫn sừng sững trên hư không, không chút sứt mẻ, sau lưng của hắn ẩn ẩn có một tòa môn hộ đứng ở đó, tản mát ra khí tức sinh mệnh đậm đặc.

- Sinh Mệnh Chi Môn tiền bối, ngươi rốt cục chịu ra tay!

Lâm Hi nhìn thấy một màn này, mừng rỡ, hưng phấn hét lớn.

Lão già uy vũ này Lâm Hi trước kia chưa từng thấy qua, nhưng mà khí tức quen thuộc trên người của hắn Lâm Hi không xa lạ chút nào, chính là khí linh Sinh Mệnh Chi Môn nói Lâm Hi hữu duyên.

- Ha ha ha, ta lúc nào cự tuyệt đâu. Nếu không phải ta vẫn nhìn chăm chằm vào Ngũ ngục thần ma này, ngươi cho rằng ngươi ở bên ngoài có thể đánh nhau thống khoái như vậy sao?

"Sinh Mệnh Chi Môn" cười ha ha, giọng như lôi đình khiến thiên địa biến sắc.

Bọn người Thị Huyết lãnh tụ chỉ nghe mà âm thầm thất sắc, thế mới biết lão già tóc bạc trước mặt đã sớm phát hiện sự tồn tại của "Ngũ ngục thần ma", hơn nữa âm thầm nhìn chằm chằm vào thay cho bọn họ.

Cũng chỉ có bọn họ một mực mơ mơ màng màng, so với chiến đấu trước kia thì uy hiếp của Ngũ ngục thần ma này mới thật sự là quá lớn.

- Sinh Mệnh Chi Môn, hắn rõ ràng chính là Sinh Mệnh Chi Môn!

Trong lòng Thị Huyết lãnh tụ ngã ngũ vị không rõ ngọn nguồn.

Bọn họ trước lúc mưu phản chính là lúc "Sinh Mệnh Chi Môn" mới hàng lâm vào Thần Tiêu Sơn. Khi đó "Sinh Mệnh Chi Môn" giống như vũng nước bẩn, giống như một khối sắt gỉ sét không làm gì, không có ai biết nó có dùng được không.

Thị Huyết lãnh tụ không nghĩ tới khối sắt đen gỉ sét rõ có được lực lượng cường đại như thế.

Pháp khí chuyển hóa biến ảo thành người chính là uy năng tuyệt thế của pháp khí đỉnh cấp nhất, phẩm cấp này đã vượt qua tiên khí rồi.

Thị Huyết lãnh tụ thật không ngờ tồn tại trước mặt chính là thứ mình khinh thường trước kia.

Bên kia Nhiệm Vụ trưởng lão mỉm cười, cũng rủ hai tay xuống.

Trong Thần Tiêu Tông này, người biết rõ nền tảng của Sinh Mệnh Chi Môn không nhiều lắm, hắn hoàn toàn biết một chút.

- Sinh Mệnh Chi Môn! Ngươi dám trợ giúp ngoại nhân đối phó ta!

Chưởng giáo Thần Tiêu tức giận gầm lên giận dữ, cả trời xanh đều biến sắc, biến hóa bất định.

"Sinh Mệnh Chi Môn" là Thời Không trưởng lão của Thần Tiêu Tông mang từ hư không vê, là pháp khí của Thần Tiêu Tông, nhưng bây giờ trợ giúp Lâm Hi phản đồ đối kháng mình, trong lòng Chưởng giáo Thần Tiêu tức giận có thể nghĩ.

Giống như hài tử một tay mình nuôi lớn lên, trở tay chọc cho mình một dao, tức giận không cần nói cũng rõ.

- Ha ha ha, ta chỉ ngủ một giấc trong Thần Tiêu Tông các ngươi thôi, cũng không nói là sẽ ở chỗ này. -- đứa nhỏ này hữu duyên với ta, là không thể nào nhìn hắn chết đi, ta sẽ mang hắn đi.

"Sinh Mệnh Chi Môn" hiển hóa bản thể, cánh cổng ánh sáng cực lớn như có sinh mệnh đột nhiên nuốt Lâm Hi, Thị Huyết lãnh tụ, Nhiệm Vụ trưởng lão và bọn người Sở Hữu Đạo vào trong, thoáng cái phá vỡ hư không mà rời đi.

Oanh!

Chưởng giáo Thần Tiêu hóa thân "Ngũ ngục thần ma" nắm tất cả vào lòng bàn tay, cuối cùng vẫn chậm nửa bước, trơ mắt nhìn qua "Sinh Mệnh Chi Môn" mang theo mọi người phá không mà đi.

- Đáng chết!

Chưởng giáo Thần Tiêu thần sắc tái nhợt, trơ mắt nhìn qua "Sinh Mệnh Chi Môn" bọc lấy bọn người Lâm Hi rời đi, cũng không có đuổi theo. Giao thủ vừa rồi làm hắn hiểu được lực lượng của "Sinh Mệnh Chi Môn", đây là pháp khí cổ xưa vô cùng cường đại, mặc dù hiện tại đuổi theo cũng chẳng làm được gì, đối với kết quả này cũng chẳng có bao nhiêu ảnh hưởng.

Huống chi vừa mới giao thủ một kích kia, Chưởng giáo Thần Tiêu đã dùng toàn lực rồi, nhưng lại bị "Sinh Mệnh Chi Môn" dễ dàng ngăn trở, ngược lại còn bị phản chấn cực lớn, mặc dù Chưởng giáo Thần Tiêu cũng âm thầm kiêng kỵ, không dám đuổi theo sau.

"Sinh Mệnh Chi Môn" từ trước tới nay vẫn vô cùng thần bí, không giống như Thần Tiêu Tông tìm được nó, ngược lại là nó tìm tới Thần Tiêu Tông.

Những pháp khí cổ xưa này không giống "Vạn Thần Thần Đồ", chúng sinh ra đời niên đại đã lâu, ẩn chứa nhiều huyền bí của vũ trụ.

Mặc dù đến bây giờ Thần Tiêu Tông cũng không hiểu rõ trên người "Sinh Mệnh Chi Môn" có ẩn nấp bí mật gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.