Thần Tọa

Chương 1141: Mở phong ấn




- Nghiệp hỏa phần thiên!

Ông!

Năm khỏa đạo quả lập loè, tính cả hỏa diễm mạnh mẽ dâng lên xông thẳng vào Lâm Hi.

- Oanh!

Hai đạo chân khí dị chủng đánh vào thân thể mềm mại của Long Băng Nhan, run rẩy dữ dội giống như bị sét đánh, phốc một tiếng phun máu tươi, thân thể như diều đứt dây bay ra ngoài.

Hô!

Tàn ảnh lóe lên và một thân hình to lớn mang theo hỏa diễm dữ dội lao tới, thoáng cái đuổi kịp Long Băng Nhan, giống như thái sơn áp đỉnh lao thẳng về phía Long Băng Nhan.

Xùy!

Tiếng tơ lụa bị xé vang lên, đạo bào trên người Long Băng Nhan bị rách, Long Băng Nhan cảm thấy trên người mát lạnh, còn không có kịp phản ứng thì quần áo nát tan, thân thể mềm mại, da thịt trắng nõn lập tức hiển hiện ra ngoài, bộ ngực dựng thẳng, bờ mông rất tròn, đường cong chữ "S" và cặp đùi ngọc thẳng tắp, càng nhìn càng cảm thấy mị lực kinh người.

- Ngươi! --

Long Băng Nhan vừa sợ vừa giận, vừa thẹn vừa xấu hổ. Nàng thân là Thần phi, thân phận tôn quý cho nên chưa từng lỏa lồ thân thể trước mặt của ai, chưa từng có người nào dám phi lễ nàng, chỉ cần một Thần tử cũng không ai dám chạm vào nàng rồi.

Long Băng Nhan tuyệt đối không ngờ rằng Lâm Hi dám khinh bạc nàng.

Ba!

Một bạt tai tát vào mặt Lâm Hi phát ra tiếng vang thanh thúy. Nhưng mà tát này cũng chứng thực Long Băng Nhan đang kinh hãi.

Lâm Hi trước mặt hai mắt huyết hồng, mặt mũi tràn đầy ánh sáng màu đỏ, toàn thân tỏa ra nhiệt lượng kinh người. Trong mắt của hắn chỉ có dục vọng và bạo ngược mà thôi.

Lý trí của Lâm Hi chỉ kiên trì một lát mà thôi, liền sau đó lâm vào trong hỗn loạn, hoàn toàn bị dục vọng cùng xúc động khống chế, trở thành con dã thú sống vì dục vọng.

Trong lòng Long Băng Nhan âm thầm kêu khổ. Ngay từ đầu nàng còn kinh hãi vì Lâm Hi đột nhiên khôi phục thần trí, ước gì hắn vẫn đần độn, nhưng lúc này trong lòng của nàng lại hi vọng Lâm Hi khôi phục thần trí.

Ít nhất lúc tỉnh táo Lâm Hi tuyệt đối không dám làm vậy với nàng.

- Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?...

Trong nội tâm Long Băng Nhan kinh sợ không thôi.

Nàng cố tình thừa cơ phản kích Lâm Hi, nhưng đáng chết là tuy ý thức của Lâm Hi đần độn, nhưng mà thân thể bản năng phòng thủ vẫn còn, trực tiếp khóa chặt chân khí của nàng.

Mặc dù trở tay tát một cái chỉ là xúc động của nàng mà thôi.

- Ông!

Vào lúc suy nghĩ kế sách thoát thân thì đột nhiên Long Băng Nhan cảm giác được một đồ vật nóng rực đang trượt len đào nguyên giữa hai chân của nàng.

- Không! --

Long Băng Nhan dự cảm cái gì đó, trong mắt cứng lại, trên mặt hiện ra thần sắc tuyệt vọng.

Nhưng mà Lâm Hi lúc này căn bản không nghe nàng nói.

- Oanh!

Trong nháy mắt ý thức Lâm Hi cuồng loạn đã tiến sâu vào đào nguyên của Long Băng Nhan.

Ah! --

Một tiếng kêu tuyệt vọng vang lên trong huyệt động.

- Chủ, chủ... Nhân...

Trong động Tạp Mễ Lạp thấy một màn này thì ngây người. Long Băng Nhan cùng Lâm Hi là tử thù, trong lòng ước gì Long Băng Nhan chết sớm, nhưng mà một màn trước mặt...

- Long Băng Nhan, ngươi cũng có hôm nay.

Tạp Mễ Lạp chỉ nhìn một lát và khôi phục tâm thần lại, ánh mắt hiện ra thần sắc thoải mái, trong nội tâm buông lỏng, cảm giác bối rối bao phủ trong lòng của nàng.

Nàng vốn bị thương, hơn nữa thừa nhận Lâm Hi thảo phạt đã sớm không chịu nổi. Lúc này có Long Băng Nhan thay thế mình thì tâm thần sụp đổ khôi phục lại, cũng nhịn không hôn mê đi.

Trong sơn động im ắng, chỉ còn lại tiếng la hét của Long Băng Nhan.

Lâm Hi tiến vào trạng thái cuồng loạn thì nặng nề như núi, mặc kệ Long Băng Nhan giãy dụa như thế nào cũng không thể giãy giụa. Thời gian chậm rãi đi qua, tiếng kêu thảm thiết của Long Băng Nhan chậm rãi yếu ớt. Sau đó tiếng kêu thảm thiết biến thành rên rỉ, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt.

Da thịt tuyết trắng của Long Băng Nhan dần dần hồng lên... Cả không gian đều im ắng, chỉ có Lâm Hi thở dốc ồ ồ như dã thú và Long Băng Nhan tiếng rên rỉ. Một tầng chân khí dày đặc bao trùm Lâm Hi cùng Long Băng Nhan, "Lạc anh Tiên Tử" truyền thụ cho Lâm Hi "Âm Dương song tu đại pháp", giờ khắc này bị Lâm Hi bản năng dùng đến.

Một đạo lực lượng chí dương chí cương không ngừng thông qua cơ thể Lâm Hi tiến vào trong người Long Băng Nhan vận chuyển một vòng sau đó quay lại cơ thể Lâm Hi.

Trong lúc bất tri bất giác ý thức của Long Băng Nhan cũng lâm vào hỗn loạn, trên người nàng dưới tác dụng của "Âm Dương song tu đại pháp" đã như nước lửa giao hòa, càng ngày càng mạnh.

Lực lượng của Lâm Hi vốn mạnh hơn nàng, bởi vậy quá trình này khí tức của Long Băng Nhan tăng lên vô cùng rõ ràng.

Ông! truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Chân khí ầm ầm, chân khí hai người lưu động càng ngày càng nhanh, hình thành một vòng đại tuần hoàn. Dần dần lực lượng trong người Long Băng Nhan tăng lên, lực lượng hai người hợp nhất dần dần tỏa ra toàn thân của Long Băng Nhan, một đạo phong ấn màu xanh thần bí tản mát khí tức cổ xưa, hồng hoang giống như tồn tại từ trong lịch sử bụi bặm quay trở lại, có được lực lượng vô thượng.

"Thần chi phong ấn", đây là bí mật mạnh nhất của Long Băng Nhan.

Chân khí của Long Băng Nhan vốn không đủ làm chấn động phong ấn này, ít nhất phải chờ nàng đạt tới Luyện Khí thập trọng Thánh Vương mới được. Nhưng mà hiện tại thì khác, tuy Lâm Hi cảnh giới không đủ nhưng lực lượng lại là "Tám quả Thánh Vương".

Chân khí hai người một âm, một dương, hơn nữa thực lực Lâm Hi khổng lồ cho nên âm dương hợp nhất, nước lửa tương tế, dần dần ảnh hưởng đến thần chi phong ấn trong người Long Băng Nhan.

- Ông!

"Thần chi phong ấn" màu xanh dần dần buông lỏng, dưới hai luồng chân khí chí âm chí dương xúc động cũng run lên.

Oanh!

Hai luồng chân khí hợp nhất lực lượng giống như triều tịch, va chạm "Thần chi phong ấn".

Một lần, hai lần, ba lần... Chân khí của hai người không ngừng oanh kích chân khí này, đặc biệt lừ tác dụng của "Âm Dương song tu đại pháp", thực lực của Long Băng Nhan càng ngày càng cao, "Thần chi phong ấn" buông lỏng càng ngày càng rõ ràng.

Trong lúc vô hình cũng tương đương Long Băng Nhan mượn nhờ chân khí của Lâm Hi biến tướng đạt tới điều kiện cần thiết cởi bỏ "Phong ấn".

Tất cả những chuyện này tiến hành như bình thường.

Mười lần, năm mươi lần, một trăm lần, hai trăm lần...

"Oanh!"

Trong lần cuối cùng chân khí Lâm Hi cùng Long Băng Nhan dung hợp đạt tới cực hạn, "Thần chi phong ấn" nổ tung, chỉ nghe tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa oanh một tiếng, tâm thần của Lâm Hi cùng Long Băng Nhan run rẩy dữ dội, "Thần chi phong ấn" cũng bị đánh tan.

- Rống! ----

Một tiếng hô từ hồng hoang cổ xưa vang vọng cả huyệt động, "Phong ấn" cởi bỏ trong nháy mắt bộc phát lực lượng cường đại, hỗn tạp lực lượng tinh thần cực lớn, giống như hồng thủy tiến vào trong người Long Băng Nhan.

Trong đó hai phần ba lực lượng cùng lực lượng tinh thần tiến vào trong người Long Băng Nhan. Nhưng mà một phần ba lực lượng cùng lực lượng tinh thần khác dưới tác dụng của "Âm Dương song tu đại pháp" tiến vào người Lâm Hi.

Phanh!

Lực lượng khổng lồ trùng kích làm Lâm Hi cùng Long Băng Nhan tách ra, phanh một tiếng bay ra ngoài, đâm vào vách núi và ngã xuống, vẫn không nhúc nhích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.