Thần Tiên Ngươi Đang Làm Gì

Chương 6:




Trong thiên hạ, nếu có người dám lớn gan ngồi trên bờ tường gọi Vân Tịnh Thư là tiểu tử thì chỉ có một mình Bạch Tử Phi mà thôi, bất quá hắn cũng không sợ, dù gì hắn cũng là tiên nhân cơ mà.
Vân Tịnh Thư và Ngôn Sơ Thất lại bị âm thanh của Bạch Tử Phi làm kinh ngạc.
Vân Tịnh Thư híp mắt nhìn về phía bờ tường.
Ngôn Sơ Thất nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, dù không lên tiếng nhưng khóe môi đã nhếch lên thành nụ cười.
Bạch Tử Phi ngồi trên bờ tường, vất vả chờ hai cái hũ nút chú ý tới hắn, thế nhưng hai kẻ kia cứ mắt to mắt nhỏ trừng hắn mà chẳng ai lên tiếng hỏi hắn đang làm gì. Bạch Tử Phi lại cảm thấy quạ đen bay đầy đầu, hắn làm người làm tiên đều thất bại ah.
“Uy, uy, không nghe ta gọi các ngươi sao? tiểu tử, mau tới đây, đại gia nói cho nghe chuyện này”
Vân Tịnh Thư bị gọi như vậy thì có chút tức giận , chu sa rung động, nhíu mày nói “ vô sỉ, thô tục”
Lời ít ý nhiều, công phu mắng chửi người của Chu Sa công tử tuyệt đối không thua võ công của hắn. Bạch Tử Phi thầm nghĩ người này mà kết hợp cùng Ngôn Sơ Thất thì chỉ cần vài lời đã có thể làm hắn tức giận đến hộc máu.
“Nói gì đó, tiểu công tử cao quý? Được, bất quá ngươi không tới thì ta tới là được” Bạch Tử Phi vừa nhảy xuống đất đã mở miệng than thở “ thực ra bản công tử chính là hảo tâm, muốn nhắc nhở ngươi một chút, nữ nhân bên cạnh ngươi thực khủng bố a. Ta từ lúc bảy tuổi quen nàng cho đến giờ vẫn thường xuyên bị nàng tra tấn, nếu ngươi thực sự cưới nàng về nhà, như vậy ngươi sẽ phải thống khổ cả đời ah…Chẳng lẽ hai ngươi thực sự muốn luyện công bế khí cho tới bạc đầu sao?”
Bạch Tử Phi không hiểu sao mình lại ở đây nói hưu nói vượn, tuy rằng hắn dây dưa cùng Ngôn Sơ Thất suốt mười lăm năm nhưng hắn biết rõ Ngôn Sơ Thất tri thư đạt lễ, võ nghệ cao cường, nhân phẩm xuất chúng, tướng mạo đoan trang…nói tóm lại là nữ nhân trong nữ nhân, là kỳ nữ tron nữ nhân. Nhưng khi hắn thấy nàng đứng bên cạnh Vân Tịnh Thư, bộ dáng lang tình mật ý, tuy rằng hai người thực sự không phải thế thì cũng làm hắn cảm thấy khó chịu ah.
Bạch Tử Phi từ trên bờ tường leo xuống, Ngôn Sơ Thất cũng vội vàng tiến lên hai bước, muốn đưa tay đỡ hắn. Hắn không biết võ công, muốn lẻn vào Ngôn gia đành phải chui lỗ chó, chính là có sự trợ giúp của nàng nha.
Vân Tịnh Thư nhìn thấy vị hôn thê của mình muốn đỡ nam nhân khác thì bắt đầu không nhịn được nữa.
Hắn vội vàng tiến lên đứng trước mặt Ngôn Sơ Thất, chắn ngang Bạch Tử Phi “ đêm đã khuya, đến quấy rầy”
“Đây không phải là quấy rầy, ta chỉ tùy tiện đi dạo thôi, hoa viên nhà ta rộng lớn, ta so với ngươi quen thuộc hơn nhiều, hơn nữa người bên cạnh ngươi còn là thanh mai trúc mã từ nhỏ với ta…”
“Làm càn!” Vân Tịnh Thư đột nhiên nổi giận, rút kiếm ra, mũi kiếm sáng bóng lập tức chỉ vào mặt Bạch Tử Phi.
Bạch Tử Phi bị dọa đến nhảy dựng.
Tiên nhân cũng sợ chết a!
Ngôn Sơ Thất cũng bị hành động của Vân Tịnh Thư làm hoảng sợ, vội vàng tiến lên, chắn giữa hai người.
Mũi kiếm sắc bén của Vân Tịnh Thư tỏa sáng dưới ánh trăng “ trước kia ngươi đối với Ngôn tiểu thư thế nào, Vân mỗ không truy cứu, nhưng từ sau ngày hôm nay, Sơ Thất đã là hôn thê của Vân mỗ, còn dám nửa đêm xông loạn vào đây, há mồm nói bậy thì đừng trách Vân mỗ không khách khí”
Bá! Kiếm quang lóng lánh, hàn quang lãnh liệt.
Bạch Tử Phi bị dọa không chỉ vì kiếm phong sắc bén mà còn vì những lời của Vân Tịnh Thư, thì ra hũ nút không phải câm điếc mà còn biết nói đạo lý, còn nói rất dọa người.
Mà những lời của hắn cũng làm cho Bạch Tử Phi phi thường khó chịu. Vị hôn thê? Chẳng qua là ở trên lôi đài khoa tay múa chân vài cái thì có thể mang Ngôn Sơ Thất đi sao? nếu Bạch Tử Phi hắn cũng có võ công thì nhất định sẽ thượng lôi đài cùng Vân Tịnh Thư tranh cao thấp.
“Vân công tử!” Ngôn Sơ Thất cũng có chút bất mãn, tuy rằng cha nàng đã mở miệng nhận hắn là con rể nhưng đương sự là nàng còn chưa thừa nhận nha.
Bạch Tử Phi thu hồi biểu tình cợt nhả, nhíu mi, không chút e ngại nhìn Vân Tịnh Thư “ Vân công tử thật khí phách, nhưng mà quá khứ giữa ta và Sơ Thất thế nào, ngươi thực sự không có tư cách gì để truy cứu, bởi vì từ khi nàng còn trong tã lót, ta đã cùng nàng quen biết. Đây là cây mơ, nơi nàng tập võ từ nhỏ, nàng đến tuổi đọc sách, ta lại cùng nàng tới trường…Ở chung với nhau mười lăm năm, ta nói có gì sai lại để cho Vân công tử răn dạy tại hạ là làm càn? Đúng là hôm nay Vân công tử ở trên lôi đài đã đánh thắng Sơ Thất, nhưng cái kiểu ước định chung thân như vậy trong võ lâm đã gây ra không ít cuộc hôn nhân đau khổ, Vân công tử là người trong giang hồ, tất nhiên là còn biết nhiều hơn tại hạ Nghe nói năm đó Vân môn bị họa diệt môn cũng do một giai nhân của Vân môn cùng người khác nhất kiến chung tình mà ra đúng không? Vân công tử là người trong cuộc, há chẳng biết chuyện này nghiêm trọng thế nào sao?”
Lời lẽ đanh thép, lý luận chặt chẽ, không hổ là Giang Nam đệ nhất tài tử. Nhất là một câu cuối cùng kia, giống như đâm vào tận đáy lòng của Vân Tịnh Thư, đã rất lâu rồi không có ai dám dám chạm vào vết thương của hắn, lúc này giống như lửa bừng bừng bốc cháy.
Vân Tịnh Thư nhíu chặt hai hàng lông mày, nốt chua sa càng hằn sâu trên trán, hai mắt bừng lửa giận như muốn thiêu đốt Bạch Tử Phi.
Bá!
Lưu tinh truy nguyệt kiếm trong tay đột nhiên vung lên, lập tức tấn công Bạch Tử Phi.
Hắn không phải là Giang Nam đệ nhất tài tử, không có miệng lưỡi sắc bén nhưng dám ở trước mặt hắn khơi lại chuyện cũ đau lòng của Vân môn như vậy chỉ có một kết cục là chết.
“Không thể!” Ngôn Sơ Thất thấy Vân Tịnh Thư thực sự nổi giận, kiếm phong vừa rồi không giống như chỉ là hù dọa Bạch Tử Phi, vội vàng bẻ gãy một nhánh cây, nhanh chóng đối đầu với trường kiếm của Vân Tịnh Thư.
Bạch Tử Phi đột nhiên nhíu mày, hắn biết mình đã thực sự chọc giận Vân Tịnh Thư, tay nắm chặt bạch ngọc như ý, đến lúc khẩn cấp, hắn sẽ lặng lẽ vận dụng tiên thuật.
Trong lúc khẩn trương, nhánh cây của Ngôn Sơ Thất còn chưa chạm vào trường kiếm của Vân Tịnh Thư thì trong không gian đột nhiên xuất hiện một đạo ánh sáng, nhất thời chắn ngang kiếm phong. Bạch Tử Phi còn chưa hiểu được gì thì cảm thấy hai má như bị tát, vừa đau vừa nóng, phốc một tiếng…
Máu tươi lập tức phun ra như suối.
Xong rồi, xong rồi, xong rồi, hôm nay thần tiên cũng muốn thăng thiên !
Bạch Tử Phi khẩn trương nhắm chặt hai mắt, thực ra hắn hẳn là không chết nhưng mà sẽ rất đau, bởi vì từ khi hắn đến nhân gian hoàn hồn làm con của Bạch Tử Phi thì thân thể của hắn có chảy máu, tức nhiên cụng sẽ biết đau, chẳng qua là trong danh sách ở chỗ Diêm Vương không có tên của hắn thôi.
Nhưng mà, sao lại thế này? Không đau một chút nào? cũng không nóng, cũng không thấy máu chảy, chẳng lẽ…chẳng lẽ hắn không có bị thương.
Bạch Tử Phi đột nhiên mở mắt, nhìn thấy Ngôn Sơ Thất.
Hoàn hảo, hoàn hảo, nàng bình yên đứng trước mặt hắn, toàn thân cao thấp không có vẻ như bị thương.
Hô … Bạch Tử Phi lúc này mới thở dài một hơi.
Nhưng mà…nhưng mà…Vân Tịnh Thư.
Chu sa đỏ chói trên trán, máu đỏ tươi trào ra từ vết thương nơi ngực…cho dù Vân Tịnh Thư một thân hắc y cũng không che dấu được màu máu đỏ tươi…ngân nguyệt thanh ngọc kiếm chính là đạo ánh sáng xoẹt qua trước mặt họ lúc trước đang cắm vào ngực hắn…
Đông!
Vân Tịnh Thư ngã xuống đất.
Chu Sa công tử Vân Tịnh Thư vang danh thiên hạ cứ vậy mà rời đi đến chỗ Diêm Vương gia báo danh.
* * * * * * * * * * * ** * * *
“Yêu tế a …. hiền tế a …. ngươi sao lại ra đi sớm như vậy ah” Ngôn đại lão gia nhìn thấy thi thể đầy máu của Vân Tịnh Thư thì kêu khóc ầm ĩ.
Cũng khó trách sao Ngôn đại lão gia lại đau lòng như vậy, con rể anh tuấn lại nổi tiếng như vậy không phải dễ tìm, ấy vậy mà còn chưa được ngày nào đã đi đời nhà ma. Nữ nhi bảo bối của hắn thực thảm nha, còn chưa lấy chồng đã phải sống kiếp quả phụ. Ngôn đại lão gia hai mắt đỏ hoe, khóc so với cha ruột của Vân Tịnh Thư còn thương tâm hơn.
Ngôn Sơ Nhị tiến lên nắm lấy tay áo phụ thân “ cha, hiện tại không phải là lúc để khóc, Vân công tử vừa vào Ngôn gia chúng ta đã đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, trong đó khẳng định có gì kỳ quái, hơn nữa vết thương này sâu như vậy, lại chính xác như vậy, không thể là người ở xa gây ra được…mà thực kỳ lạ là Bạch Tử Phi ở cách vách lúc đó cũng có mặt ở hiện trường”
“Bạch Tử Phi?” Ngôn Đại lão gia đau lòng tới mức suýt chút nữa không nhớ rõ Bạch Tử Phi là ai.
Ngôn Sơ Tam đưa khăn che miệng, nhìn gương mặt anh tuấn của Vân Tịnh Thư, lại nhìn tới vết thương nơi ngực hắn thì không khỏi có chút thương cảm “ mỹ nhân quả nhiên không có ai sống thọ, đáng tiếc ah, hung thủ không cần nói cũng biết, chính là Bạch Tử Phi, hắn nhìn thấy Sơ Thất muội muội sắp gả cho Vân Tịnh Thư nên mới hạ độc thủ như vậy”
“Hắn sẽ không!”
Ngôn Sơ Tam còn chưa nói xong đã nghe bên ngoài truyền đến một tiếng kêu khẽ.
Ngôn Sơ Thất trước giờ vẫn trầm mặc ít lời đang đứng ngay cửa phòng nghị sự, biểu tình tức giận nhìn tam ca.
Ngôn Sơ Tam ít khi nhìn thấy muội muội bảo bối có biểu tình như vậy, không khỏi rụt lui “ Thất muội đừng quá bất công, vị trí vết thương, phương hướng tấn công…đều do một người ở khoảng cách gần gây ra, mà lúc đó chỉ có ngươi cùng Bạch Tử Phi ở cùng Vân công tử, nếu không phải là hắn thì là ai?”
Ngôn Sơ Thất nghẹn họng, nàng vốn không giỏi nói, tuy có hàng vạn hàng nghìn lý do nhưng lại không nói được tiến nào.
Ngược lại có một người từ phía sau lách qua nàng, tiến vào phòng nghị sự.
Toàn thể Ngôn gia không ngờ “ cừu nhân” Bạch Tử Phi lại dám xuất hiện ở đây. Hắn một thân áo trắng, mày kiếm mắt sáng, hiên ngang đứng trong phòng nghị sự. Hắn biết toàn thể Ngôn gia từ trên xuống dưới đều hoài nghi hắn nhưng biểu tình vẫn rất thản nhiên “ các ngươi đang hoài nghi ta là hung thủ đúng không? vậy ta xin hỏi Ngôn nhị công tử, nếu ta là hung thủ vì sao phải gây vết thương ở trên mặt mình trước rồi mới đâm vào ngực hắn? cho dù ngươi nói vết thương trên mặt ta là do cánh cung gậy ra, như vậy ta lại hỏi, người trong thiên hạ ai chẳng biết Bạch Tử Phi ta là một thư sinh, có ai từng thấy ta bắn tên không? còn nữa, chúng ta làm hàng xóm đã mười mấy năm, ta không có võ công chẳng lẽ các vị công tử không biết? Ta lại hỏi, Vân Tịnh Thư này là ai chứ? Hắn chính là Chu Sa công tử danh chấn thiên hạ, một mình giết cả nhà người ta ah, mà ta là một thư sinh trói gà không chặt, nếu tập kích hắn thì hắn không có phản ứng gì, đứng yên để cho ta đâm trúng sao? nếu ta lợi hại như thế, lúc ở trên lôi đài đã chẳng bị hắn một cước đánh dính vào cánh cửa ah”
Bạch Tử Phi cao giọng khiếu nại, lời lẽ sắc bén, lý luận rõ ràng làm cho Ngôn gia không thể tìm được lý do để bác bỏ.
Ngôn Sơ Thất đứng bên cạnh hắn, mặt mày nhịn không được mà giãn ra.
Hắn lúc nào cũng có thể nói ra suy nghĩ trong lòng nàng, làm cho nàng có cảm giác thống khoái vì có người thấu hiểu mình.
Sáu vị công tử Ngôn gia đưa mắt nhìn nhau, biết là Bạch Tử Phi có lý nên cũng không nhiều lời. Ngôn đại lão gia nhìn thi thể Vân Tịnh Thư trên mặt đất nói “vậy thì cái chết của hiền tế ta cứ vậy mà cho qua sao?”
“Đương nhiên sẽ không.” Bạch Tử Phi khóe môi hơi cong lên “ đương nhiên không thể để hắn chết không minh bạch như thế, bởi vì hắn ở trong Ngôn gia các ngươi, cho nên toàn thể Ngôn gia từ trên xuống dưới đều là đối tượng bị tình nghi, vậy mà còn dám vu ta là hung thủ, đây là phỉ báng, phỉ báng một cách trắng trợn. Ta muốn tới nha môn tố giác các ngươi, kiện các ngươi phỉ báng một công tử trong sạch như ta”
Phác
Già trẻ lớn bé Ngôn gia nhất thời ngã thành một đoàn.
Chỉ có vài câu đã đảo lộn tình thế, còn quay ngược lại nói bọn họ phỉ báng hắn, còn là phỉ báng một công tử thanh thuần như hắn nữa chứ. Có lầm hay không, hắn mà thanh thuần sao? hắn từ nhỏ tới lớn luôn tìm cách câu dẫn muội muội của hắn tới một trăm hai mươi bảy lần, còn dám nói là thanh thuần?
Ngôn Sơ Thất suýt chút nữa là bật cười, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, nhẹ nhàng nắm góc áo của Bạch Tử Phi, ý bảo hắn không cần trêu cợt phụ thân và các ca ca nàng.
Bạch Tử Phi quay đầu liếc mắt nhìn Ngôn Sơ Thất, vẫn mi thanh mục tú, vẫn ánh mắt trong veo như trước làm cho tâm hồn hắn trở nên xao động.
A nha, hắn thật sự là một thần tiên dễ mềm lòng ha, vừa thấy đôi mắt to tròn xinh đẹp của nàng liền lập tức không giữ vững lập trừng nữa rồi. Còn tiên đan của hắn…tiên đan đang ở đâu, tiên đan ở ngay tại cái miệng nhỏ nhắn đỏ au kia kìa…
Bị mấy lời của Bạch Tử Phi làm cho xiểng liểng, các huynh đệ Ngôn gia đang lục tục đứng lên thì bỗng nhiên Ngôn Sơ Tứ thấy thân mình của Vân Tịnh Thư hơi run run, vươn tay để vào mũi hắn thì cảm thấy hơi thở mong manh.
“Cha, các huynh đệ, Vân công tử chưa chết, vẫn còn hơi thở ah”
Mọi người kinh ngạc đến chấn động.
Ngôn Sơ Nhất lập tức ấn vào trung đường của Vân Tịnh Thư, Ngôn Sơ Nhị nắm lấy cổ tay hắn, Ngôn Sơ Tam đứng xa xa nhìn lại đánh giá mi mắt Vân công tử, Ngôn Sơ Ngũ cùng Ngôn Sơ Lục một tả một hữu, một người ấn vào miệng vết thương của Vân Tịnh Thư, một người nằm úp sấp trên ngực hắn để lắng nghe nhịp tim.
Có lẽ do Ngôn Sơ Ngũ dùng lực quá mạnh, cho nên Vân Tịnh Thư tưởng rằng đã chết thì thân mình lại run lên, môi bật ra tiếng rên rỉ khe khẽ
“Ngô. . . . . .”
“Còn sống, còn sống! Cha, hắn thật sự còn sống!” Ngôn Sơ Nhất kinh hỉ la to
Ngôn Đại lão gia vừa nghe Vân Tịnh Thư còn sống thì hai mắt tỏa sáng, vội lau nước mắt mắt tiến đến bên cạnh hắn, không ngờ từ miệng vết thương của Vân Tịnh Thư lại phun ra máu đen.
“Hắn trúng độc!” Ngôn Sơ Thất sợ hãi kêu lên.
Lúc này mọi người mới phát hiện sắc mặt Vân Tịnh Thư đã thay đổi, vừa nãy là tái nhợt không chút máu bây giờ lại chuyển sang xanh tím, máu đen trào ra từ miệng vết thương, nhìn là biết hắn trúng độc, hơn nữa còn bị trúng độc rất nặng.
Kinh hỉ vì phát hiện Vân Tịnh Thư còn sống đã bị biến hóa này làm nhạt nhòa không ít, mọi người lo lắng nhìn Vân Tịnh Thư, Ngôn đại lão gia thì phất tay áo hướng ngoài cửa la lên “ người tới, mau thỉnh đại phu giỏi nhất trong thành tới đây”
Bọn người hầu ở bên ngoài nghe được, lập tức xuất môn đi mời đại phu.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong Ngôn gia trở nên u ám ảm đạm.
Bạch Tử Phi bỗng nhiên ngồi xổm xuống, ra sức xoa bóp miệng vết thương của Vân Tịnh Thư.
Phác!
Càng nhiều máu đen phun ra như suối.
Ngôn Sơ Tam vội nhảy lùi ra sau, cầm khăn phẫn nộ chỉ trích hắn “ uy, uy, Bạch tiểu tử, đừng có ác độc như vậy chứ, người ta đã bị trọng thương, lại trúng kịch độc, ngươi còn tra tấn người ta như vậy, là muốn hắn chết sao?”
“Hừ, ta là người tâm ngoan thủ lạc, độc ác vậy sao?” Bạch Tử Phi trợn mắt hỏi lại.
Ngôn Sơ Tam không cần suy nghĩ, gật đầu đáp “ ngươi có”
Té xỉu!
Bạch Tử Phi trán nổi gân xanh.
Đã nói người tốt hay thần tiên tốt cũng không dễ làm mà, hắn là một người luôn tuân thủ pháp luật, không dám dùng tiên thuật loạn xạ, cũng không có ép bức Sơ Thất, thế nhưng Ngôn Sơ Tam đáng giận lại nói hắn như thế? Hừ, xem ra không thể làm thần tiên tốt được rồi.
Nhưng bây giờ cũng không phải lúc so đo này nọ.
Bạch Tử Phi vung tay áo nói “ mau đưa hắn đến Bạch phủ đi”
“Để làm chi? Ngươi muốn giết người bầm thây? !” Ngôn Sơ Tam vội lên tiếng.
Bạch Tử Phi trợn mắt, “Ta chữa thương trị độc cho hắn, đừng nói là các ngươi đi mời lang trung giang hồ, ở Cô Tô thành này còn có ai y thuật cao hơn Bạch Tử Phi ta chứ? Nhanh lên, còn chần chờ, chậm thêm một nén nhang nữa thì cho dù ta là thần tiên cũng không cứu được hắn”
Huynh đệ Ngôn gia đều sửng sốt, sáu cặp mắt nhất loạt hướng về phía Ngôn đại lão gia.
Ngôn Đại lão gia rùng mình, cảm giác mình đang gánh trên vai trách nhiệm nặng nề.
Nói thật, bọn họ chưa từng thấy Bạch Tử Phi hành nghề y nhưng hắn được xưng là Giang Nam đệ nhất kỳ tài, còn hơn cả đệ nhất tài tử, cho nên hẳn phải có điều ảo diệu gì đó. Theo Giang Hồ Tài Tử báo đưa tin, Bạch Tử Phi không chỉ diện mạo anh tuấn, còn đọc rất nhiều sách, từ bách khoa toàn thư cho tới dã sử chốn dân gian hắn đều thông suốt. Nghe nói Bạch phủ có một tàng thư lâu cao mười tầng, chất đầy sách đều là sở hữu của hắn. Cho nên, đối với Bạch Tử Phi thì từ quân sự, y thuật, kinh doanh, quản lý…hắn đều tường tận, tỷ như kỹ thuật nướng khoai lang hay làm bánh tạc sao cho ngon nhất hắn đều có thể làm phi thường xuất sắc thì nói chi là y thuật. Cho nên Giang Nam đệ nhất kỳ tài, ngoài trừ võ công thì cái gì cũng biết, nói trắng ra là hắn chỉ không thể tự mình sinh đứa nhỏ, còn thì cái gì cũng có thể.
Nhưng dù vậy Ngôn gia vẫn có chút do dự.
Chỉ có Ngôn Sơ Thất nhẹ nhàng đi về phía trước, thanh âm trong trẻo trịnh trọng nói “ cha, ta tin hắn”
Nữ nhi bảo bối đã lên tiếng, đối với Ngôn đại lão gia còn hơn cả thánh chỉ, hơn nữa cứ ở đây nhìn sắc mặt Vân Tịnh Thư ngày càng xấu chi bằng đem hắn giao cho Bạch Tử Phi, nếu tiểu tử này muốn làm hại hắn thì cũng không cần mang về Bạch phủ mới ra tay.
Suy nghĩ cẩn thận, Ngôn đại lão gia thống khoái nói “ được, Bạch tiểu tử, nghe ngươi một lần, sống thì không sao, chết do ngươi chịu trách nhiệm”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.