Thần Tiên Ngươi Đang Làm Gì

Chương 38:




Thần tiên chó má? Là ai lớn gan dám gọi hắn như vậy
Bạch đại tiên nhân tức sắp chết, không ngờ vừa nhìn lên thấy một hình người toàn thân lông lá, mặt mũi hung ác đang tức giận nhe răng múa vuốt xông thẳng về phía hắn.
“Oa, hầu tử đại tiên!” Bạch Tử Phi vừa nhìn thấy lập tức kêu to.
Xấu nữ yêu vương đang tức giận, nghe tiếng kêu của hắn càng điên người hơn, hận không thể một tay bóp chết hắn
“Đứng lại, thần tiên chó má. Ngươi hại chân thân của ta, gạt ta ăn thứ dược quỷ quái làm lông dài rậm rạp, ngươi còn lấy vĩ châm của ta. Ngươi đứng lại đó, ta muốn giết ngươi”
Oa ha ha! Bạch Tử Phi vừa chạy như điên vừa cười thầm.
Ai biểu ngươi dại dột tin ta, ta đưa cái gì, ngươi liền ăn cái đó, ta nói sẽ giúp ngươi thôi công ngươi liền để ta thôi công. Ai biểu ngươi ngu ngốc, cả tin làm chi? Chẳng lẽ không biết thế gian này, ngay cả thần tiên cũng không thể tin được sao? đan dược kia thực ra là thuốc làm mọc lông thôi, còn tu vi đan chính là thuốc mê ah. Thiệt là ngu hết biết mà.
Xấu nữ tức muốn điên rồi, vĩ châm là mệnh của nó lại bị Bạch Tử Phi lấy đi, cầm bằng như muốn giết nó rồi, làm sao nó không sốt ruột, không tức giận cho được. Nó từ trên cây nhảy xuống, điên cuồng đuổi theo Bạch Tử Phi.
Ngôn Sơ Thất nghe tiếng thét chói tai của xấu nữ thì lập tức huy kiếm, muốn đi cứu Bạch Tử Phi.
Vân Tịnh Thư thấy vậy cũng muốn bảo hộ cho nàng
Nhưng miêu yêu ngày càng đông, tấn công cũng ngày càng hung ác hơn nếu không cẩn thận sẽ bị móng vuốt sắc bén của nó cào trúng.
“A!” Ngôn Sơ Nhất không cẩn thận đã bị cào trúng, lập tức hét to thảm thiết.
“Đại ca!”
“Ca ca!”
Ngôn Sơ Tam và Ngôn Sơ Thất cùng lo lắng kêu lên
Điệp Lạc dù đang bị thương cũng vung tay áo cản trở mấy tiểu yêu miêu đang tấn công vào Ngôn Sơ Tam “ mau dùng khăn cột chặt huyết mạch ngay chỗ vết thương của hắn, nếu không yêu độc rất nhanh sẽ chảy thẳng về tim”
Ngôn Sơ Ngũ vội vàng đưa tay xé rách vạt áo của mình, giúp Ngôn Sơ Nhất cột chặt miệng vết thương.
Mọi người đều lo lắng không thôi, quên luôn chuyện Bạch Tử Phi bị Xấu nữ đuổi giết
“Ta muốn giết ngươi, giết ngươi”
“A! Cứu mạng a!”
Bạch Tử Phi không có võ công nên chỉ có thể tẩu vi thượng sách.
Ngôn Sơ Thất nghe hắn kêu la, vội vàng huy kiếm cứu hắn nhưng đã không kịp nữa rồi.
Móng vuốt của Xấu nữ đã đâm thật mạnh vào lưng hắn.
Bạch Tử Phi vốn là thần tiên, lẽ ra không biết gì tới đau đớn nhưng lần trước ở Bàn Vân sơn hắn đã bị yêu ma làm bị thương ở thắt lưng, giờ lại bị Xấu nữ đâm vào lưng, nhất thời cảm giác đau đớn bủn rủn tràn ngập toàn thân
“Tử Phi” Ngôn Sơ Thất đau lòng gọi tên hắn.
Bạch Tử Phi té nhào trên đất, mặt mày tái nhợt.
Xấu nữ thấy hắn ngã xuống, biết đây là cơ hội tốt nhất, liền giơ tay lên, hung hăng đâm xuống
“Đừng” Ngôn Sơ Thất sợ hãi la lên
Đúng lúc này trên trời đột nhiên vang lên tiếng sấm, giống như tinh thiên phích lịch, tiếp theo là một đạo bạch quang từ trên cao hạ xuống
“Yêu quái, dám giả chết để gạt ta. Muốn chết”
Sấm sét từ trên cao hung hăng đánh vào người Xấu nữ, làm cho nó sùi bọt mép, lông toàn thân đều dựng đứng.
Phốc
Bạch Tử Phi vốn đang nằm trên đất chờ chết cũng nhịn không được mà bật cười thành tiếng. Người vốn đã xấu, bây giờ toàn thân đầy lông, còn bị dựng ngược lên, tạo hình xấu hết chổ chê…
Ngân bạch khôi giáp cũng xuất hiện trước mắt mọi người.
Ai nấy đều giật mình
Chỉ có Bạch Tử Phi là chổng vó cười nhạo hắn “ uy, đại thần, lần nào đánh nhau ngươi cũng xuất hiện rất mau, hôm nay lại đến muộn”
Quân Mạc Ức còn đang ở giữa không trung, trừng mắt với Bạch Tử Phi “ ta bị yêu quái này dùng hình giả để gạt, làm ta đuổi theo nó suốt bảy ngàn dặm mới nhận ra. Ngươi đã biết nơi này rất nguy hiểm, sao không đợi ta trở về?”
“Chờ ngươi trở về? đồ ăn cũng nguội lạnh hết rồi. Chờ đại thần ngươi tới cứu thì Ngôn Sơ Tam đã táng thân trong miệng yêu quái rồi” Bạch Tử Phi vừa nói vừa chỉ tay vào Ngôn Sơ Tam
Ánh mắt của Quân Mạc Ức cũng di chuyển theo hắn, tuy nhiên lại không dừng ở chỗ Ngôn Sơ Tam mà hung hăng nhìn Điệp Lạc xinh đẹp ở bên cạnh.
Điệp Lạc vừa thấy hắn đã sợ hãi thối lui hai bước, cơ hồ muốn núp sau lưng Ngôn Sơ Tam
Đám miêu yêu vừa thấy Quân Mạc Ức thì sợ tới mức râu cũng cụp lạc, muốn tìm đường bỏ trốn. Xấu nữ tức giận cực điểm, quát to “ ai dám trốn, ta ăn kẻ đó”
Đám miêu yêu không biết phải làm sao, trốn không được mà ở lại cũng chẳng xong.
Miêu yêu biết hôm nay đã gặp phải kiếp nạn, người trước mặt bọn chúng là Tuần Sử Thiên Quân chuyên trảm yêu trừ ma. Nếu bỏ chạy thì chết là cái chắc, chi bằng ở lại đánh một trận, biết đâu là tìm được cơ hội.
Vì thế Miêu yêu cũng hét lớn “ các tiểu yêu, giết hắn cho ta, chỉ có giết hắn chúng ta mới có thể sống”
Đám tiểu yêu liền rú lên rồi đồng loạt tấn công
Đám người Ngôn Sơ Thất cũng vội vàng vung kiếm nghênh đón.
Bạch Tử Phi thản nhiên nói “ không cần, nơi này không cần các ngươi phải ra tay”
Ai nấy đều ngạc nhiên.
Đám yêu quái đang điên cuồng tấn công, móng vuốt sắc bén ồ ạt đánh tới mà còn muốn bọn họ không cần động thủ là sao?
Nhưng quả đúng như thế, lúc này, đúng là không cần bọn họ ra tay.
Quân Mạc Ức vừa nhấc tay lên, ánh lửa màu bạc lập tức xuất hiện, hắn nhúc nhích tya cái nữa, ánh lửa kia liền trở thành một quả cầu bạc, bao phủ mọi người lại, bên ngoài ánh sáng bắn ra bốn phía.
Hào quang chói mắt gần như làm mù mắt bọn yêu quái
A a a
Hàng loạt tiếng kêu thảm thiết vang lên, đám miêu yêu to bé lớn nhỏ đồng loạt ngã rạp trên mặt đất.
Ai nấy đều sợ hãi.
Thì ra Quân Mạc Ức lợi hại như thế, chỉ cần nhúc nhích mấy ngón tay đã tiêu diệt hơn trăm ngàn yêu quái, làm bọn chúng phải ngã lăn ra đất. Pháp lực của hắn không phải phàm nhân bọn họ có thể tưởng tượng nổi.
Nhưng như vậy càng làm cho Xấu nữ và Miêu yêu thêm điên cường tấn công về phía hắn, móng vuốt sắc bén đồng loạt đưa lên.
Quân Mạc Ức ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn, đợi đến khi bọn họ sắp tới gần thì hắn đột nhiên nâng tay lên.
Chuẩn xác nắm đúng cổ của Miêu yêu và Xấu nữ, rồi vung lên một cái
“Ba phá ba phá la. . . . . .”
Quân Mạc Ức miệng niệm chú ngữ, hai ánh lửa màu bạc lập tức thoát ra từ đầu ngón tay hắn, phóng thẳng về phía Miêu yêu và Xấu nữ
“A ——”
Lại thêm hai tiếng la thảm thiết nữa vang lên, ngọn lửa kia vừa chạm vào bọn chúng đã giống như hỏa cầu thiêu đốt tận tim gan chúng.
Quân Mạc Ức duỗi tay, thầm thì “ ma khí…phá”
Một đạo hồng quang liền bay ra khỏi người Xấu nữ, mà ngọn lửa trên người ta cháy càng to hơn, nháy mắt Xấu nữ chỉ còn lại đống tro tàn.
Miêu yêu đạo hạnh không bằng, nên chưa cần Quân Mạc Ức ra tay thì đã bị đốt cháy cả nguyên thần, hội phi yên diệt.
Mọi người đánh mấy canh giờ vẫn không phá được trận pháp của Miêu yêu nhưng Quân Mạc Ức chỉ cần nhúc nhích mấy ngón tay, lẩm bẩm vài từ là đã giải quyết xong, còn diệt trừ luôn Xấu nữ và Miêu yêu.
Không biết phải dùng từ nào để diễn tả, chỉ có thể ngây ngốc, ngưỡng mộ nhìn vị đại thần cao cao tại thượng này.
Điệp Lạc thấy hai yêu quái kia bị xử lý thì càng lo sợ, gắt gao nắm chặt tya Ngôn Sơ Tam, ra sức ẩn núp sau lưng hắn.
Bạch Tử Phi không thèm để ý tới chuyện Quân Mạc Ức thu thập yêu quái, chỉ đứng dậy phủi quần áo nói “ tốt lắm, mọi việc đã kết thúc, mau về nhà ăn cơm chiều đi, ta đói sắp chết rồi”
Ngôn Sơ Thất lúc này mới hồi phục tinh thần, nhìn vết thương sau lưng hắn lo lắng hỏi “ không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì.” Bạch Tử Phi lắc đầu, “Có người kia ở đây thì yên tâm đi, dù có bị yêu quái lấy mất trái tim hắn cũng có thể cứu được”
Ách, thần kỳ dữ vậy sao?
Ngôn Sơ Thất nhịn không được liếc mắt nhìn Quân Mạc Ức một cái.
Quân Mạc Ức cũng vừa đáp xuống, trong tay còn nắm nguyên thần của Hạt Tử Ma. Hắn vừa nhìn thoáng qua vết thương sau lưng Bạch Tử Phi thì lại bắt gặp ánh mắt của Ngôn Sơ Thất.
Nữ nhân này ánh mắt trong veo như nước,có thể nhìn thấy linh hồn của nàng cũng rất tinh khiết, sạch sẽ. Nàng không phá hư thân, cũng không có nợ máu, hai tay sạch sẽ nếu người không bị dính ma độc thì có thể trở thành tiên nữ tinh khiết, ngây thơ. Nhưng mà tâm của nàng rất rối rắm, nàng còn tình cảm trần thế, có lẽ…
Quân Mạc Ức nhíu mày
Dưới sự giúp đỡ của Quân Mạc Ức, mọi người đã nhanh chóng về nhà.
Ngôn Đại lão gia nhìn thấy mấy đứa con trai cùng nữ nhi bảo bối trở về thì cao hứng vô cùng, lại thấy Ngôn Sơ Tam mang theo một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần thì càng cao hứng hơn.
Vỗ vỗ vai Ngôn Sơ Tam “ con của ta , con của ta, ngươi rốt cuộc đúng là con của ta”
Phun
Ngôn Sơ Tam suýt chút nữa là hộc máu, phụ thân nói gì vậy chứ, hắn lúc nào chẳng là con của hắn, chẳng lẽ trước giờ hắn là nữ nhi của hắn sao?
Ngôn đại lão gia cũng không thèm để ý tới Ngôn Sơ Tam, vui vẻ nhìn Điệp Lạc đang ngượng ngùng bên cạnh hắn “ cô nương, ngươi là người ở đâu? Quen biết với Sơ Tam nhà ta khi nào? quen bao lâu rồi?cảm tình của các ngươi tốt không? ngươi thích nhà của chúng ta chứ? Phụ mẫu của ngươi thế nào? ah..ý ta là các ngươi nhanh chóng thành thân đi”
Té xỉu!
Điệp Lạc bị Ngôn đại lão gia hỏi một hơi chẳng biết phải trả lời thế nào, nghe thêm câu cuối của hắn thì suýt chút nữa muốn vỗ cánh bay đi.
Thành thân! Có cần nôn nóng dữ vậy không?
Các huynh đệ Ngôn gia cũng bị phụ thân làm choáng váng, Ngôn Sơ Tam vội vàng lên tiếng “ phụ thân, ngươi đừng như vậy, làm người ta sợ rồi kìa”
“Có gì mà sợ, từ nay về sau chúng ta chính là người một nhà rồi” Ngôn đại lão gia nói rất sảng khoái “ Tiểu Vân và Sơ Thất đính hôn cũng đã lâu, lần này mọi người đều bình an trở về, vậy thì Sơ Tam và Sơ Thất thành cùng ngay luôn đi. Quyết định đầu tháng bảy này nhé”
A, nhanh như vậy?
Chúng huynh đệ đều ngạc nhiên, Ngôn đại lão gia làm việc thật dứt khoát, nhanh nhẹn, còn có bảy ngày nữa mà đã muốn cưới vợ, gả chồng cho con. Phụ thân, người cũng quá nóng vội ah.
Ngôn gia nhất thời xôn xao, loạn thành đoàn.
Bạch Tử Phi nhìn cảnh náo nhiệt đó, lại đưa tay xoa vết thương nơi thắt lưng, không hiểu sao có chút thương cảm rồi tự cười bản thân, chậm rãi xoay người rời đi.
Đứng ở ngôn gia trong viện mỗ cá nhân, nhìn kia náo nhiệt cảnh giống, hơi hơi địa đỡ lấy chính mình bị thương sau thắt lưng, lại không biết vì sao, tâm nội tràn ngập thản nhiên thương cảm.
Đúng lúc này một thân ảnh vừa chạy tới vừa la hoảng hốt
“Không tốt ! Không tốt ! Thiếu gia, lão gia đã trở lại!”
“A? ! Cái gì? ! Cha đã trở lại? !” Bạch Tử Phi nhất thời chấn động.
Bạch Tứ Hỉ gấp đến mức đỉnh đầu bốc khói, vội lôi kéo Bạch Tử Phi “ nhanh đi thiếu gia, lão gia trở về mà không thấy người luyện chữ thì rất giận dữ, suýt chút nữa là phá tan cả Bạch phủ rồi”
A. . . . . . Xong rồi xong rồi xong rồi!
Bạch Tử Phi vừa lo sợ vừa vội chạy nhanh về nhà

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.