Thần Tiên Ngươi Đang Làm Gì

Chương 22:




Ánh trăng như dát bạc chiếu loang loáng trên mặt nước, gió đêm nhè nhẹ lan tỏa…không khí lãng mạn đến cực điểm.
Ngôn Sơ Thất ngước đôi mắt to tròn trong veo như nước lẳng lặng nhìn Bạch Tử Phi trước mặt.
Bạch Tử Phi cũng yên lặng nhìn nàng.
Đôi mắt đen tròn gần như phản chiếu ánh sáng nơi chân trời…
“Sơ Thất” thanh âm trầm thấp, khàn khàn đầy gợi cảm “ nhìn thấy người ta hôn nhau như vậy, chẳng lẽ ngươi không có cảm giác gì sao?”
Bạch Tử Phi vươn tay, sa y mỏng manh lập tức chảy xuống để lộ da thịt tinh tế nõn nà. Hắn nhẹ bước tới gần nàng, gió đêm thổi bay một góc sa y làm lộ đôi chân thon dài…Bạch Tử Phi nắm tay Ngôn Sơ Thất, thổ khí như lan hấp dẩn nàng “ úc, Sơ Thất…”
Sơ Thất chớp mắt yên lặng nhìn hắn, nhìn hắn cố làm ra biểu tình hấp dẫn, khẽ mở miệng hỏi “ lông ngươi dài, có nhớ tẩy lông không đó?”
Bạch Tử Phi tình nguyện đâm đầu vào cột đá cho hôn mê bất tỉnh còn hơn.
Ngôn Sơ Thất tiểu thư, thật đúng là chẳng có chút tình thú nào. Người ta đang câu dẫn nàng, nàng lại nói tới chuyện tẩy lông. Còn nói lông hắn dài nữa chứ. Hừ, lông hắn dài một chút thì đã sao, nam nhân nhiều lông một chút mới gợi cảm ah. Nơi khác trên người hắn cũng có lông, Ngôn Sơ Thất tiểu thư có muốn quan tâm không?
Bạch Tử Phi phẫn uất tới mức sắp ngất nhưng vẫn ra sức hít thở để bình ổn, không thể thế phẫn nộ, không thể phát tác nếu không tất cả đều uổng phí. Tứ Hỉ vẫn còn ở bên kia làm mẫu nha, nếu cứ để bọn họ hôn đi hôn lại miết như vậy, không chừng sẽ vì hít thở không thông mà chết ah.
“Sơ Thất, đừng nghĩ tới những chuyện ngoài lề nữa, chẳng lẽ ngươi không thấy không khí lúc này thật lãng mạn, ánh trăng mỹ lệ, người ta lại đang làm chuyện thân thân thiết thiết, ngươi…ngươi không muốn làm gì sao?”
Bạch Tử Phi cố gắng khống chế cảm xúc, duy trì phong độ ngọc thụ lâm phong mà tiến tới trước mặt Ngôn Sơ Thất, hơi khom lưng, dùng ánh mắt trong suốt sáng bừng lẳng lặng nhìn nàng.
Tâm Ngôn Sơ Thất không hiểu vì sao đột nhiên thấy rạo rực.
Không phải nàng chưa từng gần gũi với hắn, cũng không phải chưa từng nhìn kỹ khuôn mặt tuấn tú của hắn như vậy. Thực ra, Bạch Tử Phi ngoài trừ những lúc lải nhải thì rất thanh tú, rất có khi chất, không phải vẻ anh khí ngời ngời, mày kiếm mắt sáng như Vân Tịnh Thư mà vẻ thanh tứ của hắn tao nhã, chân thành…Ngôn Sơ Thất rất nhìn vào mắt hắn, bởi vì tính cách của nàng không thích nói nhiều nên càng thích nhìn người nào có ánh mắt biết nói.
Đôi con ngươi của Bạch Tử Phi lúc nào cũng đen láy, sáng bóng, làm cho nàng cảm thấy lúc nào trong mắt hắn cũng lóe ra ánh sáng, làm cho luôn muốn nhìn hắn, nhìn hắn, nhìn cho đến khi hắn đem bí mật trong mắt nói ra rõ ràng.
Giống như lúc này đây, hắn dựa vào gần quá, gần đến mức hơi thở của hắn đều phất lên mặt nàng, bao phủ nàng…
“Sơ Thất…”Bạch Tử Phi giống như rên rỉ, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng Ngôn Sơ Thất, đưa miệng tới gần
Hôn đi…
Hai mắt của Ngôn Sơ Thất đột nhiên sáng ngời
“A, ta đã biết!”
Rầm!
Bạch Tử Phi thiếu chút nữa là té ngã.
Mỗi lần đều là như vậy! Mỗi lần đều là như vậy! chỉ còn thiếu chút nữa là có thể hôn được, thì lại xảy ra chuyện. Nếu không phải các ca ca nàng đến phá đám thì cũng là nàng có phát hiện kinh thiến động địa…Cứ như vậy hắn có cố gắng cả đời cũng không thể nào a…tỷ như lúc này…
Hai mắt Ngôn Sơ Thất bừng sáng “ ta biết rồi, Bạch công tử, thật ra không phải ngươi thích Vân công tử”
Lão thiên gia vạn tuế, rốt cuộc ngươi cũng đã mở mắt rồi. Bạch Tử Phi sút chút nữa là rơi lệ
“Thực ra, người ngươi thích…” Sơ Thất chớp chớp đôi mắt to ngập nước “ ngươi thích Tứ Hỉ”
Ầm…
Bạch Tử Phi té ngã, trán đấp lên đá lát đường, huyết nhục mơ hồ. Mới rồi còn tưởng Ngôn Sơ Thất đã giống như một nữ nhân bình thường, ai ngờ phát hiện của nàng càng làm cho hắn thống khổ hơn, quả thực y như bị một kiếm xuyên tim.
Hắn coi trọng Bạch Tứ Hỉ? ! Hắn thích Tứ Hỉ ? để hắn chết đi còn hơn.
Ngôn Sơ Thất thấy Bạch Tử Phi té ngã, bộ dáng thống khổ như vậy, còn thực quan tâm mà vỗ vai hắn “ thực ra ta vừa mới nghĩ tới, Tứ Hỉ cùng người khác hôn nhau, ngươi tức giận, bi thương, phẫn nộ, thậm chí còn muốn dùng ta thế thân…Bạch công tử, ngươi thật đáng thương ah, lại thích thư đồng của mình, mà đó còn là tình cảm cấm kỵ ah. Ngươi cùng Vân công tử thì ta còn có thể giúp ngươi, nhưng với Tứ Hỉ thì..ta chỉ có thể nói lời chúc phúc”
Khó có lúc được Ngôn tiểu thư nói nhiều lời như vậy, trước khi đi còn chân thành nhìn hắn “ chúc ngươi hạnh phúc, cố gắng tranh thủ đi, bên cạnh Tứ Hỉ nhiều nữ nhân như vậy, hi vọng ngươi có thể đánh thắng các nàng, ta sẽ chúc phúc cho ngươi, cố lên”
A a a —— a a a a a ——
Bạch Tử Phi bị những lời của Ngôn Sơ Thất làm cho chết đi sống lại rồi lại chết đi.
Trời ạ trời ạ, thần tiên mau đưa nữ nhân này đi đi, hắn không chịu nổi nữa rồi. Trong đầu nàng đang chứa cái gì ah, cư nhiên có thể suy diễn ra như vậy, nghĩ hắn và Bạch Tứ Hỉ có một chân. Hắn điên mất rồi, dù nam nhân nữ nhân trong thiên hạ này đều chết hết, hắn cũng không cùng Bạch Tứ Hỉ ah. Nếu thế giới này không còn ai, hắn tình nguyện ở cùng a hoàng cũng không cùng một chỗ với Tứ Hỉ ah.
Bạch Tử Phi bị Ngôn Sơ Thất đả bại hoàn toàn, nhìn Ngôn Sơ Thất rời đi lòng càng thêm buồn bực.
Bạch Tứ Hỉ và Ngôn Tiểu Thanh hôn gần một canh giờ, môi cũng sắp thành hai khúc lạp xưởng, chạy tới hỏi “ công tử, ngươi thế nào? có thu phục được Sơ Thất tiểu thư không? chúng ta sắp thở không nổi rồi, ngươi xem, miệng sưng thành vầy rồi”
“Đúng vậy, đúng vậy,!”
Bạch Tử Phi lập tức nhảy dựng lên, nắm áo Bạch Tứ Hỉ mà gào to “ Tứ Hỉ, ngươi đi chết đi, ngươi đi chết đi, chỉ cần ngươi chết, thế giới này liền thanh tịnh”
“A, công tử, không phải đâu, thật độc ác nha” Tứ Hỉ bị dọa suýt té xỉu, sao công tử lại đột nhiên muốn mình chết, chẳng lẽ “ công tử, ngươi lại thất bại?”
Bạch Tử Phi rủ vai, xụ mặt
“Không có khả năng, kế hoạch tán gái của ta đều bách phát bách trúng, sao lại không có tác dụng với Sơ Thất tiểu thư?” Tứ Hỉ nhăn mặt “ chẳng lẽ Sơ Thất tiểu thư…quả nhiên là cao thủ”
“Bất kể nàng có phải cao thủ hay không, Bạch Tứ Hỉ ngươi cũng phải chịu trách nhiệm, cái kế hoạch rách nát của ngươi dùng được mới lạ, ngươi đi chết đi” Bạch Tử Phi nhớ lại những lời Ngôn Sơ Thất mới nói thì càng ra sức lắc Bạch Tứ Hỉ.
Tứ Hỉ thiếu chút nữa đem cơm ngày hôm qua ói ra hết.
Vôi vàng giơ tay phát biểu ý kiến “ công tử đừng nôn nóng, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm với ngươi. Xem ra Sơ Thất tiểu thư thực sự rất lợi hại, vậy giờ chúng ta phải cấp cho nàng thuốc liều mạnh hơn mới được”
“Thuốc liều mạnh là sao?”
Bạch Tử Phi rốt cuộc cũng ngừng rít gào, ngạc nhiên nhìn Tứ Hỉ.
Tứ Hỉ cắn răng “ cho Đông Thi Thi và A hoàng ra trận, ta không tin không hạ gục được Sơ Thất tiểu thư”
Đông Thi Thi và A Hoàng.
Đây là thuốc liều mạnh của Tứ Hỉ.
Bạch Tử Phi càng thêm ngạc nhiên, vậy sao gọi là thuốc liều mạnh được, chỉ là một nữ nhân và một con chó thích cắn mông hắn thôi mà. Bọn họ kết hợp lại thì có gì hay chứ?
“Công tử, ngươi yên tâm, lúc này đây tuyệt đối đối có thể có được Sơ Thất tiểu thư dễ như trở bàn tay, cho nàng kêu oa oa” Tứ Hỉ khẳng định
Bạch Tử Phi lập tức tát hắn một cái “ ai muốn ngươi làm cho Sơ Thất phải kêu oa oa, ta chỉ muốn hôn nàng một cái thôi”
Tứ Hỉ ánh mắt mị mị, “Hì hì, công tử, thật tốt”
“Cút đi!” Bạch Tử Phi trán nổi gân xanh “ ta còn chưa yên bề, một thư đồng như ngươi dám cưới ba lão bà sao?”
`”Hì hì, ” Tứ Hỉ mặt mày hớn hở, “Công tử, ta có thể hiểu là ngươi đang ghen tỵ với ta không?”
Bạch Tử Phi thực sự muốn hôn mê, nhưng vậy cũng tốt, nói hắn ghen tỵ Bạch Tứ Hỉ còn hơn Ngôn Sơ Thất nói hắn coi trọng Bạch Tứ Hỉ . Cho dù hắn có bị long dương chi phích thì cũng không tìm viên thuốc Tứ Hỉ trừ phi mắt hắn mọc ở sau ót.
“Ít nói nhảm đi, có biện pháp gì, nói mau. Đông Thi Thi và A hoàng có thể thu phục được Sơ Thất sao? nàng chính là võ lâm cao thủ nha”
Tứ Hỉ ngồi xuống cạnh Bạch Tử Phi “ dù là võ lâm cao thủ thì điều quan trọng đầu tiên, nàng vẫn là một nữ nhân, là nữ nhân thì sẽ có sợ hãi và ghen tỵ, cho nên đầu tiên chúng ta cho Đông Thi Thi ra trận, thấy nàng đối với công tử thâm tình, Sơ Thất tiểu thư chắc chắn sẽ ghen tỵ, sẽ tức giận. Sau đó tới phiên A hoàng lên sàn khấu, Sơ Thất tiểu thư sẽ vì sợ hãi mà nhảy vào lòng công tử, khi đó công tử sẽ ra tay nghĩa hiệp, anh hùng cứu mỹ nhân, Sơ Thất tiểu thư sẽ từ tức giận chuyển thành cảm kích, sau đó thành quý, tiếp theo là thân, là ôm, là hôn…hắc hắc, toàn bộ đều tùy công tử”
Tứ Hỉ nói đến nước miếng phun như mưa, trong đầu Bạch Tử Phi cũng dần hiện ra hình ảnh Ngôn Sơ Thất nhào đến bên cạnh hắn, hắn sẽ đưa tay ra ôm lấy nàng, sau đó….
“Sơ Thất, ta đến bảo hộ ngươi đây”
Ngôn Sơ Thất xấu hổ đến hai má đỏ bừng, chớp chớp đôi mắt to tròn xinh đẹp, tươi cười ngọt ngào…
Hắn cúi đầu xuống…
“Tốt” Bạch Tử Phi vỗ đùi “ quyết định vậy đi”
Tứ Hỉ nhận được sự đồng ý của công tử, lập tức hưng phấn nói với Đông Thi Thi đang đứng bên cạnh “ Đông cô nương, làm phiền ngươi, lát nữa thỉnh ngươi phải bày ra vẻ hoàn mỹ nhất của mình ah”
Đông Thi Thi lập tức lắc lắc mông “ yên tâm đi, Tứ Hỉ, với mị lực của Đông Thi Thi ta, tuyệt đối có thể khuynh đảo tất cả nam nhân trong Ngôn gia. Bạch công tử, ngươi cứ yên tâm đi, ta nhất định không phụ sự phó thác của ngươi, nhất định sẽ cùng ngươi thân thân thiết thiết, muhoa “
Đông Thi Thi cha mặt, gởi một cái hôn gió cho Bạch Tử Phi, làm hắn rùng mình, toàn thân nổi da gà.
Chẳng lẽ lời đồn tướng mạo Đông Thi Thi xấu xí đều là giả? Giọng nàng mềm nhẹ như tơ, vòng eo nhỏ nhắn, thật có dáng của một tiểu mỹ nhân, hi vọng nhiệt tình của nàng thực sự có thể kích thích Ngôn Sơ Thất.
Bạch Tử Phi cắn răng nhận mệnh, vươn tay “ được, chúng ta đi”
Đông Thi Thi lập tức chạy tới ôm lấy cánh tay hắn
Bạch Tứ Hỉ mỉm cười tủm tỉm “ ai nha, thật sự là tuyệt phối nha, vừa đúhng lúc Ngôn gia đang tế tổ tiêu sư ngoài cửa lớn, công tử và Thi Thi tiểu thư mau đến đó đi, khẳng định sẽ làm cho cả nhà bọn họ khiếp sợ”
Bạch Tử Phi làm ra biểu tình anh dũng hi sinh, liền kéo Đông Thi Thi rời đi.
Hôm nay là ngày Ngôn gia tế điện tổ sư gia khai sáng tiêu cục, sáng sớm đã quét dọn sạch sẽ, bày biện hương án chỉnh tề, chỉ còn chờ đến giờ lành là cả nhà sẽ thắp hương cúng vái. Hôm nay là ngày trọng đại của Ngôn gia cũng là ngày hội của dân chúng Cô Tô thành. Bởi vì Ngôn gia sau cúng vái xong sẽ phát lương phát tiền, vì thế chỉ cần nghe tin Ngôn gia cử hành đại lễ, mọi người đã nô nức kéo tới tham gia náo nhiệt.
Bạch Tử Phi dẫn Đông Thi Thi vừa ra tới cửa đã bị giật mình.
Một biển người đang tập trung trước cửa, so với thời điểm Ngôn Sơ Thất luận võ chiêu phu còn náo nhiệt, đông đúc hơn. Ai nấy đều cố chen chân vào trong, mặt mày tươi cười hớn hở, bàn tán xôn xao
“Hôm nay Ngôn gia sẽ phát thức ăn gì ah? Có thể là thịt kho tàu không?”
“Thị kho tàu thì tính là cái gì, ít nhất thì cũng heo sữa nướng ah, năm trước còn cho rất nhiều vịt nướng nha”
“Thật sự sao? thịt heo nướng thì tốt quá rồi, mau rửa bát đi”
Đám người hưng phấn giống như thấy thịt heo nướng ngay trước mặt rồi.
Bạch Tử Phi có chút bất mãn, Ngôn gia chỉ thích làm trò lấy lòng người khác, sao giống như hắn khí chất phi thường, đọc đủ mọi thi thư, các tiểu cô nương mà thấy hắn nhất định sẽ chạy tới cho mà xem.
“A, đến đây, đến đây, hảo suất nha”
Nhìn xem, nói không sai mà.
Bạch Tử Phi còn đang tự đắc thì Đông Thi Thi bên cạnh đột nhiên huých hắn một cái “ công tử, ngươi nhắm mắt lại làm chi vậy, người ta đang hoan hô sự xuất hiện của Vân công tử ah”
Cái gì? Hoan hô Vân Tịnh Thư?
Bạch Tử Phi ngạc nhiên ngẩn đầu, quả nhiên thấy Ngôn đại lão gia mang theo nhi tử và nữ nhi của mình, còn có Vân Tịnh Thư đang từ trong Ngôn phủ đi ra.
Các tiểu cô nương nhìn thấy Vân Tịnh Thư mặc hắc y thêu chỉ vàng, khỏa chu sa giữa trán như một viên hồng ngọc càng làm nổi bật sự anh tuấn của hắn thì kích động không thôi, tay xoắn chặt khăn tay, há miệng la to
“Vân công tử, hảo suất ah, ngươi là người tình trong mộng của ta”
“Vân công tử, ngươi phá án thật tài tình, đúng là tuyệt sắc trong chốn giang hồ”
“Vân công tử, ta yêu ngươi! Ta muốn kết hôn với ngươi!”
Phi phi phi! Bạch Tử Phi tức giận không thôi, đúng là nữ nhân ngốc nghếch, vừa nhìn thấy Vân Tịnh Thư đã quên mất mình họ gì rồi. Vụ án Đường môn rõ ràng là hắn giúp Vân Tịnh Thư giải quyết, thế mà Giang Hồ Phong Tình báo lại viết lung tung, hoàn toàn không đếm xỉa tới hắn.
Không được, hôm nay hắn nhất định phải làm cho mọi người biết rằng Bạch Tử Phi hắn mới là người đáng được hoan nghênh nhất Cô Tô thành.
“Đi, chúng ta đi khoe khoang một chút!” Bạch Tử Phi nắm chặt tay Đông Thi Thi, len lỏi qua đám người đi về phía trước.
Toàn bộ Ngôn gia đều đang xếp hàng chỉnh tề trước hương án, chuẩn bị hành lễ.
Bạch Tử Phi hít sâu một hơi, lôi kéo Đông Thi Thi chạy tới
Đột nhiên vang lên giọng của người chủ lễ “ thi lễ, nhất bái thiên địa, bái tổ sư”
Toàn thể Ngôn gia cúi đầu hành lễ.
Bạch Tử Phi đang chạy tới chỗ hương án nhưng không ai nhìn thấy hắn.
Chết tiệt, xướng quan đúng là không chịu nhìn trước ngó sau
Bạch Tử Phi nín thở ngưng thần, cầm chặt tay Đông Thi Thi tính một lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người.
Hắn nhấc chân, xướng quan lại lên giọng “ nhị bái song thân”.
Ngôn gia lại cúi đầu toàn bộ
Bạch Tử Phi chạy tới, kết quả lại không ai nhìn thấy.
Tức chết hắn rồi, xướng quan này là cố ý chơi hắn hay sao? hắn vừa nhấc chân là tên kia cũng xướng giọng, cả đám thì chăm chú hành lễ, không ai thèm để ý tới hắn.
Bạch Tử Phi hơi phẫn nộ, ra dấu khinh bỉ đối với xướng quan
Xướng quan cũng không phải tay, vừa, hung hăng trừng mắt xem thường hắn.
Bạch Tử Phi buồn bực tới sắp hộc máu, cũng may, bọn họ không hành lễ nữa, hắn có thể xuất hiện rồi.
Bạch Tử Phi vừa nhấc chân, chuẩn bị xuất hiện oanh oanh liệt liệt, làm cho Ngôn Sơ Thất thấy hắn, nhìn hắn di tình biệt luyến thì rốt cuộc có chịu quay lại bên cạnh hắn không.
Ôm quyết tâm chiến thắng, Bạch Tử Phi nhấc chân…
“Uy, tên kia, ngươi chạy tới chạy lui làm gì, cản trở chúng ta ngắm Vân công tử ah”
Tiếng thét chói tai làm cho Bạch Tử Phi đã giơ chân lên lại không có dũng khí hạ xuống.
Các ngươi trở mặt cũng nhanh ghê ah, hôm qua rõ ràng còn thích ta, hôm nay đã quay sang Vân Tịnh Thư là sao? còn chê ta chướng mắt nữa chứ, đúng là nữ nhân…
Bạch Tử Phi tức giận phi thường, vừa định quay đầu chỉ trích một phen thì đột nhiên có tiếng hô to…
“Lợn sữa nướng tới đây”
Đám đông sau lưng Bạch Tử Phi lập tức ào ào xô đẩy chen lấn nhào lên, làm cho Bạch Tử Phi không kịp phản ứng mà té nhào xuống đất.
Một bàn chân của nữ nhân nào đó còn dẫm lên mặt hắn
“A. . . . . . Cứu. . . . . . Mệnh. . . . . . Oa. . . . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.