Thần Tiên Ngươi Đang Làm Gì

Chương 17:




“Mẫu thân!”
Không gian chung quanh tối đen như mực, Vân Tịnh Thư vẫn lạnh lùng trầm mặc lại thấp giọng gọi
Nương theo tia sáng yếu ớt lọt qua khe hở nhìn thấy bóng dáng đang rên rỉ bỗng dưng ngồi bật dậy, là một nữ nhân tóc tai bù xù đang kinh hỉ mở to hai mắt…
“Vân nhi? Vân nhi! Là ngươi phải không? Ngươi thật sự đến đây!”
Bạch Tử Phi, Vân Tịnh Thư cùng Ngôn Sơ Thất đều sửng sốt.
Nghe khẩu khí này, đúng là mẫu thân Vân Tịnh Thư sao? không thể nào, bọn họ tìm kiếm mọi cách, thậm chí còn trúng độc cũng không tìm được chẳng lẽ lại may mắn bắt gặp trong động ngầm này?
“Mẫu thân! Là ta, ta là Vân nhi.” Vân Tịnh Thư có chút kích động, nắm tay mẫu thân la to
Nhưng Bạch Tử Phi vẫn cảm thấy có chút quái dị.
Mẹ con gặp lại, nhất là trong tình cảnh này lẽ ra phải phi thường kích động mới đúng nhưng mà mẫu thân Vân Tịnh Thư không ôm hắn, hắn cũng khôn có cảm giác đặc biệt vui sướng. Hai người có chút xa lạ nhưng lại là quan hệ huyết thống nên không thể không để ý.
“Vân nhi, ngươi rốt cục tìm tới nơi này, mọi người ở Vân môn sao rồi?” Vân nương cầm tay con trai, tuy ánh sáng trong này rất yếu ớt nhưng nàng vẫn cố gắng nhìn rõ mặt con.
Vân Tịnh Thư nhíu máy, chu sa trên trán lại như huyết châu khẽ động đậy
“Đại nương Nhị nương tam nương các nàng. . . . . . Đều đã qua đời.”
“Nga. . . . . .” Vân nương thở dài một hơi, hình như có chút tiếc hận, “Vân nhi, đừng khổ sở, còn có mẫu thân cùng ngươi. Ta biết nơi này có lối ra nhưng do có tảng đá lớn chắn ngang mà ta lại không đủ sức để đẩy nó ra, bây giờ có thêm các ngươi, mau nhanh tay đi, chúng ta phải ra ngoài”
Vân Tịnh Thư vội vàng gật đầu.
Vân nương thoạt nhìn suy yếu phi thường dẫn ba ngươi bọn họ đi tới nơi có phát ra ánh sáng.
Bạch Tử Phi và Ngôn Sơ Thất đi sau, có chút ngạc nhiên cau mày nói “ có gì đó kỳ lạ”
“Ân, cái gì?” Sơ Thất nghe vậy quay đầu lại hỏi hắn
“Sơ Thất, ngươi không thấy gì kỳ lạ sao? nếu một người bị nhốt trong bóng tối lâu ngày, đã quen với bóng tối, ánh mắt sẽ rất khó mà nhìn vào chỗ có ánh sáng. Hơn nữa, khi chúng ta vừa rơi xuống đây, nàng làm sao biết trong ba người chúng ta có Vân Tịnh Thư? Mặt khác, mẫu tử bọn họ nhìn cũng không thân thiết lắm, so ra tình cảm còn kém hơn đại nương, nhị nương và tam nương”
Ngôn Sơ Thất nghĩ nghĩ “ ta nghĩ mẫu thân Vân công tử hẳn là thiếp của cha hắn, hơn nữa cũng không được cha hắn coi trọng, mà đại nương, nhị nương và tam nương có lẽ là ái thê sủng thiếp của cha hắn, từ nhỏ đã nuôi nấng hắn cho nên tình cảm cũng thân thiết hơn so với mẫu thân thân sinh ah”
“Nga, còn có chuyện như vậy sao?” Bạch Tử Phi nhíu mày “ nhân gian các người thật là kỳ quái, một nam nhân lại lấy nhiều thê tử như vậy để làm gì chứ, trong nhà đã một đám vẫn còn không ngừng lấy thêm”
“Nhân gian các ngươi?” Ngôn Sơ Thất lập tức bắt lấy sơ hở của hắn, trợn mắt nghi hoặc
Bạch Tử Phi cũng biết mình nói lỡ lời liền lập tức cười ha ha nói “ không có gì, không có gì, ta tùy tiện nói mà thôi’
Nói xong liền chạy về phía trước.
Ngôn Sơ Thất vẫn đứng yên, có chút đăm chiêu
Nàng từ trước đến nay cảm thấy Bạch Tử Phi cũng không có gì kỳ lạ, nếu nói hắn là Giang Nam đệ nhất kỳ tài cho nên thỉnh thoảng có những lời nói khó hiểu thì cũng không phải. Nhưng vừa rồi nàng lại thoáng nhìn thấy một cái đuôi lông xù thật to trong ngực hắn, rồi nhanh chóng nhảy vào bao quần áo. Chẳng lẽ bên cạnh hắn có yêu thú sao?
“Sơ Thất, làm gì vậy? đi mau nha” Bạch Tử Phi thấy nàng vẫn đứng yên thì lên tiếng giục
“Ân.” Ngôn Sơ Thất lên tiến rồi lập tức chạy theo
Bây giờ không phải là lúc truy vấn hắn chuyện này, đợi bọn họ rời khỏi Đường môn rồi tính sau.
Đoàn người chậm rãi đi về phía ánh sáng, quả nhiên nơi đó có một hòn đá to chận ngang. Vân Tịnh Thư và Ngôn Sơ Thất liếc nhìn nhau một cái, không nhiều lời, cùng nâng kiếm lên
Bá ——
Hai đạo kiếm quang xanh biếc như là lưu tinh cùng đánh vào tảng đá
Ba!
Tảng đá lớn chịu lực tác động quá mạnh liền lập tức nứt thành ba phiến, ầm ầm sụp đổ.
“A, Vân nhi nhà ta có tiến bộ, có tiến bộ” Vân nương thấy đứa con lợi hại như vậy thì hưng phấn vỗ tay khen.
Bạch Tử Phi đứng bên cạnh cau mày
Hắn đối với việc hai người kia không cần lên tiếng cũng phối hợp ăn ý thì rất là khó chịu, rõ ràng là bọn họ quen biết nhau chưa lâu, làm gì mà hiểu ý nhau đến vậy chứ? Chẳng lẽ là tâm linh tương thông..phi, phi, còn lâu mới được vậy ah.
“Mẫu thân, chúng ta mau đi ra đi.” Vân Tịnh Thư đỡ lấy Vân nương, thầm nghĩ mang nàng rời đi nơi này.
Mọi người mừng rỡ, vội vàng rời khỏi động ngầm.
Rố cuộc có thể rời khỏi Đường môn rồi, nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, chưa đầy ba giấy đã thấy trước cửa động lố nhố một đám nữ nhân mặc hoàng y, bao vây nơi này chật cứng. Di nương của Vân Tịnh Thư ngồi các đó không xa, mỉm cười nhìn bọn họ.
“Vân nhi, ngươi tìm được mẫu thân thật dễ ah” Diệp Từ mỉm cười lên tiếng, nhưng biểu tình rõ ràng là không có ý tốt.
Vân Tịnh Thư lập tức tiến lên, che chắn mọi người “ ngươi rốt cuộc muốn thế nào? giam cầm mẫu thân ta, còn hạ độc chúng ta? Những người ở Vân môn cũng do ngươi giết đúng không?”
“Ha ha ha!” Diệp Từ bỗng nhiên cười điên cuồng, đứng thẳng người “ hạ độc chính là ta, đuổi giết ngươi cũng chính là ta nhưng những người ở Vân môn không phải do ta giết. Ta còn chưa có rảnh tới mức đi tới Yên Châu làm chuyện nhàm chán đó nhưng mà lại có người rất muốn làm chuyện này”
“ngươi rốt cuộc muốn cái gì?” lửa giận trong mắt Vân Tịnh Thư bừng bừng bốc cháy
Nghĩ tới những người ở Vân môn chết thảm, bản thân suốt dọc đường luôn bị người ta đuổi giết, hạ độc…toàn thân hắn liền lạnh như băng, hàn khí ngù ngụt, lửa giận thì bừng bừng, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao chiếu thẳng vào Diệp Từ
“Hừ.” Diệp Từ cười lạnh một tiếng, “Kỳ thật, ta vốn không nghĩ giết ngươi, với ta mà nói, công lực toàn của ngươi chính là thứ ta cần, giam ngươi ở Đường môn, hút khô nội lực của ngươi vậy thì ta sẽ trở thành thiên hạ vô địch, giết sạch danh môn chính phái trong võ lâm, Đường môn ta sẽ độc bá võ lâm, nhất thống giang hồ, hiệu lệnh thiên hạ. Nhưng ta lại sợ đám ngu ngốc này đánh không lại ngươi nên mới hạ độc cho xong việc. Quả nhiên đám người này đúng là ngu ngốc, nhiều người như vậy lại không đối phó được một mình ngươi nhưng mà cũng không sao, ngươi lại đi đến địa bàn của ta, còn mang thêm hai kẻ rất xuất sắc nữa. Ha haha, để ta hút khô nội lực các ngươi, đoạt công lực của các ngươi, trở thành chưởng môn đệ nhất thiên hạ, ha hahahah”
Diệp Từ cuồng tiếu một tiếng rồi đột nhei6n tất công bọn họ
“Oa, điên di nương đến đây!” Bạch Tử Phi vừa thấy bà ta tấn công liền sợ hãi hét to một tiếng, thối lui ra sau.
Diệp Từ đang phi thân thiếu chút nữa là té ngã xuống đất vì những lời của Bạch Tử Phi
“Tiểu tử ngu ngốc, đã nói với ngươi một trăm lần rồi, ta là a di” Diệp Từ ở trên cao múa hai ống tay áo như điên
Bạch Tử Phi chống nạnh, không thua kém mà gào lại “ cho dù ngươi có là dì cả của hắn thì ngươi vẫn là một bà điên”
Đông!
Diệp Từ rơi xuống, đánh nhau không lại thì dùng miệng để hơn thua sao? Tiểu tử này mồm miệng thật đáng ghét
Diệp Từ tức đến phát điên, phất ống tay áo tấn công “ bớt nói nhảm, tiếp chiêu đi”
A? ! Tiếp chiêu? Tiếp miệng thì Bạch Tử Phi giỏi nhất còn tiếp chiêu thì vẫn nên để cho hai cao thủ kia thôi, hắn lập tức như các chạch mà lủi ra sau lưng Vân Tịnh Thư và Ngôn Sơ Thất
“Tới lượt các ngươi”
Bá!
Vân Tịnh Thư cùng Ngôn Sơ Thất lập tức nghênh chiêu.
Thực ra ống tay áo của Diệp Từ vốn không phải màu vàng nhưng vì bên trong chứa nhiều độc phấn, ám khí…lâu ngày mà bị nhuộm dần, biến thành màu vàng. Nói cách khác, người của Đường môn mặc áo màu vàng cũng có nghĩa là trong tay áo bọn họ đều có ám khí, độc dược…
Trường kiếm của Ngôn Sơ Thất và Vân Tịnh Thư bị ống tay áo của Diệp Từ cuốn lấy, hai người cùng vận lực đánh lại rồi đột nhiên thối lui, suýt chút nữa là cắt đứt ống tay áo của bà ta. Diệp Từ vội vàng thối lui, nàng biết Vân Tịnh Thư và Ngôn Sơ Thất đều là cao thủ bởi mới ngầm ra hiệu cho thủ hạ lập tức tiến lên
“A nha, không tốt, bị bao vây rồi” Bạch Tử Phi thấy vậy thì cảm thấy không ổn nhưng cũng khá tò mò, Vân nương đứng bên cạnh hắn không chút bối rối mà còn có vẻ thản nhiên, nhìn chằm chằm Vân Tịnh Thư, còn mỉm cười đầy thần bí.
Di, đây là ý gì? Chẳng lẽ lại vui sướng khi nhìn con mình đánh nhau? Bạch Tử Phi ngạc nhiên khó hiểu.
Còn đang miên man suy nghĩ thì đám người Đường môn đã xông tới, bao vây bốn người bọn họ.
Vân Tịnh Thư lấy chuôi kiếm khẽ chạm vào kiếm của Ngôn Sơ Thất, liếc nhìn nàng một cái.
Ngôn Sơ Thất lập tức gật đầu, ngầm hiểu.
Hai người đột nhiên tách ra, một người đối phó Diệp Từ, một người tấn công đám người Đường môn.
Bạch Tử Phi thấy hai người mắt đi mày lại thì lửa giận lại nổi lên. Hai người này, hai người này, thật quá đáng mà, Bạch Tử Phi hắn còn đâu nha, thế nhưng đã dám mắt đi mày lại với nhau như thế. Ô, ô, khi dễ hắn không phải là phàm nhân đúng không?
Bạch Tử Phi còn đang bực tức, Vân nương bên cạnh đột nhiên quay đầu, sâu kín nhìn hắn một cái.
Bạch Tử Phi lập tức thu hồi tâm tình, ngoan ngoãi cúi đầu
Ai bảo hắn ghen tỵ với con người ta.
Vân Tịnh Thư và Ngôn Sơ Thất ở phía trước đang chiến đấu đến thiên hôn địa ám, ngọc bích trong tay Ngôn Sơ Thất giống như một cái khiên, kiếm hoa như quang, kiếm phong ào ạt, bất kỳ kẻ nào tới gần cũng bị hất văng ra ngoài. Không hổ là nữ hiệp đệ nhất, đệ nhất nữ hiệp. Vân Tịnh Thư thì không cần phải nhiều lời, người ta từ trong bụng mẹ đã tiếp xúc với đao kiếm, là Chu Sa công tử thiên hạvô địch ah
Chỉ thấy đắc hắn cùng Diệp Từ cao thấp tung bay,lưu tinh truy nguyệt kiếm trong tay huy động như phượng bay rồng múa, mũi kiếm của hắn suýt chút nữa đã cắt đứt ống tay áo của Diệp Từ, làm nàng phải thối lui rồi lập tức phản công trở lại. Vân Tịnh Thư nhanh chóng thối lui, xoay người một cái, chủy thủ sắc bén trong cổ tay lập tức bay ra.
Trận đại chiến khiến người xem phải kinh hồn táng đảm
Trong đầu Vân Tịnh Thư đột nhiên hiện lên tình cảnh người nhà chết thảm, da thịt trương nứt, ruột gan đều bị phơi ra ngoài thì lửa giận không kiềm chế được nữa mà bừng bừng bộc phát, mang theo sát khí mãnh liệt bao bọc toàn thân.
Lưu tinh truy nguyệt kiếm trong tay hắn đột nhiên lóe lên hàn quang.
Diệp Từ theo bản năng thối lui, Vân Tịnh Thư tiến lên, từng bước ép sát…
Bá!
Mũi kiếm bén nhọn lập tức đâm vào vai trái thẳng đến ngực của Diệp Từ.
Xong rồi, xong rồi, lão yêu bà này xong rồi. Bạch Tử Phi hưng phấn lại muốn vỗ tay, ai mà đánh nhau với Chu Sa công tử thì đúng là kẻ ngốc, kiếm trong tay tiểu tử này cũng không có mắt a, nhất định sẽ chết người a.
Nhưng cũng lúc này, Bạch Tử Phi đột nhiên cảm thấy bên cạnh có người vừa động, hàn quang lóe lên
Chính là, ngay tại này nháy mắt, Bạch Tử Phi đột nhiên cảm thấy được bên người có người vừa động, tức khắc hàn quang chợt lóe!
“Vân Tịnh Thư, cẩn thận!”
Bá!
Vân Tịnh Thư đột nhiên cảm thấy phía sau mình như có một đạo lửa cháy rồi đột nhiên đập lên đầu vài hắn, cảm giác nóng cháy nhanh chóng thẩm thấu qua da thịt hắn, tiến thẳng vào lòng hắn.
Ngôn Sơ Thất cũng dừng lại động tác.
Không một ai có thể tin được, tất cả đều ngẩn người
Vân nương tóc tai bù xù, tay cầm hàn đao đâm vào lưng con trai mình.
Có người đã từng nói, võ lâm cao thủ như Vân Tịnh Thư thì người bình thường không thể đả thương được hắn, ngoại trừ người hắn tin tưởng, ngoại trừ người thân của hắn, ngoài trừ người hắn cam tâm tình nguyện bảo hộ sau lưng.
“Nương!” Ngay cả Vân Tịnh Thư vốn trầm mặc cũng nhịn không được mà sợ hãi kêu một tiếng.
Đao trong tay Vân nương còn đang nhỏ máu tí tách “ đừng gọi ta là nương, ta vốn không muốn trở thành nương của ngươi”
Mẫu thân vốn ôn nhu này lại thành một người đầu tóc bù xù, nhìn không rõ mặt nhưng hai mắt lại đỏ ngầu, ánh mắt sắc bén, quyết tuyệt, so với Vân Tịnh Thư còn sắc bén, lạnh lùng hơn.
Bạch Tử Phi cũng nhịn không được mà trong lòng thầm run lên.
Trên người người này có yêu khí, vừa rồi hắn không cảm ứng được nhưng giờ khắc này, nàng đột nhiên mạnh mẽ thì yêu khí kia lập tức lan tràn.
“Nương, vì sao ngươi lại làm vậy?” Vân Tịnh Thư cảm thấu đau xót không chịu nổi, không chỉ có vết thương trên lưng mà còn là tâm “ vì sao lại như vậy? chẳng lẽ ngươi và nàng…”
“Đúng vậy.” Vân nương lạnh lùng cắt ngang “ ta cùng sư muội liên thủ, muố tiêu diệt tất cả các đại môn phái trên giang hồ. Chúng ta muốn đem Đường môn phát dương quang đại, trở thành môn phái lớn nhất võ lâm. Từ nay về sau ta cùng sư muội là minh chủ võ lâm, tất cả mọi người đều phải nghe lệnh của chúng ta, giang hồ sắp trở thành là giang hồ của Đường môn”
“Tại sao có thể như vậy? !” Vân Tịnh Thư chưa từng thấy mẫu thân như vậy, trước giờ nàng vẫn luôn là người ôn nhu, dịu dàng, tuy trên nàng còn có đại nương, nhị nương, tam nương nhưng nàn vẫn luôn ở trong phòng, hiếm khi ra ngoài. Trong ấn tượng của hắn, nàng đối với bất kỳ ai cũng đều ôn nhu săn sóc, đối với hắn cũng rất quan tâm thân thiết. Nhưng sao hôm nay nàng lại biến thành như vậy? nàng cư nhiên cầm đao đâm con ruột của mình, còn muốn cùng chường môn Đường môn nhất thống giang hồ…
“Nương, ngươi vì sao lại biến thành như vậy? vì cái gì?” Vân Tịnh Thư không kiềm chế được mà gào lên
Diệp Từ cũng gào to không kém để đáp trả “ đừng đối với nương ngươi như vậy, nàng vốn không muốn là làm nương của ngươi. Nếu không phải hai mươi năm trước, cha ngươi chia cách nàng và người mình yêu thì có lẽ giờ này nàng đã sống những ngày tháng tiêu dao khoái hoạt mà không phải tránh ở Vân môn sinh ra ngươi, phải làm người của Vân môn”
Cái gì? !
Những lời này giống như sét đánh thẳng vào lòng Vân Tịnh Thư, thân hình hắn run run lảo đảo, phải dùng trường kiếm để chống đỡ mới có thể ổn định, kinh ngạc nhìn mẫu thân
Đao trong tay Vân nương tỏa ánh sáng lạnh lẽo, khuôn mặt vốn ôn nhu thiện lương giờ trở nên tàn khốc, lạnh lùng
“Đúng vậy. Đời này, chuyện ta hối hận nhất chính là đã sinh ra ngươi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.