Thần Quân, Mời Vào Rọ

Chương 75: Nghe nói hỏa tịch có bệnh không tiện nói ra?




(Một)
Thấy mặt Hỏa Tịch thản nhiên nâng chén thuốc lên, ta liền nắm chặt mũi hỏi: “Ngươi thành thật khai báo rõ ràng, có phải ngươi bị bệnh gì nghiêm trọng không tiện nói ra?”
Hỏa Tịch bình tĩnh liếc nhìn ta: “Nàng biết cái gì.”
Ta khóc sụt sịt nhìn hắn đưa chén thuốc đến bên miệng, nhất thời cảm giác chua chát cả miệng, nói: “Mặc dù ta không hiểu, nhưng nếu ngươi có bệnh gì đó không tiện nói có thể nói với ta. Tuy ta không thể chữa khỏi cho ngươi nhưng cũng là một đối tượng gần gũi để ngươi giải bày tâm sự.”
Hỏa Tịch mở miệng nói hai chữ: “Cút. Ra “
Đúng lúc này, có tiên tỳ báo lại, tiên cô bên Giao Trì đã đến.
Lúc tiên cô bước vào đại điện của Diễm Thải Cung, Hỏa Tịch đúng lúc vừa uống hết phần còn lại trong chén thuốc, nên bà ta đứng sang một bên chờ đợi. Hỏa Tịch uống xong thì tiện tay lấy chiếc khăn trắng ta đưa đến xem như chẳng có việc gì nhàn nhã lau khóe miệng, động tác thong thả lịch sự. Mà chiếc khăn màu trắng kia, hắn chỉ lau nhẹ qua đã dính màu nâu đen của thuốc rồi.
Màu trắng thuần khiết của chiếc khăn càng tôn lên màu nâu đen chói mắt ấy.
Kỳ thật ta không thích dùng khăn trắng để lau đồ vật, rất dễ làm bẩn, vả lại khi bẩn có thể dễ dàng bị nhìn thấy. Nhưng chiếc khăn trắng này cũng không phải do ta chuẩn bị, mà là từ sáng sớm Hỏa Tịch đã căn dặn chuẩn bị sẵn, không biết hắn đang chơi trò gì.
Tiên cô nhìn thấy vết thuốc dính trên chiếc khăn trắng kia, lặng lẽ khẽ nhíu mày, giọng nói vẫn cung kính như trước: “Thiên Hậu ra lệnh cho nô tỳ truyền lời, mời điện hạ đến Giao Trì một chuyến, người có chuyện quan trọng muốn thương lượng với ngài.”
Hỏa Tịch thản nhiên “Ừ” một tiếng.
Tiên cô do dự một lúc, lại nói: “Thứ cho nô tỳ cả gan hỏi một câu, kim thể của điện hạ không khỏe? Nếu như thế, điện hạ không cần theo nô tỳ đến Dao Trì, tạm thời cứ để nô tỳ bẩm báo lại với Thiên Hậu để người định đoạt sau.”
“Không cần”, Hỏa Tịch từ trên bảo tọa đứng dậy, tùy ý phủi phủi vạt áo, nói, “Bệnh lâu ngày khó khỏi, bản quân chú ý điều dưỡng một chút là được, cũng không phải chuyện đại sự gì. Thiên Hậu triệu bản quân đến Dao Trì, chắc là có chuyện rất gấp, chậm trễ không được. Cô cô cứ ở cửa Diễm Thải Cung chờ một lát, bản quân sẽ ra ngay.”
Ánh mắt tiên cô nhìn thẳng vào ta chẳng sai một ly, nghiêm trang nói: “Thiên Hậu bảo điện hạ nhất định phải dẫn theo tên đồng tử mà điện hạ vừa thu nhận.”
Ta kinh hãi, lúc này khó mà kìm nén được cơn kích động.
Thiên Hậu này, không phải là người Thiên gia sao. Người Thiên gia không phải là kẻ thù giết mẫu thân của ta sao.
Làm sao bây giờ, cơ hội báo thù cho mẫu thân đã tới!
Nhưng vừa nghĩ như thế, ta lập tức cảm thấy có chút chán nản. Huyền băng hàn đao kia thì làm sao đây? Ta lén làm một pháp quyết trong tay áo, chạm vào hàn đao, lại chẳng cảm thấy lạnh lẽo chút nào.
Đao Hồn Băng Phách của Huyền Băng Đao, không phải đã có hai vết nứt rồi sao…
Như thế làm sao đâm người Thiên gia!
Lúc này Hỏa Tịch đăm chiêu quay đầu nhìn về phía ta, nói: “Được đi đến Dao Trì chính là niềm vinh hiển to lớn của ngươi, còn không mau đi chuẩn bị. Mỗi ngày trước buổi trưa bản quân đều phải uống thuốc, hôm nay không rảnh nấu thì không cần nấu nữa.”
Hắn vừa nói như thế, người nhạy bén như ta lập tức hiểu ra đây là dụng ý lương khổ của hắn.
Chắc chắn lần này Thiên Hậu triệu kiến tên “đồng tử không biết sống chết” là ta đây thì không phải dễ ăn gì. Vì thế Hỏa Tịch mới không cho ta đi gặp Thiên Hậu của Thiên giới.
Nếu nói sớm mấy ngày lúc Huyền Băng Hàn Đao của ta còn rất lạnh, cũng không phải không khả thi, nói không chừng có thể nhân tiện giải quyết chuyện đại sự chất chứa trong đầu phụ tôn hơn ba vạn năm qua.
Bằng không ít ra… Dao Trì gần Nam Thiên Môn hơn so với Diễm Thải Cung, muốn rời khỏi Cửu Trùng Thiên cũng dễ dàng hơn một chút.
Ài, chỉ tiếc Huyền Băng Hàn Đao cũng bị tiêu rồi.
(Hai)
Lòng ta bi thương đáp: “Thần Quân thật sự buổi trưa hôm nay không cần uống thuốc nữa sao, Ti Y Thần Quân nói mỗi ngày nhất thiết phải uống thuốc, nếu không sẽ không thể trừ bệnh tận gốc. Như vậy sao có thể khỏe được… Nhẹ thì thân thể suy nhược sức miễn dịch suy giảm, nặng thì Thận tinh hao tổn, nguyên khí bất túc, còn nữa—— “
Hỏa Tịch bỗng nhiên che miệng ho hai tiếng. Sắc mặt dường như không được tốt.
Tiên cô dừng một chút, vẫn nghiêm trang nói: “Đã như thế, đồng tử của điện hạ vẫn nên ở lại Diễm Thải Cung nấu thuốc đi, nô tỳ sẽ báo cáo việc này với Thiên Hậu.”
“Làm phiền cô cô.” Hỏa Tịch gật đầu.
Tiên cô nhanh chóng lui ra ngoài, đi đến cửa chính Diễm Thải Cung chờ đợi.
Trong phút chốc Hỏa Tịch đã xoay người đi về phía ta, nhướng mày, ngữ khí trêu cợt: “Nhẹ thì thân thể suy nhược sức miễn dịch suy giảm, nặng thì Thận tinh hao tổn, nguyên khí bất túc, còn gì nữa?”
Ta gảy gảy da mặt: “Còn động phòng không nổi.” Thấy Hỏa Tịch sắp phát tác, lúc này ta lại nói, “Ngươi chớ kích động, lời ta nói cũng không phải sự thật, đều là lừa gạt vị cô cô kia. Ngươi kích động như thế làm như là thật sự có chuyện đó vậy!”
Vì thế Hỏa Tịch cố gắng kiềm nén mấy lần mới áp chế được cơn tức giận, nói: “Ta đi Dao Trì, nàng tạm thời cứ yên ổn đợi ở Diễm Thải Cung, không được đi đâu hết có biết chưa.”
“Biết biết”, ta nói, “Vậy mỗi ngày ngươi có cần uống thuốc do đích thân ta nấu hay không? Ti Y Thần Quân nói không uống sẽ không thể trừ—— “
Hỏa Tịch lạnh lẽo liếc nhìn ta, ta yên lặng ngậm miệng lại.
Sau đó Hỏa Tịch một thân áo màu đen tuyền, vạt áo thêu những đám mây màu lửa đỏ, mái tóc dài như mực tỏa bung trong không khí, nhè nhẹ lay động, đáng người mị hoặc đi ra đại điện.
Chân trước của hắn vừa bước ra đại điện, hình như ta chợt nhớ ra cái gì, bỗng dưng bật thốt lên: “Hỏa Tịch!”
Bóng dáng Hỏa Tịch giật mình, dừng lại.
Ta hỏi: “Mới vừa rồi vì sao vị tiên cô kia lại gọi ngươi là điện hạ?” Linh cảm này lại đột nhiên xuất hiện, ta nhớ lúc trước khi ta ban đêm xông vào Diễm Thải Cung, tiên tỳ mà ta quen biết trong Diễm Thải Cung trong tình thế cấp bách cũng từng gọi Hỏa Tịch là điện hạ. Lúc ấy ta có cảm giác không đúng lắm nhưng cũng chẳng quan tâm, lúc này lại có chút để ý đến.
Hai chữ “điện hạ” này, dường như là một danh hiệu tôn quý.
Hỏa Tịch thoáng nghiêng người, vẻ mặt kiêu ngạo: “Không biết là ‘Hỏa Thần điện hạ’ so với ‘Hỏa Thần Thần Quân’ cái nào nghe khí khái anh hùng hơn?”
Trong thoáng chốc ta cảm thấy mình đã hỏi một vấn đề vô cùng ngu xuẩn.
Thấy ta không thèm nói nữa, Hỏa Tịch mới vừa đi ra ngoài vừa nói: “Nhưng ta cũng chẳng để tâm đến mấy thứ đó, đơn giản chỉ là cách xưng hô mà thôi. Buổi trưa trước khi ta trở về, nàng chuẩn bị sẵn cơm canh cho ta, chờ ta về cùng ăn. Nhớ kỹ, không được một mình ăn vụng trước.”
Ta gào to một câu: “Hôm nay Thiên Hậu nhất định sẽ giữ ngươi ở lại dùng cơm trưa! Ta không cần đợi ngươi về ăn!”
Ở bên kia giọng Hỏa Tịch như có như không: “Thiên Hậu sẽ không giữ ta lại. Không phải buổi trưa ta còn phải về uống thuốc nữa sao.”
“…” Hắn thắng.
Gần trưa, tiểu Trù Thần của Diễm Thải Cung đã mang cơm canh vừa nấu xong dâng lên, mặc dù không thể nấu ngon như Hành Xanh Thực Thần, nhưng nhiều ngày qua Hành Xanh cũng chưa từng trở về, ta cũng dần dần không còn bắt bẻ gì nữa.
Cơm canh đã bày ra một bàn lớn trong cung điện của Hỏa Tịch. Dùng để đón gió tẩy trần cho Hỏa Tịch chiến thắng trở về.
(Ba)
Còn nhớ lần trước, Diễm Thải Cung truyền ra chút lời đồn không tốt, dẫn đến Họa Liễm cao quý đoan trang đến trước mặt Thiên Hậu tố cáo Hỏa Tịch. Hỏa Tịch bị thuyết giáo hơn cả nửa ngày, buổi sáng rời khỏi Diễm Thải Cung đến khi sắc trời gần tối đen thì mới vừa trở về.
Lần trước chỉ là lời đồn đãi cùng tiên tử khác song tu, cùng nam tiên thông đồng đã bị rơi vào hoàn cảnh như vậy, lần này lại không giống trước, bây giờ hắn tự tay tát Họa Liễm —— tiên thê tương lai của hắn. E là xử phạt sẽ đặc biệt nghiêm trọng hơn trước.
Có lẽ Thiên Hậu này vô cùng thiên vị Họa Liễm tiên tử.
Sau khi đối mặt với một bàn đồ ăn, ta vừa nuốt nước miếng vừa chờ Hỏa Tịch trở về. Đáng tiếc đợi hồi lâu, cũng không thấy hắn trở về.
Nhất thời ta cảm thấy được hơi lo lắng.
Rõ ràng đã nói buổi trưa sẽ về cùng ăn cơm chung, nhưng trông ngóng mòn mỏi mà chẳng thấy bóng người. Không phải là thật sự bị Thiên Hậu nhẫn tâm giữ lại, không cho hắn trở về uống thuốc chứ?
… Những thứ đó đều là chuyện nhỏ.
Điều mấu chốt chính là… Hắn không trở về… Cơm canh đều lạnh.
Lạnh thì không thể ăn.
Trải qua đấu tranh tư tưởng vô cùng đau khổ, ta lau đi hai dòng nước miếng, nhìn lướt qua bàn cơm canh tràn đầy màu sắc tươi sáng rực rỡ, cắn răng nằm bò trên bàn. Ta quyết định cho Hỏa Tịch một cơ hội cuối cùng, tự mình đi ra ngoài xem tên kia có quay về hay chưa. Nếu còn chưa về, đừng trách ta không đợi hắn mà một mình hưởng thụ.
Ta thật sự đói đến mức luống cuống cả lên.
Đi đến cửa Diễm Thải Cung, ta ló đầu ra nhìn xung quanh, ngoại trừ hai ba tiên tỳ đang vội vàng đi ngang qua cửa, vẫn chưa thấy Hỏa Tịch đâu.
Ta đứng giữ ở của một lát, nhưng vẫn chẳng có kết quả gì hay ho, liền mang theo tâm trạng sẽ gặp may mắn bước thong thả ra khỏi Diễm Thải Cung.
Loại tâm trạng sẽ gặp may mắn này cũng không phải là gặp may mắn bình thường mà đó là liệu pháp tự an ủi đặc biệt của Ma tộc chúng ta. Ta đối mặt với mấy con đường lớn thông suốt không có chướng ngại vật, tùy ý chọn một hướng, không biết sẽ đi đến đâu.
Vừa đi ta vừa suy nghĩ, không chừng ta đi chưa được mấy bước liền may mắn gặp Hỏa Tịch đang trên đường trở về; không chừng ta chọn con đường may mắn này là được, lại đi tiếp một đoạn tới nơi có nhiều ngả rẽ thì nhất định có thể thấy Hỏa Tịch đang trở về.
Đợi đến khi rẽ vào một đoạn khúc quanh khác, trên đường lại không có một bóng người.
Ta đứng tại chỗ lặng thin, quay đầu trở về.
Không chừng… tên Hỏa Tịch kia thừa dịp ta ra khỏi Diễm Thải Cung thì đã trở về rồi.
Song, vừa với rẽ lại khúc quanh vài bước, phía sau thình lình truyền đến tiếng gọi kinh ngạc: “Lưu Cẩm?”
Ta xoay người sang đã thấy Hỏa Tịch đang đứng ngay sau lưng ta, nét kinh ngạc trong ánh mắt còn chưa tan biến. Hắn nói: “Không phải đã dặn nàng ngoan ngoãn đợi ở Diễm Thải Cung sao, nàng chạy ra ngoài làm gì.”
Ta nghĩ, nếu Hỏa Tịch biết ta vì sợ cơm canh lạnh hết mới đi ra ngoài tìm hắn, sẽ khiến cho hắn cảm thấy sau khi bị xử phạt lại chẳng có ai quan tâm chăm sóc, vì thế ta buồn buồn, nói: “Ta thấy ngươi rất lâu còn chưa trở về, trong lòng lo lắng không thôi nên đi ra ngoài tìm ngươi. Thật trùng hợp, ngươi bị ta tìm được rồi.”
Sau khi nói xong ra khẽ nhướng mặt lên nhìn Hỏa Tịch, vừa liếc nhìn đã kinh hoảng.
Trên gương mặt Hỏa Tịch lộ ra nụ cười biếng nhác nhàn nhã, thấy ta đang nhìn hắn, khóe môi lại rộ lên một đường cung xinh đẹp hoàn hảo, giọng nói du dương trầm bổng: “Nàng vô tâm vô phế lại còn biết lo lắng cho ta.”
Nhưng, điều ta kinh hoảng không phải là nụ cười chói mắt của Hỏa Tịch, mà là trên khóe miệng của Hỏa Tịch còn vương vết máu màu đỏ sẫm chưa kịp khô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.