Thần Phẩm Đạo Thánh

Chương 70: Mạnh Mẽ Bắt Lấy





Dải san hô Đại Vũ được xưng là Dải san hô Đại Vũ, là bởi vì khu vực này một tháng thì có hơn nửa tháng đều có mưa rơi lác đác, thời gian còn lại càng là mưa to ầm ầm, coi như là tu sĩ có tu luyện bí kỹ nhãn lực, ở trong mưa to cũng khó có thể thấy rõ đường đi, cũng càng dễ dàng bị Ám Âm Ngư Nhân đánh lén.
Bạch Thương Đông cùng Cung Tố Quân còn chưa chạy tới Dải san hô Đại Vũ, liền bị một tu sĩ cưỡi phi thú bốn cánh ngăn cản đường đi.
Ngươi chính là Bạch Thương Đông? Mặt tu sĩ kia không biểu tình nhìn Bạch Thương Đông hỏi.
Tại hạ chính là Bạch Thương Đông, không biết các hạ là ai? Có chuyện gì cần tìm tại hạ? Bạch Thương Đông đánh giá tu sĩ kia, hắn cũng không lo lắng tu sĩ này có thể gây bất lợi cho chính mình ở chỗ này, dù sao nơi này cũng ở trong phạm vi 36 đảo Nam Ly, ở bên trong đại trận của thư viện, rất dễ dàng có thể theo dõi tất cả mọi chuyện, coi như là Xích Long cũng không dám tùy tiện xuất thủ tổn thương người.
Hình Viện Chấp Viện Tư Đồ Trường Không, có phải là ngươi muốn đi vào Dải san hô Đại Vũ hay không? Thần sắc tu sĩ kia không thay đổi hỏi.
Là muốn tiến vào Dải san hô Đại Vũ hoàn thành nhiệm vụ săn giết Âm Ám Ngư Nhân, có vấn đề gì không? Bạch Thương Đông khẽ cau mày, Hình Viện ở Nam Ly Thư Viện liền tương đương với sự tồn tại của Miên Y Vệ, cũng là lực lượng chủ yếu duy trì luật lệ của Nam Ly Thư Viện, người như vậy tìm tới cửa, không cần nghĩ cũng biết là sẽ không có chuyện gì tốt.
Ngươi có hai lựa chọn, ở lại khu vực an toàn có thể giữ lại Ngàn Năm Một Giấc Mộng, hoặc tạm thời giao ra Ngàn Năm Một Giấc Mộng để cho Hình Viện phụ trách bảo quản, chính ngươi đi Dải san hô Đại Vũ, sau khi đi ra lại tới Hình Viện lĩnh lại Ngàn Năm Một Giấc Mộng.
Tư Đồ Trường Không vẫn là khuôn mặt không lộ vẻ gì kia.

Dải san hô Đại Vũ chỉ có chút ít Ma Vật cấp Văn Sĩ mà thôi, không cần phải làm như thế chứ? Bạch Thương Đông cau mày nói.
Đây là quyết định của trưởng lão viện, tuyệt không cho phép Ngàn Năm Một Giấc Mộng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lưu lại Ngàn Năm Một Giấc Mộng hoặc là ngươi trở về, ngươi có thể tự chọn.
Nếu như ta nhất định phải mang theo Ngàn Năm Một Giấc Mộng cùng đi thì sao? Bạch Thương Đông hơi hơi nhíu mày, hắn còn chuẩn bị dựa vào Ngàn Năm Một Giấc Mộng miễu sát Âm Ám Ngư Nhân, không để cho hắn mang Ngàn Năm Một Giấc Mộng đi vào sao được.
Bạch Thương Đông cũng chỉ là nói như vậy, ai ngờ Tư Đồ Trường Không kia lại vung tay lên, thần quang màu xanh hóa thành một loài giống như ưng giống như điêu, bay nhào tới chỗ Bạch Thương Đông, tốc độ nhanh giống như ánh sáng, chỉ trong phút chốc đã đến trước mặt Bạch Thương Đông.
Ngàn Năm Một Giấc Mộng tự động bay lên, hóa thành khói bụi chém về phía con ưng ánh sáng kia, ai ngờ hai móng của con ưng ánh sáng kia vươn ra, vậy mà lăng không bắt được Ngàn Năm Một Giấc Mộng, trên không trung xoay quanh một cái, lại bay trở về trong tay Tư Đồ Trường Không, Ngàn Năm Một Giấc Mộng lại bị Tư Đồ Trường Không nắm ở trong tay, mặc nó giãy giụa như thế nào, nhưng cũng không thoát được bàn tay Tư Đồ Trường Không.
Thoát khỏi khu vực nguy hiểm, tự mình tới Hình Viện lấy.
Tư Đồ Trường Không nói xong liền lệnh phi thú bốn cánh kia phá không mà đi.
Nói cướp liền cướp nói đi là đi, các ngươi còn biết điều hay không? Trong lòng Bạch Thương Đông buồn rầu, mặc dù tính mạng của hắn bởi vì Ngàn Năm Một Giấc Mộng mà được bảo vệ, trong thư viện không có ai dám động đến hắn, nhưng cũng vì vậy mà bị chế ước.
Nếu không chúng ta đi Hình Viện trước đem Ngàn Năm Một Giấc Mộng lấy trở về? Cung Tố Quân ở bên cạnh nhẹ giọng nói.

Không cần, ta cũng không khả năng cả đời canh giữ ở trên Kính Thai Đảo, đi Dải san hô Đại Vũ hoàn thành nhiệm vụ trước rồi nói sau.
Bạch Thương Đông khẽ lắc đầu, con đường tấn thăng tuyệt không phải là chỉ trông coi Kính Thai Viện liền có thể hoàn thành, hắn nhất định phải đi tới Dải san hô Đại Vũ.
Không thể mang theo Ngàn Năm Một Giấc Mộng đi vào tru diệt thì cũng khá là đáng tiếc, nhưng mà cũng còn may là chỉ săn giết Âm Ám Ngư Nhân, cũng không phải là không thể không có Ngàn Năm Một Giấc Mộng.
Trước khi tiến vào khu vực Dải san hô Đại Vũ, Bạch Thương Đông liền kêu gọi Hồng Lệ đi ra.
Cung Tố Quân nhìn thấy Hồng Lệ liền lập tức ngẩn người, có chút kinh ngạc nói: Thánh Thú hình người?Thánh Thú có độ tương tự cao so với nhân loại như vậy, vô cùng khó gặp.
Từ chỗ người khác tạm thời mượn tới.
Bạch Thương Đông đáp một câu, quay sang Hồng Lệ nói: Chúng ta muốn vào Dải san hô Đại Vũ săn giết Âm Ám Ngư Nhân, nếu có Âm Ám Ngư Nhân đánh lén, ngươi liền trực tiếp chém.

Ngươi biết thủ đoạn của Âm Ám Ngư Nhân chứ?Trước kia đã tới.
Hồng Lệ nhàn nhạt trả lời một câu, liền ngồi ở trên lưng Đại Bạch Nga không nói thêm gì nữa.
Cung Tố Quân liền trợn mắt ngoác mồm nhìn, hắn còn chưa từng thấy qua Thánh Thú nào có trí tuệ cao như vậy, vậy mà có thể đối thoại với chủ nhân.
Thánh Thú nàu còn có thể nói tiếng người? Cung Tố Quân không nhịn được quan sát Hồng Lệ, nhưng mà nhìn thế nào, đây đều là một nam tử nhân loại tuyệt diễm, hoàn toàn không nhìn ra đây lại là một Thánh Thú.
Mặc dù Hồng Lệ chỉ là Văn Sĩ Thánh phẩm, nhưng mà hắn đã sớm siêu phàm, tấn thăng cấp Chân Nhân chỉ là chuyện sớm muộn, về sau nói không chừng còn có khả năng thành tựu Hiền Nhân thậm chí là cấp Chí Nhân, không phải Thánh Thú bình thường có thể so sánh.
Bạch Thương Đông thật sự là cực kỳ yêu thích Hồng Lệ, thầm nghĩ phải làm sao mới có thể đem Hồng Lệ lưu lại, nếu so sánh với một ngàn điểm Chấp Viện cống hiến kia thì thật sự là không đáng nhắc tới.
Thánh Thú siêu phàm! Cung Tố Quân càng thêm kinh ngạc, ánh mắt dường như là không thể từ trên người Hồng Lệ dời đi.
Đột nhiên, trong màn mưa, bên trong nước biển đột nhiên thoát ra một vệt bóng đen, cầm một cây gai nhọn đâm về phía Cung Tố Quân đang đánh giá Hồng Lệ.
Vẻ mặt của Cung Tố Quân biến đổi, muốn rút kiếm ngăn cản, nhưng tốc độ của bóng đen kia thật sự quá nhanh, kiếm của hắn còn chưa kịp rút ra khỏi vỏ, đồ vật gai nhọn kia đã đâm tới trước cổ họng hắn.
Chỉ thấy màu máu chợt lóe, Cung Tố Quân cũng không nhìn thấy là có chuyện gì xảy ra chuyện, chỉ thấy bóng đen kia điên cuồng phun ra máu tươi, thân thể chia thành hai nửa rơi vào trong nước biển.

Cung Tố Quân quay đầu nhìn, lại thấy Hồng Lệ vẫn ngồi ở chỗ đó động cũng không động, tay đè lấy chuôi kiếm, kiếm cũng đã trở vào bao, ở trong màn mưa nhỏ lộ ra vẻ cực kỳ phiêu dật, hắn thậm chí ngay cả Hồng Lệ xuất kiếm như thế nào cũng không nhìn thấy.
Kiếm thật là nhanh! Bạch Thương Đông cũng không nhịn được khen ngợi một tiếng, so sánh với kiếm của Hồng Lệ, khoái kiếm của Nam Cung Tiêu quả thực là khó coi, đây mới thực sự là khoái kiếm.
Bạch Thương Đông đã sử dụng Kính Tâm Nhãn, lại vẫn chỉ thấy ánh kiếm màu đỏ chợt lóe lên, ngay cả thanh kiếm kia có bộ dáng gì cũng không thấy được rõ ràng, thanh kiếm kia cũng đã vào vỏ rồi, mà Hồng Lệ ngoại trừ cánh tay, liền tóc cũng không nhúc nhích một chút nào.
Mặc dù Hồng Lệ này không phải là Cung Vô Hậu, lại có kiếm pháp nhanh quỷ tuyệt hiếm thấy giống như Cung Vô Hậu, thật không biết là nếu như lúc hắn trưởng thành lên thành Hiền Nhân thậm chí là Chí Nhân, kiếm pháp sẽ đến cảnh giới kinh khủng bực nào.
Bạch Thương Đông thật sự là vô cùng yêu thích Hồng Lệ, trong lòng tính toán như thế nào mới có thể đem Hồng Lệ chân chính thu lại làm của mình.
Bạch Thương Đông cưỡi Đại Bạch Nga ở trong mưa nhỏ tiến lên, thỉnh thoảng có Âm Ám Ngư Nhân từ trong nước biển thoát ra đánh lén, tuy nhiên đều bị Hồng Lệ dùng một kiếm chém chết, căn bản là không cần Bạch Thương Đông cùng Cung Tố Quân động một đầu ngón tay.
Cung Tố Quân nhiều lần chú ý đi xem Hồng Lệ xuất thủ, những cũng chỉ thấy ánh kiếm màu đỏ lóe lên, Âm Ám Ngư Nhân bị chém chết, kiếm đã vào vỏ, căn bản là ngay cả hình dạng thanh kiếm kia thế nào đều không thấy rõ.
Cửu phẩm cùng Thánh phẩm chênh lệch lớn như thế này sao? Lúc trước Cung Tố Quân còn cho là mình có thể có được Thượng phẩm Chân Mệnh Đạo Ấn mà có chút tự hào, bây giờ thấy kiếm pháp Thánh phẩm của Hồng Lệ, nhưng lại sinh ra mấy phần không cam lòng, hối hận lúc trước mình không đi trùng kích Thánh Đạo Bi Thánh Phẩm.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.