Thần Phẩm Đạo Thánh

Chương 47: Trái Cây Màu Đỏ





Thật không phải, ta không nghe rõ, mới vừa rồi Đế Quân nói gì vậy? Bạch Thương Đông ngẩn ra một lúc lâu, mới mồm miệng hơi không lưu loát hỏi.
Ma sư có muốn trở thành đế phi của bản đế hay không? Minh Nguyệt Tâm lại nhàn nhạt lặp lại một lần, giống như nói ra một chuyện rất bình thường.
Khụ khụ, Đế Quân, ta chỉ là một Văn Sĩ nhân loại nho nhỏ, Đế Quân ngài cũng quá làm oan chính mình rồi.
Bạch Thương Đông thầm nghĩ trong lòng: CMN, đế phi cục shit a, người khác xuyên việt đều là mở hậu cung, Bạch Thương Đông ta đây là sắp bị người khác nhét vào trong hậu cung hay sao? Không được không được, làm sao Bạch Thương Đông ta có thể bị người khác nhét vào trong hậu cung, ta chính là phải trở thành nam nhân chủ hậu cung! Thế nào cũng phải làta tạo thành ma nữ ở thời đại hải tặc! Không! Hậu cung đoàn mới đúng! Ma sư có thể giải Chân Nghĩa Ma Danh của bản đế, tu văn đạo hẳn là thiên cổ khó tìm, tự nhiên có tư cách trở thành đế phi của bản đế, bản đế không hề oan ức một chút nào.
Minh Nguyệt Tâm nghiêm túc nói.
Khụ khụ, nhưng ta là người đã có vợ rồi.
Bạch Thương Đông liền vội vàng nói, mặc kệ Minh Nguyệt Tâm xinh đẹp như thế nào đi nữa, Bạch Thương Đông hắn đường đường là một nam nhi, cũng không có khả năng trở thành Đế Phi quỷ quái gì đó.
Giết là được rồi.
Mặt Minh Nguyệt Tâm đầy vẻ đương nhiên.

Khụ khụ, vợ của ta rất tốt đối với ta, làm sao có thể nói giết liền giết? Bạch Thương Đông uyển chuyển nói, mặc dù hắn đối với Cung Tố Quân cũng không có cảm giác quá mức đặc biệt, lúc này lại cũng không quan tâm được nhiều chuyện như vậy.
Nếu như ngươi không hạ thủ được, có thể để ta thay thế.
Minh Nguyệt Tâm nói.
Không phải, đây không phải là vấn đề xuống tay được hay không! Bạch Thương Đông bây giờ mới cảm giác được, ý nghĩ của Ma nhân cùng nhân loại vẫn tồn tại khác biệt rất lớn.
Như vậy ý tứ của Ma sư, đến cùng là có nguyện ý trở thành đế phi của bản đế hay không? Minh Nguyệt Tâm cau mày nhìn Bạch Thương Đông hỏi.
Nếu như ta nói là không muốn, Đế Quân có tính toán gì không? Bạch Thương Đông cắn răng nói.
Ân tình của Ma sư Minh Nguyệt Tâm đã trả, nếu như Ma sư từ chối ý tốt của bản đế, đó chính là muốn đối địch với bản đế.
Minh Nguyệt Tâm kiêu ngạo nhìn, hơi có mấy phần ý tứ từ trên cao nhìn xuống.
Việc này can hệ trọng đại, xin Đế Quân cho ta một ít thời gian, để cho ta cân nhắc thật kỹ.
Bạch Thương Đông từ trước đến giờ đều có tính xấu thích mềm không thích cứng, nếu như Minh Nguyệt Tâm nói nhẹ nhàng, xem ở trên dung nhan tuyệt thế của Minh Nguyệt Tâm, Bạch Thương Đông thật sự là có mấy phần động tâm, nhưng bây giờ sẽ quả quyết không thèm cân nhắc một chút nào nữa.

Ma sư có thể từ từ cân nhắc.
Minh Nguyệt Tâm lạnh nhạt nói.
Sau khi Bạch Thương Đông rời Đế Các, tâm tình vô cùng buồn rầu: Chẳng lẽ nguy hiểm theo như lời Tử Y chính là chỉ chuyện này, đây cũng quả là quá đáng, xem ra chỉ có thể thử một lần theo như lời Tử Y dùng con đường bí mật kia chạy thoát thân rồi.
Minh Nguyệt Tâm cũng không đặc biệt sai bảo Ma nhân giám sát vào bọn Bạch Thương Đông, cũng không hạn chế bọn họ hành động ở trong cung điện, nàng tự tin ở trong Cổ ma cung điện này, Bạch Thương Đông cũng không có khả năng bay ra được.
Lưu sư huynh, Ninh sư tỷ, nơi này thật sự là quá buồn bực, chúng ta đi ra ngoài một chút đi.
Bạch Thương Đông dự định đi nhìn thử một chút xem con đường bí mật rời Cổ ma điện kia theo như lời của Tử Y, thế nhưng Bạch Thương Đông lại không tiện nói rõ với Lưu Thiên Thành cùng Ninh Tuyết, hắn cũng không thể nói, mình bị Ma Đế nhìn trúng, Minh Nguyệt Tâm dự định đem hắn làm áp trại phi tử.
Đi lại ở trong cung điện, Ma nhân cùng Ma Vật rất cường đại đều rối rít hành lễ với Bạch Thương Đông, nhưng lại không có người nào dám tiến lên trò chuyện với Bạch Thương Đông.
Bạch Thương Đông biết rõ bọn họ sợ cũng không phải là mình, mà là Ma Đế Minh Nguyệt Tâm chí tôn tối cao trong Cổ ma điện này, bởi vì hắn là Ma sư của Minh Nguyệt Tâm, cho nên mới bị quần ma kính nể như thế.
Nếu như có một ngày, những Ma Nhân Ma Vật này vẻn vẹn chỉ bởi vì ta là Bạch Thương Đông mà kính nể với ta như thế, như vậy liền sảng khoái bực nào.

Trong lòng Bạch Thương Đông âm thầm suy nghĩ.
Dẫn theo Ninh Tuyết cùng Lưu Thiên Thành cố ý ở trong Cổ ma điện lòng vòng qua một vài nơi không quen biết, chờ đến lúc không còn trông thấy Ma nhân cùng Ma Vật nữa, mới đi tới vị trí mà Tử Y chỉ, quả nhiên thấy nơi đó có một tòa vọng lâu màu đen, trước vọng lâu có một pho tượng thạch quỷ chỉ cao hai thước.
Bạch Thương Đông vận chuyển Kính Tâm Nhãn nhìn bốn phía, xác định nơi này vô cùng hẻo lánh, cũng không có Ma nhân cùng Ma Vật đi theo, lập tức mau chóng đi tới trước tượng thạch quỷ, ở trên chóp mũi tượng thạch quỷ điểm ba cái liên tiếp.
Ninh Tuyết cùng Lưu Thiên Thành bên cạnh đều hơi nghi hoặc nhìn Bạch Thương Đông một cái, không biết Bạch Thương Đông đang làm gì, mà Bạch Thương Đông vẫn còn đang chờ lối đi xuất hiện, ai biết được nền đá dưới chân đột nhiên nứt ra một lỗ thủng lớn, ba người liền phản ứng cũng không kịp, liền trực tiếp rớt vào, sau đó nền đá kia lại khôi phục hình dáng ban đầu, ba người cứ như vậy biến mất, giống như là bị quỷ mị cắn nuốt vậy.
Ai u!Ba người bọn Bạch Thương Đông nặng nề ngã xuống đất, Lưu Thiên Thành vừa xoa mông vừa hét thảm nói: Ta nói này Bạch ca ca, ngươi lại đang làm cái gì thế? Ngươi không thể nói sớm với chúng ta một tiếng hay sao? Cái mông của ta đều sắp bị rơi vỡ rồi.
Đừng nói chuyện, theo ta đi, bây giờ không có thời gian giải thích, chúng ta có thể còn mạng hay không thì nhìn một lần này rồi.
Bạch Thương Đông xoay người nhìn một chút, quả nhiên giống như lời Tử Y nói, đây là một lối đi rộng lớn trong hang động nham thạch, hai bên lối đi trồng đầy cây ăn quả, mỗi bụi cây đều không giống nhau, phía trên đều mọc đầy quả.
Hang động cũng không biết là sâu bao nhiêu, nhìn không thấy phần cuối, cũng không biết rốt cuộc là có bao nhiêu bụi cây ăn quả có hình thù kỳ quái.
Bạch Thương Đông đứng dậy liền đi về phía trước, vừa đi vừa đếm cây ăn quả, Ninh Tuyết cùng Lưu Thiên Thành chỉ đành phải đi theo Bạch Thương Đông đi về phía trước, không lâu lắm Bạch Thương Đông đã đến trước cây ăn trái thứ một trăm sáu mươi lăm theo như lời Tử Y.
Cây ăn quả kia trông giống như là cây mai, chỉ là phía trên mọc ra rất nhiều trái cây màu đỏ giống như anh đào, rậm rạp chằng chịt đếm cũng đếm không xuể, không biết là đã kết bao nhiêu trái cây.
Bạch Thương Đông cũng không nhìn ra nguyên cớ, nhưng mà chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể dựa theo lời của Tử Y thử một lần, hắn cũng không muốn thật sự ở lại chỗ này làm đế phi gì đó.

Hơn nữa Bạch Thương Đông cũng không sợ trái cây này có kịch độc, Kính Trần truyền lại loại bí kỹ thứ ba, chính là Vô Cấu Vô Trần Thể, mặc dù Bạch Thương Đông còn chưa luyện đến cảnh giới vạn tà vạn độc bất xâm, thế nhưng dưới tình huống có chủ đích, muốn khống chế được độc tố nuốt vào trong bụng cũng không khó khăn.
Đưa tay hái một trái cây màu đỏ bỏ vào trong miệng, lập tức chỉ cảm thấy một dòng nước nóng tràn vào trong bụng, thân thể giống như là ngâm ở trong suối nước nóng, toàn thân thư thái không nói ra được, chỉ là trong chốc lát, Bạch Thương Đông vậy mà cảm giác kình khí của mình đã tăng lên ít nhất hai thành.
Trái cây này lại có tác dụng thần diệu như vậy, nơi này có nhiều trái cây như vậy, cũng không biết là có mấy ngàn mấy chục ngàn quả, nếu như đều nuốt vào, há chẳng phải là kình khí hùng hậu so với chân nhân bình thường còn mạnh hơn.
Bạch Thương Đông cũng chỉ là nghĩ như vậy, Tử Y nói qua chỉ có thể ăn một quả, không thể nhiều cũng không thể ít, cũng không cho chọn thêm, Bạch Thương Đông cũng không muốn gây thêm rắc rối, cũng liền tắt mất ý niệm này.
Mỗi người các ngươi ăn một trái cây, không nên ăn nhiều cũng không thể ăn ít hơn.
Bạch Thương Đông nói với Ninh Tuyết cùng Lưu Thiên Thành.
Bạch sư đệ, ngươi đến cùng là muốn làm gì thế? Lưu Thiên Thành lòng đầy nghi hoặc, cũng không ngay lập tức theo như lời Bạch Thương Đông đi ăn trái cây kia.
Bây giờ thời gian cấp bách, có lẽ Ma Đế sẽ lập tức đuổi theo, ta không có biện pháp giải thích cặn kẽ, chỉ có thể nói cho các ngươi biết, ta đã thấy Tử Y rồi, con đường chạy thoát thân này chính là Tử Y chỉ điểm, trái cây này cũng là hắn để cho ăn, hắn nói chỉ có ăn quả này, chúng ta mới có thể an toàn chạy ra khỏi Cổ ma điện, ta đã quyết định tin hắn lần này, các ngươi có muốn ăn hay không liền tự quyết định đi.
Bạch Thương Đông nói.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.