Thần Phẩm Đạo Thánh

Chương 42: Tên Của Ma Đế





Nhân loại, ngươi đáng chết.Chúng ma tức giận gầm thét, ma khí che khuất bầu trời, trong nháy mắt toàn bộ Cổ ma đại điện giống như đã biến thành chốn Tu La luyện ngục kinh khủng, từng tên Ma Nhân Ma Vật, giống như Tu La muốn cắn nuốt thiên địa giết chóc nhân gian hướng Bạch Thương Đông bức bách mà tới, lại giống như Chư Thiên Ma Thần mở ra miệng to như chậu máu, phải đem Bạch Thương Đông ăn tươi nuốt sống, liền một chút cặn cũng không còn sót lại.Trong lòng Bạch Thương Đông cảm thấy lạnh lẽo, chỉ là hắn cũng biết lúc này đã chỉ có tiến không thể lùi, lùi một bước là chết, tiến một bước còn có một chút hi vọng sống, liền chết còn không sợ, lại sợ gì đám Tu La ma quỷ, mặc kệ Vạn Ma quấn thân bách quỷ phệ thể, lúc này cũng chỉ có thể từng bước tiến lên, cố gắng thoát ra khỏi địa ngục này.Ở bên trong Vạn Ma gầm thét, Bạch Thương Đông ngạo nghễ đứng, giống như là căn bản không coi bọn họ ra gì, Ngàn Năm Một Giấc Mộng trong tay nhắm thẳng vào Ma Đế vững như bàn thạch, hai mắt cũng gắt gao nhìn chằm chằm vào Ma Đế cao cao tại thượng kia, không có một chút ý lùi bước nào.Lui ra. Ma Đế lạnh lùng quát, mặc dù chúng ma giận dữ khó nguôi, nhưng lại không có một người nào dám cãi lại Ma Đế, đều lui trở về hai bên đại điện, chỉ là mắt vẫn lộ ra hung quang kinh người như cũ, từng tên đều gắt gao nhìn chằm chằm vào Bạch Thương Đông, giống như tùy thời đều có thể tiến lên đem hắn xé xác ra nuốt chửng.Từ khi bản đế hạ xuống Thánh Giới tới nay, còn chưa có người dám hỏi tên thật của bản đế, ngươi là người thứ nhất. Ma Đế đứng dậy đi xuống ngai vàng, sương mù ngoài thân giống như cũng dần dần tản đi, để cho Bạch Thương Đông có khả năng thấy rõ ràng hình dáng củaMa Đế, sau khi thấy rõ ràng, Bạch Thương Đông không nhịn được ngây cả người.Ma Đế này lại là một nữ tử xinh đẹp như vậy. Trong lòng Bạch Thương Đông thầm khen.Nếu như nói vẻ đẹp của Bán Duyên Quân là thực sự cùng si, như vậy vẻ đẹp của vị Ma Đế này chính là rõ ràng cùng ngạo siêu thoát ở bên trên phàm tục.Tiên nữ cũng hoàn toàn không đủ để hình dung vị nữ Ma Đế này, bởi vì tiên nữ không có khí chất cao ngạo cao cao tại thượng kia của nàng, nữ thần cũng không đủ để hình dung sự mỹ lệ của nàng, bởi vì nữ thần thiếu phần xinh đẹp đoạt tâm phách người kia của nàng.Ma nữ này nếu như thả ở trên địa cầu, mặc vào quần áo hấp dẫn, vặn eo lắc mông nhảy một bản gì đó, nơi nào còn có phần của những nữ minh tinh Hàn quốc kia, chỉ sợ nam nhân khắp thiên hạ đều sẽ điên cuồng vì nàng.

Đúng rồi, nếu có thể để cho nàng cùng Bán Duyên Quân lập thành một nhóm nữ, nhảy mấy điệu nhảy cám dỗ, lộ ra mấy phần ánh mắt quyến rũ, vậy chẳng phải là sẽ vô cùng thoải mái hay sao. Bạch Thương Đông không nhịn được tim có chút đập thìnhthịch, hận không thể bây giờ liền đem Bán Duyên Quân bắt đến, dạy nàng cùng Ma Đế này học mấy điệu nhảy của các nhóm nữ Hàn quốc, lập nhóm ma nữ thời đại gì đó, chính mình vừa xem các nàng biểu diễn vừa uống mấy ly rượu nhỏ, chẳng phải là sẽ sung sướng tới chết.Đế Quân, mời nói ra Ma Danh của ngài. Bạch Thương Đông biết rõ lúc này không phải là lúc suy nghĩ lung tung, lấy lại bình tĩnh, mở miệng hỏi một lần nữa.Ngươi hãy nghe cho kỹ, tên thật của bản đế là Minh Nguyệt Tâm. Ánh mắt lạnh lùng của Ma Đế rơi lên trên người Bạch Thương Đông, trên mặt lại không hề có một chút ý cười.Ma Danh thật là tôn nghiêm của Ma Nhân, tồn tại như Ma Đế càng là coi như là mạng, nếu như không phải là lúc trước nàng đã đồng ý với Bạch Thương Đông, tuyệt đối không thể ở trước mặt một tên Văn Sĩ nói ra Ma Danh thật của chính mình.Lúc này trong lòng Minh Nguyệt Tâm đã có sát niệm, chỉ chờ Bạch Thương Đông không hiểu ra Ma Danh thật, liền lập tức sẽ để cho hắn tan thành mây khói, sự tồn tại của hắn chính là một loại nhục nhã, một Ma Đế vậy mà lại hướng một tên Văn Sĩ nói ra Ma Danh thật, ngay cả Minh Nguyệt Tâm cũng không thể chịu nổi loại khuất nhục này.Biểu hiện của Bạch Thương Đông nhìn như dễ dàng, nhưng trong lòng vẫn có áp lực sâu nặng, sau khi nghe Chân Danh của Ma Đế, liền lập tức điên cuồng suy nghĩ, hy vọng có thể tìm ra thi từ ca phú xứng đôi với nó.Cái tên Minh Nguyệt Tâm này cũng không tính là đặc biệt, đặc biệt là hai chữ Minh Nguyệt, trên địa cầu coi như là từ rất tục nát, nhưng chính là bởi vì nó tục nát, cho nên lộ ra đặc biệt khó khăn.Ba chữ Minh Nguyệt Tâm này, Bạch Thương Đông có khả năng nghĩ đến ngay lập tức chính là một nữ nhân tên Minh Nguyệt Tâm trong tiểu thuyết « Thiên Nhai Minh Nguyệt Đao » của Cổ Long, ở trong tiểu thuyết đã từng có hình dung thế này:Tường vi có gai, minh nguyệt thì sao?Minh nguyệt có lòng, minh nguyệt chiếu nhân.Tên nàng chính là Minh Nguyệt Tâm.Nhưng Bạch Thương Đông cũng không thể đem miêu tả như vậy để giải thích cho Ma Danh, coi như là chính Bạch Thương Đông cũng không cho rằng giải thích như vậy thật sự có thể cởi ra gông xiềng của Ma Danh.Còn có bài thi từ trứ danh nào miêu tả minh nguyệt không nhỉ? Bạch Thương Đông khổ sở suy nghĩ.Đầu giường ánh trăng rọi.

Mặt đất như phủ sương...!Không được...!Không được...Cất chén mời trăng sáng.

Mình với bóng là ba...!Hình như cũng không đúng cho lắm...Vầng trăng mọc ở biển khơi.Cùng chung một lúc góc trời soi chung? Cảm giác hình như không giống Minh Nguyệt Tâm lắm.Không đúng...!Không đúng...Bạch Thương Đông nghĩ đi nghĩ lại, mặc dù có rất nhiều bài thơ có liên quan tới minh nguyệt, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, lại không có một bài nào có thể xứng đôivới khí chất cao ngạo kia của Minh Nguyệt Tâm.Một đám Ma Vương đều nhìn chằm chằm vào Bạch Thương Đông, chỉ cần hắn nói sai nửa chữ, sẽ lập tức đem hắn xé xác không còn sót lại một chút cặn bã.Ninh Tuyết cùng Lưu Thiên Thành nhưng lại hận không thể để Bạch Thương Đông lập tức nói ra một bài thơ, đem Ma Đế Danh kia giải khai, bọn họ mới có thể có một con đường sống.Nhìn thấy Bạch Thương Đông một mực yên lặng không nói, tim Lưu Thiên Thành đều sắp từ trong cổ họng nhảy ra ngoài rồi, chỉ khẩn cầu Bạch Thương Đông nếu muốn nói ra, ngàn vạn lần phải nói đúng, suy nghĩ một chút tới cảnh tượng sẽ bị rút ra xương cốt nấu thành đèn dầu, Lưu Thiên Thành liền run rẩy.Nói mau a...!Nói mau a... Trong lòng Lưu Thiên Thành kêu gào, nhưng lại không dám lên tiếng, sợ làm rối loạn suy nghĩ của Bạch Thương Đông, trong lòng vừa sợ Bạch Thương Đông không nghĩ ra được, hoặc là nghĩ lầm, tâm tình phức tạp khó mà nói nên lời.Ý nghĩ của Ninh Tuyết đơn giản hơn rất nhiều, chỉ là một lòng hy vọng Bạch Thương Đông có khả năng giải đáp được, miễn cho bọn họ khỏi họa sát thân.Nếu đúng là hắn, hẳn là có thể giải đáp ra được? Lúc trước hắn từng nói ra chân nghĩa của một cái Ma Danh của Ma Nhân.

Nhưng mà Ma Nhân kia há có thể so sánh với vị Ma Đế này, Chân Nghĩa của Ma Danh của Ma Đế hẳn là sẽ khó khăn hơn nhiều...!Minh Nguyệt Tâm...!Minh Nguyệt Tâm...!Nghe có vẻ như là rất đơn giản, nhưng bởi vì đơn giản, lại quá mức trống rỗng rồi, đến cùng làm thế nào mới có thể phù hợp với Chân Nghĩa của Ma Danh của nàng đây? Ninh Tuyếttâm loạn như ma, chính mình cũng suy nghĩ mấy câu, nhưng dưới tình huống này căn bản là không thể tĩnh tâm suy nghĩ thơ gì được, liền tiêu chuẩn bình thường đều không thể làm được, càng không thể nào nghĩ ra thơ Thánh phẩm.Nói cho ta biết, Chân Nghĩa của Ma Danh của bản đế đến cùng là gì? Ánh mắt của Minh Nguyệt Tâm như dao, nhìn chằm chằm vào Bạch Thương Đông chậm rãi nói, nàng đã không đủ kiên nhẫn chờ đợi thêm nữa, chỉ cần Bạch Thương Đông nói sai một chữ, nàng liền lập tức đem tên khốn dám can đảm hỏi Ma Danh của nàng này trực tiếp lột da tróc thịt.Trăng có từ bao thuởNâng chén hỏi trời caoĐêm nay nơi thiên cung nguyệt điệnChẳng biết thuộc năm nàoTa muốn bay về theo gióChỉ sợ lầu quỳnh gác ngọcCao thẳm rét nhường baoMúa nhảy mừng vui bóng nguyệtCõi trần thích thú hơn nhiềuQua gác tíaDòm cửa gấmDọi canh sầuChẳng nên oán giậnCớ sao tròn mãi lúc lìa nhauNgười có vui buồn ta hợpTrăng có tỏ mờ tròn khuyếtTừ xưa khó trọn đềuChỉ ước người sống mãiDặm nghìn chung bóng yêu kiều. Bạch Thương Đông khẽ ngâm, đem « Thủy Điệu ca đầu, minh nguyệt lúc nào có » của Tô Thức chậm rãi ngvào Ma Đế Minh Nguyệt Tâm, trong lòng cũng có thấp thỏm bất an, bởi vì ngay cả chính hắn cũng không dám xác định, bài Thủy Điệu ca này có phải là có khả năng cởi ra chân nghĩa của Ma Danh của Minh Nguyệt Tâm hay không..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.