Thần Phẩm Đạo Thánh

Chương 31: Bốn Nguy Hiểm Trong Thiên Ma Tràng





Dãy núi như cự long kéo dài vạn dặm, hơn một trăm quan ải.
Một tòa thành cổ xưa hùng vĩ nằm trên dãy núi vô tận núi, trên mỗi viên ngói viên gạch đều khắc đạo văn thần bí cổ xưa, mặc dù đã trải qua mấy vạn năm nhưng vẫn không hề bị mòn đi, giống như một con thú lớn đang bò giữa đất trời.
Thành Nam Ly, cửa khẩu Thiên Ma Tràng, bước qua cánh cửa này chính là biển ma, máu tươi nhuộm ngàn dặm không đường về.
Cả Thiên Ma Tràng này, chỉ có Nam Ly thành là nơi an toàn, một khi rời khỏi thành Nam Ly, khắp nơi bên trong dãy núi vô tận kia đều là ma ngấn, lúc nào cũng có thể có ma vật Ma nhân từ bên trong ma ngấn lao ra, mỗi ngày mỗi đêm đều có tu sĩ nhân loại chết trong tay Ma nhân ma vật, cũng có rất nhiều Ma nhân ma vật bị nhân loại tu sĩ chém chết, mỗi tấc đất trong Thiên Ma Tràng, mỗi viên đá trên núi đều đã từng bị máu tươi nhuộm, trong Thiên Ma Tràng tràn đầy sát khívà điềm xấu.
Vị sư đệ này, ngươi có muốn ra khoit thành săn giết ma vật hay không? Vệ sĩ giữ cửa nhìn thấy một thiếu niên tầm mười bảy mười tám tuổi mặc quần áo xanh đi ra cửa thành, nhấc tay chào hỏi hắn một tiếng.
Đúng vậy, không biết sư huynh có dặn dò gì? Thân phận của Bạch Thương Đông ở Nam Ly thành này chỉ có Thần Cương Hiền Nhân trú đóng ở nơi này là biết rõ, Xích Long Hiền Nhân đã trực tiếp nói với Bạch Thương Đông là nếu hắn chưa rời khỏi Thiên Ma Tràng này, vậy thì không nên tự xưng là đệ tử của Kính Trần Chí Nhân, để Kính Trần Chí Nhân không bị mất thể diện, cho nên Bạch Thương Đông cũng không nói cho bất luận kẻ nào, hắn là đệ tử của Kính Trần ChíNhân.
Huống chi đối với Bạch Thương Đông, đệ tử của Chí Nhân cũng không phải thân phận đáng giá khoe khoang.

Mười tấm Thánh Vật Lệnh hạ phẩm Văn Sĩ, hoặc là một tấm Thánh Vật Lệnh trung phẩm, đổi lấy một câu khẩu quyết, có lẽ có thể cứu tính mạng ngươi.
Bạch Thương Đông nghe thế thì khá có hứng thú nhìn thủ vệ kia.
Đưa tiền trước rồi nghe khẩu quyết.
Thủ vệ cười nói.
Được.
Bạch Thương Đông cũng không nói nhảm, lấy từ trong túi tiền mười tấm Thánh Vật Lệnh hạ phẩm giao cho thủ vệ, mười miếng Thánh Vật Lệnh hạ phẩm mà thôi, mặc dù hắn không mang theo nhiều Thánh Vật Lệnh, thế nhưng một chút này thì không coi là gì, nghe mấy lời thủ vệ này nói cũng tốt.
Thủ vệ kia nhận lấy Thánh Vật Lệnh, lật ra nhìn một lần rồi cười nói: Nhìn dáng vẻ của ngươi là biết mới tới Thiên Ma Tràng, phải nhớ rõ ràng câu khẩu quyết này, trong khẩu quyết này dặn dò bốn chuyện, nếu như ngươi gặp phải thì nhất định hãy lập tức quay đầu rời đi, kiên quyết không thể do dự, làm như vậy mới có thể giữ được mạng nhỏ.
Dừng một chút, thủ vệ kia mới hắng giọng rồi thì thầm: Lôi quang chiếu Tử Sơn, Hắc Hà tha tiên phong, Ma huyết sương mù trên trời hạ xuống, tiếng khóc thiên cổ bi thương.

Không biết câu khẩu quyết này có ý gì? Bạch Thương Đông lại hỏi.
Thấy ngươi cũng là người thẳng thắn nên ta giải thích cho ngươi nghe nhé, thật ra thì câu khẩu quyết này ở Thiên Ma Tràng cũng không phải bí mật, ngươi ở lâu tự nhiên sẽ biết, nhưng nếu là người mới tiến vào Thiên Ma Tràng, không biết bốn câu khẩu quyết này, lỡ may nhân phẩm tốt đẹp lại gặp được một chuyện trong đó, nhưng lại không biết quay đầu bỏ chạy thì chắc chắn sẽ phải chết.
Thủ vệ tiếp tục nói: Lôi quang chiếu Tử Sơn, nói tới một ngọn núi, một ngọn núi màu tím, chỉ cần là người lên núi này, dù là Văn Sĩ hay Chân Nhân, không có người nào có thể còn sống, cho nên nếu ngươi gặp được, nhất định phải nhớ là không nên ngông cuồng mà leo lên Tử Sơn, phải lập tức quay đầu bước đi, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đi, như vậy mới có một chút hi vọng sống.
Tòa Tử Sơn kia nằm ở vị trí nào? Bạch Thương Đông cảm giác mình tốn mười tấm Thánh Vật Lệnh này là không oan, mặc dù mấy chuyện này không phải bí mật, nhưng hắn là một người mới không thể nào biết được, nếu quả thật gặp được, thì đúng là có khả năng sẽ mất mạng.
Nếu như biết rõ vị trí thì Tử Sơn kia cũng sẽ không đáng sợ như vậy.
Trên mặt thủ vệ kia lộ ra vẻ sợ hãi: Tử Sơn kia không có vị trí cố định, nếu ngươi nghe được đến tiếng sấm trong Thiên Ma Tràng, thấy tia sét chớp động, có lẽ có thể thấy tòa Tử Sơn kia, nhưng nếu như ngươi thấy, tốt nhất là lập tức chạy càng xa càng tốt, nhớ là không nên quay đầu.
Bạch Thương Đông gật đầu một cái, không nói gì, tiếp tục nghe thủ vệ kia nói tiếp.

Hắc Hà tha tiên phong, cũng nói tới một ngọn núi, nhưng ngọn núi này nằm ở phía bắc của Thiên Ma Tràng, là đỉnh núi cao nhất trong Thiên Ma Tràng, ngửa đầu cũng không nhìn thấy đỉnh núi, xông thẳng lên đám mây, chỉ có một thác nước màu đen từ trong mây mù chảy ra, tới vực sâu dưới chân núi lại biến mất không thấy gì nữa.
Trên ngọn núi này có rất nhiều Ma nhân ma vật cường đại, không biết vì nguyên nhân gì, Ma nhân ma vật cường đại vô cùng thích trèo lên đỉnhnúi kia, nhưng ở dưới tiên phong lại thường xuyên phát hiện hài cốt Ma nhân ma vật, trong đó không thiếu Ma nhân ma vật cấp tướng cường đại, nguyên nhân cái chết thì không biết được, nơi đó là cấm địa đối với nhân loại chúng ta, ngươi tốt nhất là không nên đến gần khu vực kia.
Ma huyết sương mù trên trời hạ xuống, cái này là thường gặp nhất, cũng hung hiểm nhất phiền toái nhất, ngươi đi trong Thiên Ma Tràng, nếu gặp phải sương mù, mà sương mù kia lại có màu đỏ như máu, vậy ngươi cũng nhất định phải lập tức chạy trốn, nếu không cẩn thận bị sương máu này bao phủ vào trong, mười người thì có tám chín người khó thoát khỏi cái chết, cho dù không lập tức chết, sau khi trốn ra ngoài thì trên người cũng sẽ xuất hiện đủ loại biến hóa làm người tarợn cả tóc gáy không thể tưởng tượng nổi, cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi cái chết.
Tiếng khóc bi thương thiên cổ, câu này thì phi thường thần bí, một khi ngươi nghe được âm thanh giống tiếng nữ tử khóc thảm trong Thiên Ma Tràng đang dần dần đến gần ngươi thì tốt nhất là ngươi hãy lập tức sử dụng tới sức lực từ thời bú sữa mẹ mà chạy trốn, cho đến khi không nghe được tiếng khóc thảm kia nữa mới thôi, nếu không thì mạng nhỏ nhất định khó bảo toàn.
Cho tới bây giờ, còn chưa có một người nào gặp được chủ nhân chân chính của tiếng khóc kia mà còncó thể còn sống sót, trong thành Nam Ly ta đã từng có một vị Hiền Nhân trú đóng nghe thấy tiếng khóc thảm kia rồi sau đó cũng không trở về nữa, sống không thấy người chết không thấy xác.
Đa tạ đã dặn dò.
Bạch Thương Đông cười khổ đi ra khỏi thành Nam Ly, Thiên Ma Tràng còn muốn đáng sợ so với tưởng tượng của hắn, nơi này không chỉ có vô số Ma nhân ma vật, còn có rất nhiều nguy hiểm mà người địa cầu căn bản không thể tưởng tượng ra.
Mặc dù hắn có thể đợi ở thành Nam Ly không đi ra, nhưng nếu như vậy, cả đời này của hắn đều không có khả năng tăng cấp tới Thánh phẩm, cũng đừng nghĩ rời khỏi Thiên Ma Tràng nửa bước.

Ra khỏi thành Nam Ly, liếc nhìn lại, chỉ thấy ở giữa dãy núi phía xa, từng ma ngấn lớn nhỏ giống như mắt ác ma treo trên đỉnh núi, lưng chừng núi hoặc là chân núi, có một số ma ngấn còn trực tiếp treo trên đường núi, khiến cả dãy núi thoạt nhìn cực kì khủng bố, giống như một Ma Thú mọc đầy ma nhãn to lớn kinh khủng.
Ma ngấn cách Bạch Thương Đông gần nhất chỉ không tới 50 mét, vết nứt không gian có đường kính bảy tám mét tản ra khí tức quỷ dị u ám, nằm ngang trên đường núi, làm người ta nhìn mà sợ.
Chỉ là nơi này thật sự cách thành Nam Ly quá gần, ma vật Ma nhân xông ra từ đó sớm đã bị người săn giết hoặc chạy trốn vào bên trong dãy núi, bây giờ trống rỗng không thấy được một dấu hiệu sinh mạng.
Bạch Thương Đông đi qua bên cạnh ma ngấn kia, đột nhiên trong lòng dâng lên một dự cảm không hay, đột nhiên hắn cảm giác được có một vật từ trong ma ngấn lao ra, mang theo tiếng xé gió xông về phía hắn, trong lòng vô cùng kinh hãi, không chút nghĩ ngợi, trực tiếp khởi động Thập Phương Cổ Đế, nghiêng đầu nhìn về phía cỗ kình phong đang đánh tới kia, há mồm phun ra một chữ.
Chỉ thấy một tiểu ma vật giống khỉ lại giống chuột ôm đầu, thất khiếu chảy máu rơi xuống đất, nó vẫn còn chưa chết đi, chỉ ôm đầu đau đớn rên rỉ.
Mặc dù Bạch Thương Đông không muốn tạo ra quá nhiều sát nghiệt, nhưng hắn biết rõ giờ phút này không phải thời điểm lòng dạ mềm yếu, triệu hồi ra Long Lân Nhận, chém xuống tiểu ma vật kia.
Tiểu ma vật bị thuật Khẩu Tru đánh cho bị thương nặng, đầu còn chưa tỉnh táo lại, trực tiếp bị Bạch Thương Đông chém một dao thành rồi hai nửa, Ma huyết màu xanh lá cây chảy ra, đồng thời một đạo linh quang từ trong thi thể lao ra, lại là một Thánh Vật Lệnh.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.