Thần Phẩm Đạo Thánh

Chương 157: Thất Lãng Nhiếp Hồn Cầm





Các hạ nghe ta một khúc chứ? Mặc dù Hồng Linh dùng ra giọng tôn kính, nhưng trong lòng vẫn không phục, lấy ra một nhánh đàn cổ đặt ở trước mặt, nhìn Bạch Thương Đông nói.Bọn họ chính là bốn đệ tử cấp Văn Sĩ mạnh nhất của Bắc Minh Thư Viện, vốn chuẩn bị đi càn quét Nam Ly Thư Viện, ai biết người còn chưa tới nơi, lại không hiểu thấu bị một đệ tử Nam Ly Thư Viện cho một cái hạ mã uy, tính khí của Hồng Linh tự nhiên là không nhịn được cơn giận này.Đã nói chỉ là luận bàn thôi mà, cần gì phải làm thật chứ. Bạch Thương Đông thở dài nói.Các hạ nghe một khúc của ta, mặc kệ có khả năng nghe xong khúc này hay không, hôm nay liền chấm dứt ở đây đi. Hồng Linh nhìn chằm chằm Bạch Thương Đông nói.Chân Mệnh Đạo Ấn của Hồng Linh là Thánh phẩm Mị Âm Hồ, nàng tu bí pháp lại là « Thiên Âm Tam Tuyệt », lại hợp với bí kỹ « Thất Lãng Nhiếp Hồn Cầm », Hồng Linh ở bên trong âm thanh đạo cấp Văn Sĩ, không ai là đối thủ của nàng.Nàng cũng không cần làm gì Bạch Thương Đông, chỉ là muốn lấy tiếng đàn để chi Thần hồn của Bạch Thương Đông thất thủ, để cho Bạch Thương Đông biết tốt xấu, để giải nỗi buồn rầu của bốn người bọn họ mới vừa rồi bị Bạch Thương Đông đánh bại.Đã như vậy, vậy thì nghe một chút đi. Bạch Thương Đông nhìn bộ dáng tức giận của Hồng Linh, biết rõ nếu như mình không nghe này một khúc, chỉ sợ hôm nay sẽ không dứt được rồi.Hồng Linh cũng không khách khí, ngón tay ngọc trực tiếp đặt lên dây đàn, tiếng đàn giống như nước suối róc rách từ trên dây đàn cùng giữa ngón tay phát ra, liên miên bất tuyệt tuôn vào trong tai Bạch Thương Đông.« Thất Lãng Nhiếp Hồn Cầm » chia làm bảy tầng, cũng chính là bảy thiên, thiên đầu tiên là suối, thiên thứ hai là hồ, thiên thứ ba là giang, thiên thứ tư là hà, thiên thứ năm là biển, thiên thứ sáu là dương, thứ bảy thiên là hồn.Một thiên mạnh hơn so với một thiên, là Thánh phẩm bên trong kỹ năng âm thanh, lấy thiên phú và tu vi của Hồng Linh, cũng mới chỉ miễn cưỡng có khả năng đàn đến thiên thứ năm biển mà thôi, nhưng bên trong số các Văn Sĩ, coi như là Vũ Hóa Long cùng Ngọc Tú, cũng không dám cưỡng ép nghe xong thiên thứ năm biển, Thần hồn sẽ bị dao động.Nếu Văn Sĩ có ý chí và lực lượng kém một chút, cho dù là Văn Sĩ cửu phẩm.
Cũng nhiều lắm là nghe được tới thiên thứ ba giang mà thôi.Thiên đầu tiên suối cùng thiên thứ hai hồ, Hồng Linh rất nhanh đã đàn xong, hai thiên này Bạch Thương Đông cũng chỉ lặng lẽ nghe, ngón tay đánh nhịp có tiết tấu.

Căn bản là không hề bị ảnh hưởng.Hồng Linh đã sớm ngờ tới loại tình huống này, lúc chuyển đến thiên thứ ba giang, mới bắt đầu là chân chính bắt đầu.Nhưng mà hiển nhiên là thiên thứ ba giang cũng không có hiệu quả gì với Bạch Thương Đông, Hồng Linh cũng nghĩ đến chuyện này, dù sao thì mới vừa rồi Bạch Thương Đông có biểu hiện kinh diễm như vậy.
Không có khả năng ở thiên thứ ba đã bị lay động.Nhưng khi thấy thiên thứ tư Hà đối với Bạch Thương Đông cũng không có ảnh hưởng gì, Bạch Thương Đông vẫn nhắm mắt lại thích ý dùng ngón tay gõ nhịp, Hồng Linh không nhịn được khẽ cau mày.Biểu hiện của Bạch Thương Đông, vậy mà còn mạnh hơn mấy phần so với Ngọc Tú cùng Vũ Hóa Long, phải biết là Ngọc Tú cùng Vũ Hóa Long đã tu luyện đến Văn Sĩ Thánh phẩm, nếu nói kình khí cùng ý chí đều hẳn là phải mạnh hơn so với cửu phẩm như Bạch Thương Đông mới đúng, lúc bọn họ nghe thiên thứ tư, đều sẽ có một chút tâm tình chập chờn, mà Bạch Thương Đông lại rõ ràng là không có chút cảm giác nào.Tiếng đàn cuối cùng chuyển tới thiên thứ năm Biển, đây cũng là một thiên mà Hồng Linh chắc chắn nhất.

Ngay cả Ngọc Tú cùng Vũ Hóa Long đều không thể kiên trì nghe hết thiên này.Theo tiếng đàn từ trong ngón tay Hồng Linh x chảy ra, Bạch Thương Đông vẫn luôn nhắm mắt lại lộ ra vẻ mặt thích ý, trong lúc bất chợt vẻ mặt hơi động, điều này làm cho Hồng Linh vui mừng quá đỗi, càng thêm ra sức bắt đầu đánh đàn.Hừ hừ, mặc cho tu vi của ngươi cao minh như thế nào đi nữa, cũng mới chỉ là một Văn Sĩ cửu phẩm mà thôi, làm sao có thể chặn lại thiên thứ năm Biển của ta. Hồng Linh thấy vẻ mặt của Bạch Thương Đông nổi lên biến hóa rất lớn, trong lòng càng thêm cao hứng.Vũ Hóa Long cùng Ngọc Tú thấy sắc mặt của Bạch Thương Đông xảy ra biến hóa, cũng cho rằng Bạch Thương Đông không chống đỡ được tiếng đàn nữa rồi.
Trong lòng đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.Nếu như ván này Hồng Linh lại không đòi trở về được một chút mặt mũi, lần này bọn họ thật sự là quá mất mặt.Hồng Linh đang ra sức đánh đàn, lúc cho rằng rất nhanh sẽ có thể làm cho Thần hồn của Bạch Thương Đông dao động, Bạch Thương Đông vậy mà bắt đầu ngâm nga tiểu khúc theo tiếng đàn của nàng.Vẻ mặt biến hóa mới vừa rồi của Bạch Thương Đông.

Cũng không phải là bị lực lượng tiếng đàn dao động Thần hồn.Hắn nắm giữ lực lượng Ba Tâm, lực lượng có thể thông tới chỗ nhỏ bé nhất, lực lượng hệ âm thanh chủ về hao tổn tinh thần, mà lực lượng Ba Tâm lại có thể dùng kình khí đạt tới bên trong thần kinh nhỏ bé nhất, cho nên tiếng đàn của Hồng Linh căn bản là không thể gây thương tổn cho hắn được, đừng nói là thiên thứ năm Biển.
Coi như là thiên thứ sáu Dương, thậm chí là thiên thứ bảy cuối cùng Hồn, đều không có tác dụng gì đối với Bạch Thương Đông.Sở dĩ vẻ mặt của Bạch Thương Đông biến hóa, là bởi vì tiết tấu cùng nhịp điệu của thiên thứ năm Biển, cực kỳ giống một ca khúc mà Bạch Thương Đông rất thích, cho nên Bạch Thương Đông bị tiếng đàn gợi nhớ lại, sau đó không nhịn được liền hát theo tiếng đàn.Theo bờ biển xa xôi kia, ngươi từ từ biến mất.
Khuôn mặt vốn mờ nhạt, vậy mà lại dần dần rõ ràng.

Muốn nói gì, cũng không biết kể từ đâu, chỉ có đem nó để ở trong lòng.
Mờ mịt đi ở bờ biển, nhìn triều dâng lên, tốn công vô ích, muốn đem mỗi đợt sóng nhớ lại...Một bài « Biển Khơi » của Trương Vũ Sinh, để cho Bạch Thương Đông không nhịn được nhớ lại tất cả mọi chuyện trên địa cầu, nhưng bây giờ hắn đối với rất nhiều trí nhớ ở trên địa cầu đều đã bắt đầu có chút mơ hồ, trong lòng không nhịn được sinh ra sầu bi nhàn nhạt, tâm thần vậy mà đắm chìm ở bên trong bài hát này.Hồng Linh nhìn thấy Bạch Thương Đông vậy mà hát theo tiếng đàn của nàng, hơn nữa vẻ mặt đầy say mê cất tiếng hát, tức giận thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.Tiếng đàn này của nàng là dùng để nhiếp hồn, cũng không phải là làm nhạc đệm cho người ta hát, coi như ngươi say mê cũng là phải bị tiếng đàn say mê có được hay không, ngươi bị bài hát của chính mình làm cho say mê là có ý gì?Hồng Linh hận không thể đi tới cho Bạch Thương Đông hai cái bạt tai, để cho tên khốn đáng hận này tỉnh một chút, nhưng bây giờ tự nhiên là nàng không có khả năng làm như vậy, chỉ có thể đem tâm tình đều đặt đàn ở trong tiếng, càng thêm ra sức đánh lên thiên thứ năm Biển.Nhưng mắt thấy thiên thứ năm Biển đã đàn đến hồi cuối, vậy mà Bạch Thương Đông vẫn ở chỗ đó ca hát, hơn nữa bộ dáng còn có vẻ vẫn chưa thỏa mãn, để cho Hồng Linh hận tới nghiến răng nghiến lợi.Hát cái gì mà hát, ta cho ngươi hát đủ luôn! Trong lòng Hồng Linh nảy sinh ác độc, trong chớp mắt lúc thiên thứ năm Biển kết thúc, tiếng đàn hơi chuyển, tiến vào thiên thứ sáu Dương.Trong lòng Ngọc Tú cùng Vũ Hóa Long đều hơi kinh ngạc, Hồng Linh còn chưa tấn thăng tới Thánh phẩm, thực lực còn chưa đủ để đánh ra thiên thứ sáu Dương, bây giờ cưỡng ép đánh đàn, sợ rằng sẽ có tổn thương đối với chính mình.Nhưng tiếng đàn của Hồng Linh đã cất lên, nếu như chính nàng không ngừng, bọn họ đi tới cưỡng ép cắt đứt nàng, sợ rằng sẽ để cho tiếng đàn cắn trả, đến lúc đó chỉ có thể sẽ có phiền toái hơn, chỉ có thể ở một bên lo lắng nhìn, hy vọng Hồng Linh có khả năng kịp thời dừng lại.Không biết có phải là bởi vì xấu hổ mà sinh ra động lực hay không, trạng thái hôm nay của Hồng Linh vô cùng tốt, sau khu đi vào thiên thứ sáu Dương, vậy mà đàn vô cùng trót lọt, có loại cảm giác vượt qua chính mình, phát huy vượt xa bình thường.Nhịp điệu của thiên thứ sáu Dương rất cuồng bạo, đã không có loại cảm giác giống như thiên thứ năm Biển nữa, Bạch Thương Đông không tiếp tục hát nữa, mà nhắm mắt lại nghe.Hừ, ngươi hát lại lần nữa xem, như thế nào lại không hát. Hồng Linh hừ lạnh trong lòng, ngón tay vẫn không ngừng, mau chóng búng dâys đàn, nhất định muốn làm cho Thần hồn của Bạch Thương Đông dao động mới chịu bỏ qua..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.