Thần Phẩm Đạo Thánh

Chương 155: Ta Chỉ Biết Một Chiêu





Hồng Linh cùng Vũ Hóa Long đều là người nói nhiều, rất nhanh Bạch Thương Đông đã biết được, bốn người bọn họ là đệ tử Văn Sĩ của Bắc Minh Thư Viện phái đi Nam Ly Thư Viện, để luận bàn trao đổi ba năm một lần.Bạch sư đệ, bây giờ trong hàng đệ tử Văn Sĩ của Nam Ly Thư Viện, không biết ai là người mạnh nhất? Thuyền đi trên sông, trong lúc rảnh rỗi, Vũ Hóa Long lại mở lời.Chuyệ này...!Đệ tử của Nam Ly Thư Viện chúng ta có rất nhiều, thiên tài chi sĩ cũng nhiều không thể đếm, thật sự là khó nói rõ ai là người mạnh nhất. Trong lòng Bạch Thương Đông âm thầm lau mồ hôi lạnh một cái, hắn căn bản là chưa từng chú ý qua đệ tử cấp Văn Sĩ, bây giờ đệ tử cấp Văn Sĩ nào của Nam Ly Thư Viện mạnh nhất, hắn thật sự là không biết.Về phần Bạch Thương Đông, hắn căn bản là không coi mình là một đệ tử, cũng không muốn luận bàn với mấy người bọn Vũ Hóa Long, dù thế nào đi nữa thì hắn cũng là Chấp Viện của Kính Thai Viện, cùng những đệ tử cấp Văn Sĩ này luận bàn há chẳng phải là sẽ ném đi thân phận.Bốn người bọn Vũ Hóa Long đương nhiên là sẽ không đem lời này của Bạch Thương Đông cho là thật, chỉ cho rằng Bạch Thương Đông đang duy trì vinh dự của Nam Ly Thư Viện nên mới nói lời xã giao.Bạch sư đệ ngươi ở bên trong Nam Ly Thư Viện có thể xếp tới vị trí nào vậy? Vũ Hóa Long lại hỏi.Ta mới vừa tấn thăng cửu phẩm, cũng chưa cùng người nào luận bàn qua, chuyện này cũng không dám bàn. Bạch Thương Đông hàm hồ nói.Ha ha, vậy thì thật sự là tốt, dù sao chúng ta cũng nhàn rỗi vô sự, không bằng chúng ta tới luận bàn một chút được không? Vũ Hóa Long biết thời biết thế, cười híp mắt nhìn Bạch Thương Đông nói.Chuyện này không tốt lắm đâu, dù sao cũng đang ở trên thuyền, đánh hỏng thuyền sẽ không tốt. Bạch Thương Đông thật sự là không có hứng thú luận bàn với bọn họ.Không việc gì không việc gì, chúng ta chỉ so kiếm chiêu không so với kình khí, dĩ nhiên là không phá hỏng đồ vật được. Vũ Hóa Long liền vội vàng nói.Bạch sư huynh không cần lo lắng, chúng ta chỉ là ở trên thuyền quá mức buồn chán, mọi người coi như là chơi đùa một chút giết thời gian đi, sẽ không đả thương đến ngươi. Hồng Linh cũng phụ họa nói.Thật ra thì ta không biết nhiều bí kỹ... Trên mặt Bạch Thương Đông lộ ra vẻ khó xử.Ngọc Tú cũng mở miệng nói: Bạch sư đệ không cần lo lắng, chỉ là luận bàn mà thôi, mọi người đều điểm đến là ngừng, nếu như ngươi muốn an toàn, không bằng chúng ta văn đấu là được rồi.Văn đấu cũng tốt. Vũ Hóa Long cười nói: Bạch sư đệ.
Nếu không thì chúng ta thử trước một trận?Được rồi. Bạch Thương Đông thấy không từ chối được, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ gật đầu.Như vậy thì mời Bạch sư đệ ra chiêu trước đi. Vũ Hóa Long phẩy quạt lông mỉm cười nói.Ta sẽ không khách khí, ta ra một chiêu Phách Nguyệt Trảm. Bạch Thương Đông cầm một cây côn gỗ xem như là đao, ra một chiêu Phách Nguyệt Trảm.Văn đấu chỉ so chiêu thuật mà không cần đánh nhau.

Chỉ là so làm sao hóa giải chiêu thuật của đối phương.Được, ta đây tựu ra một chiêu Hoành Đoạn Sơn Nhạc. Vũ Hóa Long cầm quạt lông khoa tay múa chân một chiêu đao pháp, không chỉ là có thể ngăn trở Phách Nguyệt Trảm của Bạch Thương Đông, còn có thể thừa dịp phản kích.Sau khi Bạch Thương Đông xem xong, cầm lấy côn gỗ lại khoa tay múa chân một cái.

Nói: Ta lại ra một chiêu Phách Nguyệt Trảm.Vũ Hóa Long khẽ cau mày, trong đầu nghĩ: Làm sao có thể sử dụng Phách Nguyệt Trảm được, đây không phải là muốn lưỡng bại câu thương hay sao?Nhưng Vũ Hóa Long cũng không nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là lại khoa tay múa chân một chiêu: Ta ra một chiêu Thu Nguyệt Vô Biên.Ta lại ra một chiêu Phách Nguyệt Trảm. Bạch Thương Đông lại cầm côn gỗ khoa tay múa chân một lần Phách Nguyệt Trảm.Lúc này Vũ Hóa Long thật sự là không nhịn được nữa, buồn bực nói: Ngươi làm sao chỉ sử dụng Phách Nguyệt Trảm vậy? Chiêu Thu Nguyệt Vô Biên của ta là chọn thế, ngươi ra Phách Nguyệt Trảm, đao cũng còn chưa chém tới ta, cổ tay mới đưa ra đã bị ta đâm xuyên qua.Khụ khụ, ta không phải là đã nói rồi sao, ta không biết nhiều bí kỹ.
Thật ra thì ta chỉ biết một chiêu Phách Nguyệt Trảm mà thôi, bí kỹ khác đều chưa từng học qua, ngươi không để cho ta ra Phách Nguyệt Trảm, ta cũng sẽ không biết những chiêu khác. Bạch Thương Đông giang tay ra nói.Ngoại trừ Phách Nguyệt Trảm, hắn cũng chỉ còn lại Long Môn Bát Kỳ Kiếm, mà Long Môn Bát Kỳ Kiếm ở Ma giới đã có quá nhiều người xem qua, hắn cũng không dám sử dụng ở Thánh Giới.Vũ Hóa Long, Hồng Linh cùng Ngọc Tú đều trợn to mắt nhìn Bạch Thương Đông, không biết đến cùng hắn nói là thật hay là giả, một Văn Sĩ cửu phẩm, vậy mà chỉ học được một chiêu Phách Nguyệt Trảm.Bạch sư đệ.

Ngươi không phải là đang đùa với chúng ta đấy chứ? Vũ Hóa Long trợn mắt nhìn Bạch Thương Đông hỏi.Ta nói là thực sự, ta chỉ biết như vậy...!Nha...!Đúng rồi, ta còn biết một chiêu bí kỹ khác, nhưng mà bí kỹ kia không phải công phu đao kiếm quyền cước.
Cũng không có cách nào dùng để văn đấu. Theo như lời Bạch Thương Đông chính là « Khẩu Tru Thuật» .Tiểu tử này không phải là cố ý đấy chứ? Nào có Văn Sĩ cửu phẩm nào chỉ học được một môn bí kỹ chiến đấu. Trong lòng Hồng Linh thầm nghĩ, hướng Vũ Hóa Long nháy mắt một cái.Vũ Hóa Long biết một chiêu, văn đấu khó tránh khỏi có chút buồn chán, chúng ta vẫn là tới luận bàn một chút đi.Chuyện này... Bạch Thương Đông thật sự là lười động thủ.Không phải là Bạch sư đệ xem thường chúng ta đấy chứ? Vũ Hóa Long cố ý trầm mặt xuống.

Nhìn Bạch Thương Đông nói.Mấy vị đưa ta trở về thư viện, ta cảm kích còn không kịp, làm sao lại xem thường các ngươi? Các ngươi đã có nhã hứng như vậy, vậy cũng tốt. Bạch Thương Đông bất đắc dĩ nói.Vậy thì tốt, chúng ta chỉ so chiêu thức không so kình lực, mỗi người điểm đến thì ngưng, Bạch sư đệ ra chiêu trước đi. Vũ Hóa Long cười híp mắt nói, trong lòng vẫn đang suy nghĩ: Tiểu tử, chỉ cần hơi ra tay, còn không đem lai lịch của ngươi đều bức ra, nhìn xem ngươi còn làm thế nào đem một chiêu Phách Nguyệt Trảm ra lừa bịp chúng ta.Bạch Thương Đông ừ một tiếng, cầm lấy côn gỗ, một chiêu Phách Nguyệt Trảm bổ thẳng xuống đầu Vũ Hóa Long.Mặt Vũ Hóa Long vốn đầy vẻ thoải mái, hoàn toàn không đem một chiêu này của Bạch Thương Đông coi là chuyện gì to tát, đang chuẩn bị dùng một chiêu Hoành Đoạn Sơn Nhạc đi phá giải Phách Nguyệt Trảm.Nhưng trong chớp mắt nhìn thấy côn gỗ của Bạch Thương Đông bổ tới, sắc mặt Vũ Hóa Long đã đại biến, một côn này nhìn như đơn giản, nhưng lúc bổ về phía hắn, Vũ Hóa Long lại cảm giác thế giới quanh mình giống như thoáng chốc đã bị ép lại rồi, cả thế giới cũng chỉ còn lại có cây côn gỗ đang chém tới hắn kia, thật giống như là mặc kệ tránh về phía trước, phía sau, bên trái hay bên phải đều không có cách nào tránh được một cú chém này.Mà quạt lông trong tay mình, nếu không sử dụng ra kình khí, giống như căn bản là không chống đỡ được một chém này, có loại ảo giác ngay cả chính mình cùng quạt lông đều bị chém thành hai khúc.Vũ Hóa Long cực kỳ sợ hãi, đã sớm đem ước định không thể sử dụng kình khí quên mất, toàn lực vận chuyển kình khí ngưng tụ lên bên trên quạt lông, nghênh hướng côn gỗ đang chém tới kia.Ba!ề ế ề ấ ế ề ổBên trên côn gỗ của Bạch Thương Đông căn bản là không hề quán chú kình khí, côn gỗ trực tiếp liền bị quạt lông quán chú tất cả kình khí của Vũ Hóa Long trực tiếp chặt đứt, quạt lông vẫn không ngừng lại chém về phía cổ Bạch Thương Đông.Hóa Long, ngươi làm cái gì thế? Ngọc Tú cực kỳ sợ hãi, nhanh chóng rút ra Ngọc Kiếm bên hông, lắc mình đến giữa hai người, Ngọc Kiếm vung lên, đem quạt lông của Vũ Hóa Long trực tiếp cản lại.Chỉ nghe tiếng kim ngọc giao nhau, Ngọc Tú cùng Vũ Hóa Long đều thối lui hai bước, Ngọc Tú hơi buồn bực nói: Hóa Long, đã nói là không cần kình khí chỉ là luận bàn, ngươi làm gì vậy?Ta... Vũ Hóa Long há miệng, không biết nên nói thế nào, hắn cũng không thể nói cho Ngọc Tú, mới vừa rồi hắn có một loại cảm giác sắp bị Bạch Thương Đông giết chết..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.