Bên trong một gian nhà đá, Bạch Thương Đông vuốt vuốt một tấm mặt nạ trong tay, toàn bộ mặt nạ khô trắng, giống như là do xương trắng điêu khắc mà thành, không mũi không miệng, chỉ có vị trí con mắt được moi ra, lộ ra hai cái lỗ đen.
Mặt nạ này được đặt tên là Mặt Nạ Ma Nhân, giống như Tích Hoa Nhân nói, là Thánh Vật có thể để Nhân Loại hóa thành Ma Nhân, Tích Hoa Nhân vì lấy được tín nhiệm của Bạch Thương Đông, cũng vì để cho Bạch Thương Đông hành động thuận tiện một chút ở trong Ma giới, đã đưa Mặt Nạ Ma Nhân cho hắn trước.
Nhưng đó cũng không phải là Mặt Nạ Ma Nhân hoàn chỉnh, hai viên Hóa Ma Tinh mấu chốt ở chỗ con mắt đã bị Tích Hoa Nhân lấy đi, chức năng của Mặt Nạ Ma Nhân không lành lặn này cũng chỉ có một nửa, không thể hoàn toàn để cho Bạch Thương Đông hóa thân thành Ma Nhân, chỉ có thể để cho Bạch Thương Đông nắm giữ khí tức của Ma Nhân, thoạt nhìn càng giống như là một Á Nhân.
Hơn nữa không có Hóa Ma Tinh, Mặt Nạ Ma Nhân cũng không có chức năng thay đổi, đeo lên trên mặt giống như là một cái mặt nạ bình thường, bất cứ kẻ nào liếc mắt là có thể nhìn thấy.
Bạch Thương Đông đeo Mặt Nạ Ma Nhân lên mặt, Ma Nhân có thể khoan dung cho Á Nhân tồn tại, dù sao Á Nhân là do bọn họ nuôi nhốt, thế nhưng Nhân Loại thuần khiết ở trong mắt đại đa số Ma Nhân, chính là không giết không được.
Có Mặt Nạ Ma Nhân che giấu, Bạch Thương Đông ở bên trong Ma Thành của Tích Hoa Nhân ra vào cũng thuận tiện hơn rất nhiều.
Bạch Thương Đông cũng có dự định của chính hắn, nếu như trong vòng ba tháng mà hắn không có cách nào rời khỏi Ma giới, mà Ma Nhân bên trong Ma giới này có vô số, hắn vừa vặn thừa cơ hội này đi giải Ma Danh tấn thăng phẩm cấp.
Bạch Thương Đông đứng dậy muốn đi uống chút nước, mới khẽ động, Na Na ngủ ở bên cạnh đã bị bừng tỉnh, mặc dù là trong giấc mơ, tay nhỏ của nàng vẫn nắm chặt lấy quần áo của Bạch Thương Đông, khắp khuôn mặt đều là vẻ kinh khủng.
Na Na bị bừng tỉnh, bất lực nhìn Bạch Thương Đông, tay nhỏ càng thêm dùng sức bám lấy vạt áo của Bạch Thương Đông, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
Không cần phải sợ, đã không có chuyện gì nywax.
Bạch Thương Đông nhẹ nhàng ôm lấy Na Na, bàn tay lớn vỗ lên đầu nhỏ của Na Na một cái, trong lòng than thầm: Thánh Giới ở trong mắt người địa cầu như ta đã là vô cùng tàn khốc, nhưng Ma giới so với Thánh Giới còn tàn khốc hơn nghìn lần vạn lần, ít nhất Nhân Loại ở Thánh Giới cũng còn có tôn nghiêm của con người, Á Nhân ở Ma giới lại ngay cả súc sinh cũng không bằng.
Đói không? Bạch Thương Đông nhìn Na Na dịu giọng hỏi.
Na Na được Bạch Thương Đông ôm, tâm tình đã hòa hoãn hơn rất nhiều, nhưng mà vẫn vô cùng sợ hãi, chỉ là nhút nhát hơi gật đầu.
Bạch Thương Đông ôm Na Na đi ra ngoài nhà đá, nhìn cách đó không xa có mấy Á Nhân đang chăm sóc hoa cỏ, liền đi tới hỏi: Xin hỏi có thể tìm được đồ ăn ở nơi nào?Mấy Á Nhân liếc mắt nhìn Bạch Thương Đông, một người trong đó có chút hờ hững nói: Bây giờ còn chưa tới thời gian ăn.
Trong thành không có chỗ nào bán thức ăn hay sao? Bạch Thương Đông cau mày hỏi.
Mấy Á Nhân kia đều trợn to mắt nhìn Bạch Thương Đông, Á Nhân lúc trước kia kinh hãi nói: Ngươi không muốn sống à, Á Nhân đê tiện như chúng ta sao có thể đi tới loại địa phương đó được.
Tại sao không thể đi? Bạch Thương Đông âm thầm cau mày, Á Nhân đã bị nô dịch thành thói quen, đã in dấu nô tính lên từ trong xương rồi.
Người đáng thương nhất định là có chỗ đáng hận, cha mẹ của Na Na vậy mà chịu đem Na Na giao cho Ma Nhân, để cho Bạch Thương Đông vốn là người địa cầu cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Nếu như đổi lại là cha mẹ hắn, có người muốn bắt con cái của chính mình đi nuôi hổ sói, coi như biết rõ là đánh không lại đối phương, coi như liều mất mạng, cũng không có khả năng trơ mắt nhìn con của mình bị mang đi.
Ngươi muốn đi không? Ta dẫn ngươi đi.
Một thiếu niên Á Nhân mười bảy mười tám tuổi đột nhiên hướng về phía Bạch Thương Đông la lên.
A Khuyển, ngươi muốn làm gì? Không nên xằng bậy, ngươi đừng làm liên lụy tới mọi người.
Mấy Á Nhân khác lập tức cực kỳ sợ hãi nhìn thiếu niên Á Nhân kia, một Á Nhân trung niên trong đó thấp giọng la lên.
Thiếu niên Á Nhân kia lại không để ý đến mấy Á Nhân khác, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Thương Đông nói: Ngươi không phải là muốn đi hay sao? Ta dẫn ngươi đi.
Vậy thì đi thôi.
Bạch Thương Đông khẽ gật đầu.
Thiếu niên kia bỏ lại công cụ trong tay, liền muốn hướng tới một phương hướng mà đi, lại bị mấy Á Nhân khác liều mạng kéo lại.
A Khuyển, không nên đi, ngươi đừng nên liều mạng.
Ngươi đi cũng vô dụng.
Đó là số mệnh của Á Nhân chúng ta.
Thiếu niên Á Nhân tàn nhẫn hất mấy Á Nhân kia ra, thân thể run rẩy thấp giọng gầm thét: Mặc kệ như thế nào cũng được, ta muốn gặp lại muội muội một lần, đó là thân nhân duy nhất của ta.
Gào xong, nước mắt của thiếu niên Á Nhân kia liền chảy xuống, đôi môi không ngừng run rẩy, dùng âm thanh run rẩy nói với Bạch Thương Đông: Không phải là ngươi muốn đi hay sao? Ta dẫn ngươi đi.
Nói xong, thiếu niên Á Nhân kia liền run lẩy bẩy đi lên đường lớn bên cạnh.
Bạch Thương Đông ôm Na Na đi theo thiếu niên Á Nhân kia, nơi tầm mắt chạm tới, trên đường lớn không thấy được hình bóng của mấy Ma Nhân, ngược lại là có thể nhìn thấy rất nhiều Ma Vật kỳ hình quái trạng đang hoành hành.
Mặc dù Ma Nhân là chủ nhân của Ma giới, nhưng bởi vì Ma Nhân chân chính chỉ có thể sinh ra ở bên trong Ma Nhân bia, cho nên số lượng Ma Nhân ở trong Ma giới ngược lại là ít nhất.
Nhiều nhất bên trong Ma giới là Ma Vật, thứ hai là Á Nhân, sau đó mới là Ma Nhân.
Xuyên qua rất nhiều Ma Vật, Bạch Thương Đông cảm giác có một chút kỳ dị, nếu như ở Thánh Giới, thấy rất nhiều Ma Vật như vậy, sợ rằng đã sớm liều mạng ngươi chết ta sống, bây giờ mặc dù có rất nhiều Ma Vật đang tham lam theo dõi hắn cùng Na Na, nhưng cũng không có Ma Vật nào tấn công bọn họ.
Á Nhân bị Ma Nhân coi là một bộ phận tài sản, mặc dù Ma Vật sẽ thường xuyên ăn Á Nhân, thế nhưng nếu không có chủ nhân chỉ thị, bọn họ cũng sẽ không tùy tiện đả kích Á Nhân, đặc biệt là ở bên trong Ma Thành này.
Thiếu niên Á Nhân kia càng đi càng chậm, người run rẩy lợi hại, sau khi tới vị trí cách một tòa thạch lâu không tới 50 mét, hai chân run dường như không thể tiếp tục tiến lên nửa bước.
Đột nhiên thiếu niên Á Nhân xoay người quay đầu lại, nhìn Bạch Thương Đông hỏi Ngươi! Tại sao ngươi! Phải đi tới nơi đó! Đi ăn đồ ăn.
Bạch Thương Đông nhàn nhạt đáp.
Thiếu niên Á Nhân giống như là gặp quỷ nhìn Bạch Thương Đông, gắt gao cắn môi không nói lời nào, hồi lâu sau mới vâng vâng dạ dạ chỉ tới tòa kia thạch lâu kia nói: Chính là chỗ đó, ngươi đi đi.
Ngươi không đi, như vậy được sao? Bạch Thương Đông nhìn Thiếu niên Á Nhân kia nói.
Thân thể thiếu niên Á Nhân càng thêm run rẩy, nước mắt nước mũi chảy đầy khuôn mặt, trên mặt tràn đầy các loại tâm tình phức tạp như tức giận, sợ hãi, không cam lòng, hèn yếu.
Bạch Thương Đông ôm Na Na đi tới thạch lâu kia, Thiếu niên Á Nhân kia nhìn chằm chằm vào bóng lưng Bạch Thương Đông, thân thể lại run rẩy lên kịch liệt, một bước cũng không dám chuyển động, dũng khí bước ra một bước về phía thạch lâu cũng không có.
Trơ mắt nhìn Bạch Thương Đông đi vào trong thạch lâu, Thiếu niên Á Nhân kia gầm nhẹ, lộ ra vẻ sợ hãi, lôi kéo thân thể run rẩy, mắt đỏ lên từng bước một đi tới thạch lâu, trên người giống như là đang vác theo gánh nặng ngàn cân.
Đi tới trước cửa thạch lâu, nhìn thấy mấy Ma Nhân đang ngồi trong đại sảnh của thạch lâu, hai chân của thiếu niên Á Nhân giống như bị mọc rễ không dám đi một bước vào bên trong nữa.
Á Nhân, người nào cho phép ngươi đi vào? Mấy Ma Nhân kia thấy được Bạch Thương Đông đang đi vào trong thạch lâu, giống như là đã nhận vũ nhục lớn lao, ánh mắt đồng loạt tụ tập ở trên người Bạch Thương Đông, trong ánh mắt tràn đầy sát ý lạnh băng, một Ma Nhân mặc khôi giáp bạch cốt trong đó đứng dậy, vừa đi về phía Bạch Thương Đông vừa lạnh giọng quát lên.
.