Thần Núi Phải Lòng Người

Chương 5: Chương 5






Thực ra từ khoảnh khắc Tống Thành Giang tiếp xúc với anh, anh đã xác định rằng cậu là người.
Một anh chàng nhiệt độ cơ thể hơi cao, rất có sức mạnh và sống sờ sờ.
Thế tại sao anh còn hỏi câu hỏi kia?
Có lẽ bởi anh hơi ngại… Dù sao thì Đặng Duy cũng là một gay không thể cong hơn được nữa, đột nhiên bị một chàng trai trẻ tuổi xa lạ ôm chặt, lúng túng là điều khó tránh khỏi.
Anh không biết Tống Thành Giang có cảm nhận được điều gì khác lạ không, chỉ là mấy phút cậu ôm chặt anh đó, anh lại có hơi… cứng.
Cũng may, cũng may anh mặc quần thể thao rộng rãi.
Giữa bóng đêm, ánh đèn pin nhấp nhoáng.
Tống Thành Giang vẫn ôm vai Đặng Duy như cũ: “Câu hỏi này của anh… Tôi không phải là người thì là cái gì?”
“Tôi đùa thôi.” Đặng Duy nói.
Tống Thành Giang: “…”
Hai người đều không lên tiếng, Đặng Duy đi giày thể thao, Tống Thành Giang đeo dép lê, bước chân hai người một nặng một nhẹ giẫm trên đường đá.
Những lời Tống Thành Giang nói không phải là giả, có cậu dẫn dắt, bọn họ rất nhanh đã tới dưới ngọn đèn đường trăng trắng.
Hóa ra nơi này là một lối rẽ, Đặng Duy theo Tống Thành Giang rẽ trái, trước mắt bỗng trở nên sáng rực.
Tựa như thoát khỏi một màn sương dày, giờ khắc này, Đặng Duy mới thấy được hết dáng vẻ của cổ trấn Tùng Khái.
Đường đá cao cao thấp thấp, hai bên những nhà trọ được xây bằng gỗ hoặc gạch nung, nhìn qua khá là đơn sơ, nhiều nhất cũng chỉ có ba tầng.
Đỉnh nhà đều là mái ngói, góc mái chìa ra, treo những đèn lồng đỏ rực.
Trừ ngói đen tường trắng, lọt vào mắt nhiều nhất là màu xanh bạt ngàn.
Dây thường xuân leo kín mặt tường, ngoài cổng mỗi hộ gia đình đều trồng hoa cỏ xanh um tươi tốt, đến không khí cũng thoang thoảng mùi cỏ tươi rậm rạp.
Đặng Duy đứng tại chỗ, cả người ngây ngẩn.
“Được rồi.” Tống Thành Giang vỗ bờ vai anh: “Chúng ta đã ra ngoài rồi.”
“… Tôi biết.” Đặng Duy nhìn cảnh vật phía trước mà thấy hơi ngượng ngùng: “Đẹp quá.”
Tống Thành Giang bật cười: “Vậy sao? Thực ra ngày nào cũng ở nơi này đâm ra chẳng cảm thấy gì.”
Nói đoạn Tống Thành Giang tiếp tục đi về phía trước, Đặng Duy bước theo cậu, băng qua từng nhà từng nhà một.
Giờ đương lúc mới ăn xong bữa tối, hầu như nhà nào cũng ngỏ cửa, mở tivi.
“Thầy Tống! Vào uống miếng trà nghen?”
“Không uống đâu!” Tống Thành Giang cao giọng trả lời: “Đang có khách!”
Không khí khô hanh, Đặng Duy toát mồ hôi, nhưng lại thấy thoải mái dễ chịu lạ kì.
Anh ngẩng đầu, ngước thấy một vầng trăng khuyết, sáng tựa ngọn đèn, cách anh rất xa, rất xa.
Bảy tám ngôi sao lửng lơ giữa trời đêm, nhuốm hơi nước Trường Giang, ánh sao cũng trở nên ướt rượt.
Nhà của Tống Thành Giang ở giữa con ngõ, cửa nhà cũng đương mở, đèn chưa tắt, tivi đang chiếu phim truyền hình “Nàng dâu nhà họ Lưu”, nhân vật chính đang cãi nhau om sòm.
“Vào đây, ngồi xuống cái đã.” Tống Thành Giang nói: “Tôi pha cho anh ly trà.”
“Ừm.” Đặng Duy ngồi xuống ghế gỗ chắc chắn: “Bình thường các cậu ra ngoài… đều không đóng cửa sao?”
Anh thực sự không ngờ an ninh chỗ này lại tốt đến mức độ đó.
“Ban ngày có đóng, nãy ra ngoài đón anh, có lát hà.” Tống Thành Giang đặt cái chén sứ lên mặt bàn, mở tủ xách một túi trà lớn ra, lớn không khác gì túi Tây Mạch[1] của Úc.
[1] Một hãng ngũ cốc
“Đây là trà đặc sản của vùng chúng tôi đó, Tú Nha Vĩnh Xuyên.” Thấy Đặng Duy đương đánh giá, Tống Thành Giang bèn đưa cái túi trà to đùng đó cho anh: “Bao bì nhìn không ra gì nhưng vị trà ngon lắm, anh ngửi xem.”
Đặng Duy đưa mũi tới gần miệng túi, quả nhiên ngửi được mùi trà thơm nhè nhẹ, tiếc rằng anh không uống trà, chỉ cảm thấy hương loại trà này cũng chẳng có gì khác biệt so với các loại trà khác.
“Ừm, rất thơm.” Đặng Duy đáp.
Tống Thành Giang mỉm cười: “Tối nay uống ít ít đã chứ không sẽ mất ngủ đấy, ngày mai tôi lại pha cho anh.”
Lúc cậu cười, bên má có một lúm đồng tiền không rõ lắm.
Đặng Duy cầm chén trà, cuối cùng cũng ngắm Tống Thành Giang một cách kĩ lưỡng.
Nhìn cậu chắc khoảng một mét bảy lăm, không tính là rất cao, nhưng ở Tứ Xuyên cũng không bị xem là thấp.
Mặc dù Tống Thành Giang gầy nhưng dáng người rất cân xứng, cần cổ thon dài, bờ vai bằng phẳng, làn da màu lúa mạch săn chắc trơn bóng.
Cậu đứng trước mặt Đặng Duy, khiến anh nghĩ tới hình ảnh con ngựa con rắn rỏi trong “Thế giới động vật”.
“Anh ăn tối chưa?” Đôi mắt của Tống Thành Giang rất to, trong mắt chứa đựng ý cười rất rõ ràng.
Đặng Duy suýt nữa lại có phản ứng, anh vội vã hít một hơi thật sâu, đè ép lại.
Anh xin thề ngày thường anh không có như thế này.
“Tôi ăn rồi, ăn tào phớ mét.”
“Ồ, thế ăn chút mận nhé?” Tống Thành Giang bưng một đĩa mận xanh lớn đặt lên bàn: “Mận mới mua hôm nay đấy, ngọt lắm.”
“Ờm… tôi vẫn chưa rửa tay, không ăn đâu.”
“A.” Tống Thành Giang cũng không miễn cưỡng: “Thế tối anh mà đói thì ăn.”
Đặng Duy gật đầu, nhìn chằm chằm Tống Thành Giang đang nhai mận chèm chẹp, sau vài phút, anh nhịn không được hỏi: “Chuyện tối nay là sao vậy?”
“Không phải chuyện lớn gì đâu.” Bên má Tống Thành Giang phồng lên, giọng nói có hơi không rõ ràng: “Trên đường tới Tùng Khái, anh gặp phải người ta đưa tang ấy mà.”
“Tôi?” Đặng Duy sững sờ: “Làm gì có? Tôi đi xe đến đây mà.”
“Trên đường anh có nhìn thấy gì không?”
“Không… à, hình như có.”
Tống Thành Giang ra vẻ hiểu rõ: “Những gì?”
Đặng Duy bèn kể lại chuyện mình tỉnh lại trên đường đi cho cậu nghe.
“Tôi biết rồi.” Tống Thành Giang nói: “Chuyện này ấy à… tôi nói rồi anh đừng sợ nhé.”
Đặng Duy: “Tôi khác cố.”
Tống Thành Giang: “… Đơn giản mà nói thì, người ta mang theo người giấy xe giấy để đưa tang, còn anh, dạo này linh hồn không được yên ổn, đụng phải bọn họ rồi.”
Đặng Duy: “Gì?”
“Đã đụng nhau thì thôi, đằng này anh còn đắc tội với người giấy.” Tống Thành Giang khẽ than: “Không phải anh nói anh gặp mưa sao?”
“Đúng.”
“Anh mở cửa sổ xe, nước mưa bay vào làm ướt người giấy bên cạnh anh, người giấy đó có thể không ghi thù với anh sao?”
“Người giấy? Ai cơ?” Sau lưng Đặng Duy lạnh toát: “Cái ông già đó?”
“Ài, thực ra trên đường lúc anh tỉnh lại, người trên xe đều là người giấy.”
“Không… không phải chứ, cậu nói cái gì?” Đặng Duy nói lắp: “Đó đều là người sống!”
“Thế giờ anh có nhớ được ông già đó trông như thế nào không?”
“…”
“Mới nãy anh bảo, mặt của ông lão những nếp nhăn, anh coi, anh nhớ được mặt ổng nhiều nếp nhăn nhưng lại không nhớ được dáng vẻ của ổng.” Tống Thành Giang bình tĩnh nói: “Người giấy thì làm gì có ngũ quan, không phải giấy bị dính nước nên mới nhăn nhúm lại sao.”
Đặng Duy: “Ôi…đệt…”
“Đừng sợ đừng sợ.” Tống Thành Giang nhón một quả mận nhét vào cái miệng đang há hốc của anh: “Ở chỗ tôi chẳng đứa nào dám động vào anh đâu.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.