Thần Nghèo Phù Hộ

Chương 6:




15
Tô Cùng ôm đế kẹo về nhà.
Trên đường lên lầu mặt cứ đỏ mãi, không kềm được nụ cười.
Tô Cùng vào nhà, đặt núi kẹo cạnh gối đầu, vuốt ve từng cây một, không nỡ ăn, mắt sáng như sao.
Ngắm một lúc, Tô Cùng cúi xuống kéo hộp bánh thiếc tròn dưới gầm giường ra, hộp trông cũ lắm rồi, hoa văn bên rìa đã bạc để lộ màu kim loại bên trong.
Tô Cùng mở hộp ra, bên trong đủ thứ linh tinh, đồ chơi trẻ con, một cái nút áo, mấy trang giấy.
Tô Cùng cầm một tờ giấy lên.
Người trong ảnh là Lâm Phục, vô cùng hăm hở sáng sủa, nở nụ cười chững chạc hoàn mỹ, đang bắt tay với một người trông giống chủ doanh nghiệp, có vẻ như bức ảnh được cắt từ tờ báo nào ra.
Tô Cùng nâng niu vuốt ve tấm giấy, buồn bã thở dài, rồi bật cười.
Sau đó, cậu chọn lựa mãi mới rút que kẹo tròn màu rực rỡ nhất ra, cho vào hộp, đóng nắp, cất lại vào gầm giường.
16
Chạng vạng, Tô Cùng mệt mỏi kết thúc một ngày làm việc.
Thật sự không muốn nấu cơm, mà tiền công trường trả cũng nhiều nên Tô Cùng ra chợ đêm mua cái bánh trứng cuộn, còn phá lệ gọi thêm cái xúc xích.
Mình xa xỉ quá, như vầy không tốt, không tốt. Tô Cùng nghiêm túc phê bình bản thân trong lòng rồi sung sướng vừa ăn bánh vừa về nhà.
Về đến nơi, việc đầu tiên của Tô Cùng là cởi áo lông quần jeans ra cho vào chậu, ngâm nước, đánh xà phòng giặt.
Chỉ có một bộ quần áo này thôi nên bẩn là phải giặt ngay, phơi cho nhanh, nếu không chẳng có đồ khô mà mặc.
Tô Cùng lạnh run người giặt xong áo lông và quần bò, đổ nước bẩn vào thùng lớn để dành, rồi cởi luôn quần lót, khỏa thân đứng giặt quần lót trên bồn.
Phơi đồ ướt lên, Tô Cùng chui tọt vào chăn, tự dùng chăn quấn mình lại thành nhộng con, chỉ chừa mỗi khuôn mặt xinh xắn bên ngoài, dỏng tai nghe tiếng tivi nhà hàng xóm loáng thoáng vọng qua.
Có nên ăn một que kẹo không nhỉ? Tô Cùng hạnh phúc nhìn lâu đài kẹo que để cạnh gối đầu.
Thôi không ăn đâu… Anh ấy tặng, quý giá lắm, ăn một que thì mất đi một que.
Chợt có tiếng rất nhiều người đi lại trên hành lang, có cả tiếng kéo đồ nặng và tiếng nói chuyện.
Át cả tiếng tivi nhà hàng xóm…
Ngay giây sau đó, cửa nhà Tô Cùng lại bị gõ, giọng nói khiến người ta an lòng của Lâm Phục vọng vào: “Là tôi, mở cửa.”
Tô Cùng quấn chặt chăn, chạy ra mở cửa.
Ngoài cửa, một nhóm người trông như bốc vác đứng sau lưng Lâm Phục, ai cũng bưng hay khiêng món đồ gia dụng nào đó.
Một cái bàn vuông, hai cái ghế tựa, một tủ quần áo to, với một… cái tivi.
“Các anh chuyển đồ vào đi.” Lâm Phục tự nhiên chỉ huy các công nhân, nghiễm nhiên như mình là chủ căn nhà này vậy.
“Anh mua cho tôi nhiều đồ như vậy…” Đầu tiên Tô Cùng kinh ngạc, nhưng khi thấy tivi thì môi mếu mếu như sắp khóc.
Lâm Phục lập tức giải thích: “Tivi tôi cố ý dặn mua hàng xài rồi, mấy trăm ngàn thôi.”
Dường như người kiên định theo chủ nghĩa duy vật đã đầu hàng trước chủ nghĩa huyền bí của Tô Cùng rồi…
“Những món khác thì mới.” Lâm Phục lách người để nhóm công nhân khiêng đồ vào nhà, “Nhưng không đắt, là loại bình thường nhất.”
..
17
Lâm Phục hướng dẫn nhóm khuân vác sắp xếp đồ dùng vào chỗ thích hợp, trong nhà có những thứ cần thiết, cuối cùng thật sự giống “nhà” rồi.
Tô Cùng quấn chăn đứng trước cửa nhìn, môi mím chặt, mắt ậm nước.
“Chưa ăn cơm đúng không?” Lâm Phục vừa nói vừa dặt túi nilon đang xách lên chiếc bàn mới, Tô Cùng chưa kịp đáp đã nói luôn: “Tôi cũng chưa ăn, mình cùng ăn.”
Tô Cùng bị Lâm Phục làm cho cảm động đến nói năng lộn xộn, nghẹn ngào nói: “Cảm ơn anh… Anh thật sự tốt với tôi quá… Sao anh lại tốt quá vậy, anh đúng là người tốt…”
Lâm Phục bất ngờ được phát liền một lúc ba phiếu người tốt vội bảo Tô Cùng đừng nói vậy, phủi phủi cái ghế bốn chân cạnh mình gọi: “Mau lại đây ăn.”
Thế là nhộng con Tô Cùng bước chậm rì qua.
Lâm Phục nhìn cách cậu đi, biểu cảm rất phức tạp, “… Cậu không mặc đồ?”
Tô Cùng ngại ngùng gật đầu, “Đồ giặt hết rồi, đang phơi.”
Lâm Phục bỗng chốc chìm sâu trong tự trách: …
Quên mất chuyện Tô Cùng chỉ có một bộ quần áo.
Tô Cùng cười cười, “Dù sao buổi tối tôi cũng không ra ngoài, sáng mai là nó khô thôi.”
“… Bỏ đi, ăn trước đã.” Trong đầu Lâm Phục lẳng lặng ghi “mua cho cậu ấy mấy bộ quần áo” vào sổ, viết xong còn đánh dấu sao, rồi lấy đồ ăn đóng gói trong túi ra, mùi thơm tràn ngập cả căn nhà.
Tuy đã ăn rồi, nhưng làm việc nặng cả ngày, bao nhiêu đồ ăn cũng hết, thế là Tô Cùng ngoan ngoãn thò tay khỏi chăn lấy đũa.
Cả cánh tay nhỏ gầy trơn láng lộ ra ngoài, chăn tuột xuống một chút để lộ thêm chút da thịt trắng nõn.
Mà hai nhân công xốc vác đang lắp tivi phía đối diện…
Lâm Phục không biết tại sao, nhưng dây thần kinh giật một cái, hai tay nắm mép chăn của Tô Cùng kéo kín, gói Tô Cùng kín như bưng, chỉ chừa mặt với một bên tay lại, điềm tĩnh nói: “Trong phòng lạnh, coi chừng bệnh.”
“A, được.” Tô Cùng cười ngây thơ, kéo kín chăn.
Lâm Phục ngơ ngẩn nhìn nụ cười của Tô Cùng, không buồn chú ý đôi đũa trong tay, mộng du gắp miếng gừng cho vào miệng.
“… Phụt! Phì! Phì!” Sếp lâm nghi ngờ mình bị bỏ bùa.
Đồ đạc sắp xếp chỉnh tề, người phụ trách lắp tivi mở tivi lên, xác nhận hoạt động bình thường rồi đi.
Trong nhà chỉ còn lại Lâm Phục và Tô Cùng.
Lâm Phục đưa điều khiển cho Tô Cùng, bảo: “Bật kênh cậu thích đi.”
Tô Cùng nhận bằng hai tay, nghi hoặc bảo, “Nhưng tôi đâu có đóng tiền cáp…”
“Tôi bảo Tiểu Trương đóng rồi.” Lâm Phục ho khẽ mấy tiếng, “Sẵn tiện đóng luôn tiền điện nước của nhà này.”
Tô Cùng mấp máy môi, đang định lên tiếng thì Lâm Phục đưa ngón tay chặn trên môi, dịu giọng nói: “Đừng cảm ơn, tôi chỉ muốn làm chút chuyện cho cậu thôi.”
“…” Tô Cùng không nói nữa, dùng ánh mắt sáng lấp lánh để cảm ơn.
Tô Cùng mở sang kênh đang chiếu phim, bộ phim võ hiệp này rất nổi thời gian gần đây, một người trông có vẻ giống đại hiệp hộc máu nằm trên mặt đất, nghiến răng chỉ nam tử áo trắng đứng trước mặt.
“Người áo trắng này là sư đệ của anh ấy.” Tô Cùng mắt sáng hấp háy kể tình tiết phim cho Lâm Phục nghe, “Tên sư đệ này xấu xa lắm, sư huynh rất tốt với hắn, mà hắn lại hạ độc sư huynh để cướp ngôi minh chủ võ lâm.”
Lâm Phục nhướng mày, “Cậu xem rồi sao?”
Tô Cùng đỏ mặt, “Tôi nghe, ngày nào hàng xóm cũng xem phim này.”
Lâm Phục nghẹn cơm trợn trừng mắt: …
“Chỗ này cách âm không tốt.” Tô Cùng cười vừa ngại ngùng vừa đắc ý, “Nhưng chủ yếu vẫn nhờ tai tôi tốt, người khác chắc chắn không nghe được.”
Lâm Phục nuốt ực cơm vào bụng: …
Ăn uống xong, Lâm Phục lôi một cái hộp nhỏ ra, trong đó đựng cái Nokia cùi bắp bền như cái cối.
“Lần này chắc chắn không hỏng.” Mặt Lâm Phục hơi đỏ, bảo Tô Cùng: “Cậu thử xem.”
Tổng tài bá đạo nhà người ta cua gái lúc nào cũng là hàng hiệu xa xỉ giá trên trời…
Còn Lâm Phục, chỉ có thể tặng Tô Cùng tivi xài rồi, bàn ghế gỗ, Nokia cùi bắp, kẹo que…
Sếp Lâm rất đau đớn, rất mù mịt.
Tô Cùng cầm lấy di động, nâng niu vuốt ve vỏ máy với mấy phím số đen tuyền.
Tối nay có nhiều chuyện xảy ra quá, Tô Cảm cảm thấy mình hạnh phúc đến không chịu nổi nữa rồi.
“Gọi cho tôi thử xem.” Lâm Phục bấm số hộ Tô Cùng, rồi lấy điện thoại của mình ra chờ sẵn.
Tiếng chuông vang, màn hình điện thoại của Lâm Phục sáng lên, bốn con chữ hiện ra.
Tô Cùng liếc thấy điện thoại của Lâm Phục, ngây ra, nhưng Lâm Phục đã nhanh tay bấm phím nghe, “Alô”.
“… Alô?” Tô Cùng cũng kề tai vào điện thoại.
“Nghe thấy không?” Lâm Phục nghiêng mặt nhìn Tô Cùng, môi cười nhẹ, rất đẹp trai.
“Có, anh nghe không?” Tô Cùng một tay cầm điện thoại một tay giữ chăn, ngửa mặt nhìn Lâm Phục, nhìn từ trên dưới gương mặt nhỏ nhắn của cậu trông càng xinh xắn hơn, ngũ quan thanh tú trong sáng như búp bê vậy.
“Tôi cũng nghe.” Lâm Phục nhẹ giọng nói.
“Giọng của anh trong điện thoại nghe rất hay.” Tô Cùng giương đôi mắt trong suốt chân thành nhìn Lâm Phục, nói đến đây bỗng đỏ mặt, “Bình thường cũng hay rồi, nhưng trong điện thoại càng… hấp dẫn hơn.”
Trái tim Lâm Phục như bị ai véo một cái, ngây ngẩn nhìn Tô Cùng vài giây mới nói: “Vậy sau này tôi sẽ thường gọi cho cậu.”
“Được.” Tô Cùng vui vẻ xoa xoa điện thoại mới, tự nói một mình: “Không hư thật nè, tốt quá rồi.”
“Lưu số của tôi lại.” Lâm Phục chỉ vào điện thoại, “Biết lưu không?”
“Chắc là biết.” Tô Cùng vừa nói vừa mày mò vào lịch sử cuộc gọi, bấm vào số của Lâm phục, lưu lại, bấm tên Lâm Phục.
Lâm Phục cúi đầu cười khẽ, trêu cậu, “Cậu lưu tên tôi thế thôi à?
Tô Cùng sợ anh không vui, lập tức đề nghị: “Hay lưu là anh lâm?”
Lâm Phục cứng đờ, “… Không cần đâu, cứ lưu là Lâm Phục đi.”
“Đúng rồi.” Tô Cùng rũ mắt cúi đầu, dè dặt nói: “Tôi tên Tô Cùng.”
Lâm Phục ừm, “Tôi biết mà.”
“Không phải ‘Bé Con Đáng Yêu’…” Tô Cùng cúi gằm đầu.
Shit.
Cậu ấy thấy màn hình cuộc gọi lúc nãy rồi à…
Lâm Phục bóp trán, đỏ mặt, bình tĩnh ba giây rồi mới bình thản nói: “Nhưng tôi thấy cậu rất đáng yêu.”
Lần này đến Tô Cùng đỏ mặt.
Để lấp liếm sự hoảng loạn của mình, Tô Cùng luống cuống cầm hộp điện thoại dựng phụ kiện đứng lên bảo: “Tôi đi cất cái này.”
Nhưng vừa được một bước, Tô Cùng tim đập như nổi trống đầu óc trì trệ không cẩn thận đạp trúng góc chăn, nguyên con trần trụi tuột ra khỏi chăn, bổ nhào xuống sàn…
“Cậu, cậu không sao chứ?” Mắt Lâm Phục suýt rơi a ngoài.
“Không sao không sao!” Tô Cùn ngọ nguậy bò dậy, tức tốc nhặt chăn chăn lên, dùng tốc độ nhanh nhất quấn kín lại, rồi chạy vù về giường nằm úp sấp lại như con rùa con rụt hết tay chân đầu vào mai.
“Tôi mượn phòng tắm một chút.” Bây giờ trong đầu Lâm Phục đặc nghẹt hình ảnh đôi chân gầy thẳng với hai chỗ tròn tròn trắng trắng vừa nãy…
Mau dừng não! Lâm Phục vốc nước lạnh hắt lên mặt, lạnh giật bắn cả người.
Nhà Tô Cùng không có máy nước nóng, nước lạnh như băng đúng nghĩa đen.
Khi Lâm Phục ra khỏi phòng tắm, Tô Cùng vẫn đang co thành cục bất động trong chăn, thấy cậu xấu hổ đến thế Lâm Phục cũng không nỡ làm cậu ngại thêm, rút khăn giấy lau mặt, vỗ vỗ cục chăn chào: “Tôi có việc, về trước đây.”
“Ưm.” Tô Cùng uồm uồm đáp.
“Mai gặp.” Lâm Phục cười xấu xa, nhẹ giọng nói: “Bé con đáng yêu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.