Thần Mộ Ii

Chương 69: Cảm Nhận Nội Thiên Địa






Đông Phương Trường Minh lau sạch vết máu trên khóe miệng, hai mắt giống như dã thú dữ dằn nhìn chằm chằm vào Thần Nam, cho dù bị nhát ma đao thứ chín chém trọng thương, nhưng ma tính không chịu khuất phục vẫn khiến y dấy lên chiến ý vô hạn.
Lý Nhược Lan vẫn nhắm mắt nhanh chóng lao đi, ả vì chứng thực huyền công, đã chủ động tiếp nhát ma đao thứ mười của Thần Nam, cũng lúc này Mộng Khả Nhi điều khiển ngọc liên đài lao xuống, dồn Thần Nam lại cùng với Đông Phương Trường Minh và Lý Nhược Lan.
“Tiểu tử, thật ra ngươi làm sao thế? Nếu như không ổn, chúng ta chuồn thôi, trời đất rộng lớn, chúng ta muốn đi, tuyệt đối không có kẻ nào có thể ngăn cản được!” Tử Kim thần long phát hiện Thần Nam càng ngày càng bất ổn, mới khuyên hắn rời đi.
Thần Nam lắc đầu, biết rằng đao thứ mười đã ngưng hình tạo thành, căn bản không thể thu lại được, nhất định phải chém ra mới được, nhìn thấy ba đại cao thủ đều đứng trên một đường, trong lòng hắn dấy lên chiến ý vô hạn, một người chống lại với ba vị thanh niên cường giả mạnh nhất trong thiên hạ, dòng máu hiếu chiến của hắn lại cuộn trào.
“Sinh tử do số mệnh, Nghịch Thiên thất ma đao, đao thứ mười!”
Sau tiếng thét lớn, Thần Nam với thế Hoành Tảo Vạn Quân, chém ra đao thứ mười, đao mang dài mười mấy trượng giống như một tia chớp khổng lồ màu đen quét ngang qua ba cao thủ.
Nghịch Thiên thất ma đao thật sự đao sau mạnh hơn đao trước, bây giờ trạng thái của Thần Nam có phần không ổn, dù không thể phát huy được uy lực vốn có nhưng sức mạnh của đao thứ mười này không thấp hơn lục giai cảnh giới.
“Ầm.”
Sóng chân khí vô biên tỏa ra như sóng biển cuộn trào, chớp mắt đã vùi lấp ba đại cao thủ, Đông Phương Trường Minh, Lý Nhược Lan, Mộng Khả Nhi bị đánh bay ra xa hàng trăm trượng, cả ba cường giả đều thổ huyết.
Ở phía xa, đệ tử của Đỗ gia và Lý gia đứng quan chiến đều kinh ngạc há mồm trợn mắt, một mình Thần Nam hôm nay đã đánh bị thương ba vị thanh niên cao thủ thực lực mạnh nhất thiên hạ, thật vô cùng đáng sợ.
Tuy nhiên, Thần Nam cũng thổ huyết, hắn càng ngày càng cảm thấy ma đao thoát khỏi khống chế, lúc này hắn vô cùng yếu ớt, năng lượng sinh mệnh tiêu hao gần hết, nếu tiếp tục chém ra đao thứ mười một, chắc chắn năng lượng sinh mệnh sẽ bị hút hết ra ngoài cơ thể, tới lúc đó hắn có bảo toàn được tính mạng như lần trước hay không, không ai biết được.
Tay phải của hắn lại xuất hiện ô quang, tâm trạng lo lắng của Thần Nam dần dần bình tĩnh lại, hắn từ từ biết rằng ma đao khó có thể điều khiển được.

Điểm đáng sợ của Nghịch Thiên thất ma đao ở khí thế luôn luôn tiến về phía trước! Ý nghĩa chân chính của ma công chính là đánh chìm thuyền, cắt đứt đường lùi, đặt mình vào chỗ chết để tìm đường sống.
Hôm nay hắn lo nghĩ quá nhiều, rời xa ý nghĩa của Nghịch Thiên thất ma đao, mới khiến bây giờ không thể thu tay lại được, hắn nghĩ được điều cốt yếu trong đó, nhưng quá muộn rồi, ma đao thứ mười một đã hình thành.
Thần Nam gượng cười: “Lần trước ta dùng ý nghĩa của Nghịch Thiên thất ma đao để giáo huấn cho Đỗ Hạo, không ngờ lần này ta lại đi vào vết xe đổ, chẳng nhẽ ta sẽ tự chết trong tay mình sao?”
Ba đại cao thủ ở phía xa, cảm nhận rõ ràng điểm đáng sợ của Thần Nam, bọn họ đều biết rằng trạng thái bây giờ của hắn tuyệt đối không bình thường, nhất định một người không thể nào đối phó được, cả ba người đều vận công lực lên mức cao nhất, chuẩn bị đón đòn ma đao tiếp theo.
Tuy nhiên đúng trong lúc này Thần Nam cảm thấy ngón tay phải của mình phát nóng, tim hắn đập mạnh, đó..
không phải là nội thiên địa của hắn sao? Hạt giống không gian của hắn chính ở đó.
Thần Nam tập trung toàn bộ tinh lực, nỗ lực hướng thần thức vào nội thiên địa, cảnh tượng đột nhiên thay đổi, linh thức của hắn thuận lợi tiến vào, nơi này ngoài một bãi cát mịn ra, những thứ còn lại chỉ là một vùng hỗn độn.
Tuy nhiên, lúc này trong vùng thiên địa này xuất hiện những đợt dao động rất dị thường, cả không gian giống như sóng biển cuồn cuộn.
Hắn dùng tâm cảm ứng, phát hiện ra một luồng sức mạnh kì dị đang chảy vào bên trong thế giới này.
Điều này..
hơi khó tin, hắn không hiểu căn nguyên của dao động, nhưng phát hiện ra khí tức quen thuộc, sức mạnh dao động đó chính là năng lượng sinh mệnh của hắn.
Là năng lượng sinh mệnh mà hắn đã chém ra? Hay là năng lượng mà đao thứ mười một của Nghịch Thiên thất ma đao ẩn chứa đang bị nội thiên địa của hắn hút lấy? Không cần biết là từ đâu, nhưng có thể khẳng định, nội thiên địa của hắn dường như muốn thông với ngoại giới, không muốn bị khóa trong nơi nhỏ bé này.
Hắn vô cùng kích động, nội thiên địa đã có đột phá, đây là tài sản lớn nhất của hắn.
Cảnh tượng vụt lóe lên, thần thức của hắn biến mất, hắn dùng tâm để cảm ứng, phát hiện ra năng lượng sinh mệnh mà nội thiên địa hút nạp không chỉ bao gồm bộ phận bị hút ra ngoài cơ thể mà còn bao gồm cả bộ phận ẩn chứa trong ma đao thứ mười một đang ngưng tụ.
Thần Nam do dự, nội thiên địa và ngoài giới khi nối liền với nhau cần hấp nạp thiên địa nguyên khí vô tận, đương nhiên nếu tu luyện giả cung cấp nguyên khí của mình, tốc độ trưởng thành của nó càng nhanh hơn.
Năng lượng sinh mệnh của hắn bây giờ chảy vào trong nội thiên địa, hắn không cần lo lắng rằng sẽ kiệt sức mà chết, bởi có thể thu lại năng lượng sinh mệnh đó từ trong nội thiên địa.
Nội thiên địa của Thần Nam sau khi liên thông với ngoại giới, đao thứ mười một của Nghịch Thiên thất ma đao vốn đang uy hiếp tính mệnh hắn từ từ ảm đạm, tất cả năng lượng sinh mệnh đều bị nội thiên địa hấp thụ vào trong, đồng thời truyền vào một phần cho cơ thể hắn.
Bây giờ hắn vô cùng hư nhược, suy cho cùng thì đại bộ phận năng lượng sinh mệnh đều chảy vào trong nội thiên địa, cơ thể của hắn còn lại không đáng bao nhiêu.
Hắn vẫn chưa thật sự khống chế được tiểu thế giới kia, nhất thời khó có thể thu lại năng lượng sinh mệnh về nội thể, nên cần một nơi yên tĩnh để nghiên cứu về trạng thái cơ thể và tiểu thế giới.
Hắn chật vật vẫy tay về phía Tử Kim thần long, con rồng du côn lập tức hiểu ý, nhanh chóng lao xuống, hắn nhảy lên, một người một rồng lao lên trời.
“Ngươi chạy đâu??” Lý Nhược Lan mở bừng hai mắt, nhìn thấy một người và một rồng rời đi, ả nhảy lên phi kiếm đuổi theo như một tia chớp.
Mộng Khả Nhi đứng trên ngọc liên đài giống như lăng ba tiên tử, không nói một lời, cũng đuổi theo.

Tuy nhiên, tốc độ của hai nữ tử có nhanh thế nào đi nữa, cũng không thể sánh kịp với tốc độ của thần long.
“Grào…hai tiểu nương bì, không cần tiễn đâu, tiễn long đại gia ngàn dặm rồi cũng vẫn phải chia tay!”
Thần Nam đứng trên lưng rồng, vẫn nghe thấy tiếng của Lý Nhược Lan dùng vô thượng âm công truyền tới: “Trận chiến thanh niên nhất đại đế vương của Đông thổ tu luyện giới một tháng sau sẽ tổ chức tại đô thành Tấn quốc, Thần Nam ngươi có dám tới không?”
Tử Kim thần long dần dần biến mất, Thần Nam không trả lời, bây giờ nội thể hắn là một vùng hư không, mệt mỏi chỉ muốn nhắm mắt lại ngủ một giấc.
Đông Phương Trường Minh nhìn về phía xa, sau một hồi trầm ngâm, y cũng quay người nhanh chóng rời đi.
Trong một hố sâu tại bãi chiến trường, Đỗ Hạo từ từ bò dậy, gằn giọng: “Ta nguyện hóa thân thành Huyết Ma, trên lôi đài đế vương sẽ rửa sạch sỉ nhục phải chịu đựng hôm nay.”
oOo
Tử Kim thần long xuyên qua mây, nhanh chóng bay trên không.
Nửa khắc sau, một con khổng tước to lớn nhanh chóng từ phía trước bay tới, một thiếu nữ tuyệt sắc toàn thân áo tím đứng trên lưng, cường khí không ngừng tỏa ra, thiếu nữ nhìn thấy Tử Kim thần long, lập tức biến sắc, cao giọng nói: “Người đối diện có phải là Thần Nam”
Lúc này, Thần Nam hơi mệt mỏi, hắn lại không quen thiếu nữ áo tím, nhưng vẫn thành thực trả lời: “Không sai, chính là ta, cô là ai?”
“Quả nhiên là ngươi!” Thiếu nữ biến sắc, trong mắt đầy vẻ thù hận, lạnh lùng nói: “Ta là muội muội của Đỗ Hạo, Đỗ Linh! Ca ca của ta đang ở đâu?”
Thần Nam không ngờ nữ tử ở trước mắt lại là em gái của Đỗ Hạo, hắn còn chưa nói gì thì Tử Kim thần long đã lên tiếng.
“Đỗ Hạo bị chúng ta giết rồi, xé thành mười sáu đoạn, giết hắn thật thoải mái, grào…”
“Cái gì? Ta không tin! Không kẻ nào có thể giết được ca ca của ta, hãy để đệ nhị thanh niên cao thủ của Đỗ gia ta tới thử bản lĩnh của các người!”
Thế hệ thanh niên của Đỗ gia có bát kiệt.

Vị trí đệ tứ, đệ ngũ, đệ lục, đệ thất, đệ bát là Đỗ Huyền, Đỗ Thiên, Đỗ Hồng, Đỗ Hoang, Đỗ Vũ điều bị Thần Nam giết sạch khi còn ở Tây phương.
Đứng ở vị trí thứ ba là Đỗ Phi không lâu trước bởi có ý đồ với Mộng Khả Nhi, nhưng đã bị nàng tiễn về cực lạc, tới nay bát kiệt Đỗ gia chỉ còn lại hai huynh muội Đỗ Hạo và Đỗ Linh.
Các bậc tiền bối của Đỗ gia vô cùng phẫn nộ, tuy nhiên cũng không hề lo lắng, dù sao thì gia tộc cổ xưa này thực lực vô cùng mạnh mẽ, cho dù cả một thế hệ nào đó hoàn toàn bị tiêu diệt, cũng không thể làm lung lay tới gốc rễ.
Tử Kim thần long nói: “Muốn đấu với ta, ngươi vẫn chưa đủ khả năng, tên ca ca tử quỷ của ngươi còn không phải là đối thủ của chúng ta, huống hồ là ngươi!”
Đỗ Linh càng giận dữ, không ngừng thúc khổng tước tiến lên phía trước, nhưng nó bẩm sinh vốn sợ hãi thần thú, run run rẩy rẩy, không dám xông lên.
Tử Kim thần long đắc ý cười lớn: “Ha ha…bản long thần là bậc vạn linh, ngươi bảo nó mạo phạm tới ta, đây không phải là trò cười sao?” Con rồng lưu manh sợ Thần Nam xảy ra bất trắc, không đôi co nhiều, vừa ngâm nga vừa nhanh chóng rời đi.
“Grào… Long đại gia quay đầu lại lần thứ nhất, một con trâu bên đường sợ chết.
Grào… Long đại gia quay đầu lại lần thứ hai cát bay đá chạy khiến quỷ sợ hãi.
Grào… Long đại gia quay đầu lần thứ ba, trời long sập nước chảy ngược.
Grào… Long đại gia quay đầu lần thứ tư, vạn ma chi vương muốn nhảy lầu.
Grào… đây chính là ta, vô địch đại soái long… Tử Kim long hoàng đại nhân!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.