Thần Mộ Ii

Chương 492: Thập Phương Tuyệt Vực






Thần Nam bị bọn U La vương, Hỗn Độn tử truy đuổi chạy vào hỗn độn cổ địa, đồng nghĩa với việc bị bức vào tuyệt địa, lối về bị cắt nên hắn còn mỗi nước tiến tới.
Nhưng có lẽ ở đây cũng có cơ ngộ, mọi bí mật của hỗn độn tộc đều ở đây.
Hỗn độn đại địa mênh mang, khá giống với nhân gian giới trước kia khiến Thần Nam tức cảnh sinh tình, nhớ lại vô vàn chuyện cũ, tiếc rằng tất cả đã không còn, mọi gia đình tan nát, chỉ còn lại một vùng hắc ám.
Trước mặt là thanh sơn thúy cốc, cảnh sắc tú lệ.
Hắn rảo bước tiến tới, quyết định ẩn náu một thời gian, trong tình huống tu vị xuống thấp, địch nhân không thể tại vận chuyển đại thần thông theo dõi hắn.
Sự thật đích xác như vậy, hắn tiến vào hắc ám, bọn U La vương, Hỗn Độn tử cũng tới, tu vi ai nấy đều mất đi một nửa, đại thần thông thông thiên triệt địa gần như biến mất, thần thức hùng mạnh cũng không bám sát Thần Nam được nữa, chỉ biết đại khí hắn ở trong đại lục này.
“Chúng ta từ từ tìm kiếm, trước sau gì cũng bắt được.
Nếu hắn định rời khỏi cổ địa, chúng ta sẽ cảm ứng được đầu tiên.”
Thoáng chốc ba tháng trôi qua, Thần Nam ở lưng chừng một ngọn núi, mở bừng mắt, tu vi đã tinh tiến không ít nên cảm ứng được khí tức của U La vương, biết hành tung đã bại lộ.
Hắn hóa thành cự nhân ngàn trượng, từ lòng núi vạch đôi ngọn núi tiến ra, cười lạnh: “U La vương, gan ngươi lớn thật, dám đơn độc đến tìm ta, không sợ ta diệt ngươi sao?”
U La vương cười lạnh: “Dựa vào ngươi? Đừng tưởng đánh bại Ngự Phong vương là ngang cơ với ta, ngươi còn kém lắm.”
“Ha ha…” Thần Nam cười vang: “Ta còn nhớ là từng chấn tan cánh tay một người.”
U La vương nổi giận, lạnh lùng đáp: “Ngươi còn dám nhắc lại việc đó, ta đấu với Thời Không, ngươi lại chõ mũi vào, hiện tại đến lúc thanh toán.”
Thần Nam có ý kéo dài thời gian, dùng đại thần thông quan sát cổ địa ngoài xa, thấy không bóng người nên vô vùng hoan hỷ, có vẻ U La vương thật sự một mình đến đây.
“U La vương, chịu chết đi.” Thần Nam rung Hồng Hoang Kỳ, thi triển đệ thất thức trong Nghịch Loạn bát thức, uy lực tăng gấp nhiều lần khiến sơn hà thất sắc, hỗn độn vô quang!
U La vương kinh hãi, vốn đã kỵ húy Hồng Hoang Kỳ, tuy không phải trong tay Nhân vương, lại là lá cờ nát nhưng phối hợp Nghịch Loạn bát thức cũng đủ khiến y biến sắc.

Thân thể y lao lên như cầu vồng, thoáng chốc tránh khỏi Hồng Hoang Kỳ rung phần phật đổ tới, xé toang mặt đất, chấn động núi non nhưng ngạc nhiên là vùng đất này không hề bị hủy.
Nên biết sức mạnh của đồn này có thể chấn tan một vì sao.
Hỗn độn cổ địa quả là một nơi kỳ dị, tựa hồ ẩn chưa năng lượng vô danh, cấm cố mọi sức mạnh khác phá hoại.
Hồng Hoang Kỳ bay lên, tiếp tục quét vào U La vương, một vùng cổ tinh không mông mông lung lung xuất hiện, trùm tới vương hầu hỗn độn.
U La vương không dám coi thường, mồm nói là không coi Thần Nam vào đâu nhưng thật ra y khá cẩn thận, chiến đấu ở cấp độ này, hơi lơ đãng sẽ ôm hận cả đời.
Cửu thiên thập địa duy ngã độc tôn công như ngàn tầng sóng biển xuất ra, thanh thế kinh người, ma vân cuồn cuộn trùm xuống, cơ hồ hủy diệt cổ tinh không.
Trong lúc hắc ám ma khí ngút trời lan tràn, trong cổ tinh không tinh quang vô hạn, lao vút tới va chạm với ma vân.
Cùng lúc Thần Nam tế xuất Hồng Hoang Kỳ, các loại chiêu thức như Ma thôn thiên địa, Thái Thượng tru thiên, vô tình đao cùng xuất ra, hắn rất muốn trừ đi một hỗn độn cường giả hàng đầu như U La vương nhưng quả thật rất khó, hắn giữ mình không thành vấn đề nhưng chưa có thần thông đến mức diệt được đối phương.
Cửu thiên thập địa duy ngã độc tôn công bùng lên, thật sự có chín tầng trời rớt xuống, suýt nữa chán tan hắn.
Hắn vội đáp xuống nhưng thập địa dâng lên, định ép chết hắn, quả là tình cảnh kinh nhân.
Hắn ở giữa hai tầng áp lực, trên có cửu thiên, dưới có thập địa đang ầm ầm ép tới, mỗi lúc một lan tới, áp lực tăng dần, gần như ép hắn thành bột.
Loại kỳ công này mượn thiên địa chi lực, cửu thiên thập địa không phải hư danh, hiệu quả xứng với danh tiếng.
Hắn dốc hết mọi loại thần lực, thần thông chống lại đà ép của cửu thiên thập địa.
“Hắc, ngươi trụ nổi sao? Hôm nay ta sẽ triệt để luyện hóa ngươi trong cửu thiên thập địa.”
“Bớt khoác lác đi, định dùng lao lùng nhỏ xíu này mà giam cầm ta sao, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”
“Ta xem ngươi còn già mồm được đến bao giờ.” U La vương lạnh lùng quát lên, cửu thiên thập địa rung lên ầm ầm, hủy diệt khí tức lan tràn.
Thần Nam mở Hồng Hoang Kỳ để nó hóa thành vạn trượng cao, lá cờ phần phật như dòng sông tuôn chảy, giữ vững “thiên địa”, rồi bản thân hắn ngồi xếp bằng giữa hư không, khổ công tìm đối sách.
Sau cùng, hắn hòa trộn huyền công của Thái Thượng, Thần tổ, Độc Cô Bại Thiên lại, xuất ra một dải hào quang xoáy trôn ốc, cỗ sức mạnh tập hợp tinh hoa của ba vị khai sáng cùng nghịch không bay lên.
Tiếng đổ vỡ vang vọng, hào quang xoáy trôn ốc phá tan chín tầng trời, mở ra một động huyệt lớn, hắn lao qua đó, rời khỏi vùng thiên địa tà dị.
“U La vương… bất quá như vậy.”
U La vương đại nộ, y là nhân vật thành danh đã vô tận tuế nguyệt, lại bị một hậu sinh vãn bối đánh ngang cơ, lòng đương nhiên không vui vẻ gì, lạnh lùng đáp: “Ngươi chết chắc rồi.”
“Cửu thiên thập địa ta đã lãnh giáo, ngươi còn tuyệt học gì nữa? ?Hiện tại e là ta sẽ diệt ngươi.”
“Công pháp của ta có tên Cửu thiên thập địa duy ngã độc tôn công! Ngươi mới kiến thức Cửu thiên thập địa, Duy ngã độc tôn còn chưa thể hiện.” U La vương lên tiếng, toàn thân hóa ra sát khí, biến thành vô hình hắc vụ điên cuồng bổ vào Thần Nam.
“Chỉ xích thiên nhai!” Thần Nam quát vang: “Ngươi đến không gian vô danh mà xưng tôn.” Y mở ra một không gian, hút hết ma vụ vào đó.
Chỉ xích thiên nhai hết sức đặc dị, không phải là công pháp hủy diệt nhưng xét về mặt phòng ngự lại tuyệt diệu, hiện tại xuất kỳ bất ý đẩy U La vương vào dị không gian.
Thiên địa bình tĩnh lại, tất cả đều kết thúc? Thần Nam lặng lẽ đứng trên không, một tiếng gầm vang lên, xuyên qua không gian lao về.
“Gào…” U La vương gầm vang như trời đất sụp đổ, phá toái trùng trùng không gian vô danh quay lại thế giới hiện thực, về hỗn độn cổ địa.
Thần Nam vội lùi lại, U La vương quả nhiên danh bất hư truyền, cực khó đối phó, tất phải nghĩ cách phá giải, bằng không sẽ rất nguy hiểm.
Nhưng hiển nhiên hắn không có thời gian, đại chiến kịch liệt ở đây sẽ dẫn Đa Mục vương và Ngự Phong vương tới, còn cả Hỗn Độn tử Thông Thiên cũng sẽ tâm sinh cảm ứng, tìm tới nhanh chóng.
Hắn thở dài, lướt đi thật xa, định trốn tránh tiếp nhưng lần này bị bao vây.
Hỗn Độn tử, Thông Thiên, Ngự Phong vương, Đa Mục vương chia thành bốn hướng ép tới, họ vốn chia nhau ra, dùng thần thức dồn vào trung tâm tìm kiếm, có điều U La vương manh động, ra tay trước.
Ngũ đại cao thủ gầm lên như tiếng sấm vọng vào tai hắn.
“Lần này ngươi chạy đâu!”
“Đợi tịch diệt đi.”
Thần Nam bị bức phải bay vào giữa hỗn độn cổ địa, đại chiến lần này quá gian nan, bị ngũ đại cao thủ liên tục vây ráp.
Vùng núi non xanh biết phía trước đột nhiên biến mất, hóa thành hoang mạc lặng lẽ đến đáng sợ, không sóng gió gì, không khí cũng phảng phất đã ngưng trệ.
Hắn không dám cả nghĩ, lao tới ngay, nhưng bọn U La vương đuổi đến đó liền dừng lại hết, không dám tiến tới.
Vùng đất đó diện tích không quá trăm dặm, hết sức hữu hạn, nhưng lại u ám, quỷ dị.
Thần Nam dần nhận ra điểm khác lạ, nhìn mấy cao thủ vây bên ngoài: “Sao, các ngươi sợ nơi này?”
U La vương nhìn hắn với vẻ “thương xót”: “Vốn ngươi còn một tia hy vọng sinh tồn nhưng giờ chắc linh thức cũng sẽ triệt để tiêu tan.”
Đa Mục vương cười lạnh: “Vốn chúng ta còn lo linh thức ngươi chạy thoát, không ngờ ngươi lại tự tìm đến cái chết.”
“Dừng giở huyền hư, có gì cứ nói ra, Thần mỗ tiếp hết, có sợ gì.” Thần Nam quát vang.
Ngự Phong vương âm u lên tiếng: “Ngươi biết đây là đâu không? Là Thập Phương tuyệt vực trong truyền thuyết, những người từng vào, chỉ có Hỗn Độn vương là nhân vật duy nhất còn sống trở ra.”
Thần Nam thầm kêu không ổn, tung mình lên định thoát khỏi nhưng một luồng đại lực không tưởng tượng nổi cấm cố hắn, kéo xuống luôn.
“Sao lại thế này?” Hắn cả kinh.
“Hừ, vào đó ngươi còn muốn ra sao, đừng năm mơ nữa.” U La vương lạnh giọng: “Từ đây thế gian không còn Thần Nam, ngươi đã vĩnh viễn thành quá khứ, vào đó chỉ còn một con đường là triệt để tiêu tan.”
Nghe vậy, Thần Nam càng cảm giác điểm khác thường của phiến hoang mạc này, chìm xuống đất trong tiếng ầm ầm vang lên, mọi tia sáng tan biến, hai mắt hắn không trông thấy gì, định giãy giụa nhưng không còn khí lực, bị cấm cố chặt cứng.
Một cỗ khí tức kinh nhân trùm lên, hắn cảm giác đã tiến vào một không gian xa lạ, không, đúng ra là một lao lung bị phong bế.
Hắn không thấy gì, thần thông hình như mất hiệu lực, sức mạnh toàn thân nhanh chóng tan đi với tốc độ khủng khiếp, cứ thế này, không lâu nữa hắn sẽ thành một người tầm thường.
Hắn định ngăn lại nhưng vô dụng, tu vi liên tục giáng xuống.
Trong tình huống đáng sợ này, hắn không hề hoảng sợ mà cực kỳ bình tĩnh, nhân lúc thần thông vẫn còn, toàn lực mở thần thức thám thính không gian bị phong bế này.
Thập Phương tuyệt vực quả thật xứng với tên, dốc toàn lực hắn cũng chỉ tra ra nơi đây có mười phương, là một tuyệt địa bị phong bế.

Bên ngoài, bọn U La vương cười vang, địch nhân cực mạnh lại tự đi lên tuyệt lộ.
Duy có Hỗn Độn tử lặng lẽ, tựa hồ không vui vẻ gì.
“Hỗn Độn tử, ngài sao vậy, lẽ nào còn sợ hắn không chết?” U La vương hỏi.
“Đúng, ta sợ hắn vạn nhất không chết, thoát ra được ắt phiền hà vô cùng.” Hỗn Độn tử hơi lo lắng.
Ngự Phong vương nói: “Ngài quá đa nghi, bằng khả năng của hắn, chắc chắn sẽ chết.”
Đa Mục vương phụ họa: “Người vào Thập Phương tuyệt vực chỉ có Vương của chúng ta thoát được, các cường giả khác đều mất mạng.
Như ta còn nhớ, đệ nhị cường giả của hỗn độn tộc chúng ta định vào đó tu luyện, đột phá cảnh giới, kết quả lại thảm tử tại Thập Phương tuyệt vực.
Thần Nam này so được với lão tổ năm xưa sao?”
Hỗn Độn tử thở dài: “Vốn ta định vào Thập Phương tuyệt vực bế quan nhưng hiện tại… chúng ta đi thôi.”
Hoang mạc lại trở về vẻ yên tĩnh, không còn âm thanh nào, cơ hồ chưa từng xảy ra chuyện gì.
Sau cùng Thần Nam hơi hoảng loạn, sức mạnh toàn thân hắn tan đi quá nhanh, hiện tại hắn chỉ còn là một phàm nhân, tu vi ngạo thế không còn lại mảy may, hoàn toàn tan sạch.
Một ngày qua đi, hắm cảm giác miệng khô lưỡi đắng, đói lả người.
Thập Phương tuyệt vực đáng sợ đã biến hắn thành phàm nhân.
Đã lâu lắm hắn không đói khát, từ khi tiến vào thiên giai cảnh giới, tựa hồ không còn cần ăn uống, nhưng hiện giờ… hắn cần thức ăn và nước.
Trong nội thiên địa của hắn có Sinh Mệnh nguyên tuyền, tiên chi linh quả nhưng từ khi vào Thập Phương tuyệt vực, nội thiên địa không thể mở ra.
Thập Phương tuyệt vực quả xứng danh, chỉ có mười phương mà thành tuyệt vực.
Tiến vào tuyệt vực, chỉ còn đường chết.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.