Thần Mộ Ii

Chương 471: Vùng Đất Chôn Thiên!






“Ta là Thiên.”
Thanh âm hùng hồn chấn động màng tai như cự chùy đánh mạnh vào tim mọi người khiến các Thái cổ thần tâm thần kịch chấn, loạng choạng suýt rớt khỏi vách đá.
“Ầm, ầm, ầm.”
Từng khối đá lớn bị thanh âm liên tục chấn rơi xuống như tro bụi bay ào ào.
Các Thái cổ thần đành phát ra thần quang bảo vệ thân thể, chống lại đá lăn như lôi đình vạn quân.
Tất cả quá đột nhiên, sao lại là Thiên?
Chư thần đều không tin nhưng các dấu hiệu cho thấy hình như là thật, bằng không sao lại có Thiên thú? Cổ Thiên thú là hộ pháp hung thú của Thiên đạo, mệnh lệnh của ai khác không đời nào sai khiến được nó.
Chỉ là…
Bọn Ma Chủ không phải đã bước lên Thông thiên chi lộ sao? Nơi họ đến không phải chỗ Thiên ở sao? Lẽ nào họ chưa tiến quân Thiên đạo?
Tất cả nghĩ mà không thông.
Nếu bọn Ma Chủ chưa gặp Thiên thì họ lên Thông thiên chi lộ còn ý nghĩa gì.
“Ngươi là Thiên, ta là thiên vương lão tử!” Thần Nam quát vang, hắn không tin đó là Thiên.
“Lớn mật.” Tiếng quát vang vọng, vùng tiếng nổ, vô tận ô vân cuồn cuộn như biển gầm đập vào đám người trên vách đá.
“Ầm, ầm, ầm.” Đức Mãnh như sóng lớn vỗ bờ, vô cùng hùng hậu.
Nhưng dù mạnh thế vẫn không hủy diệt được Thái cổ thần.
Chúng nhân thành công chặn hết đợt tấn công, lại có vô vàn tảng đá lăn xuống.
“Ha ha…” Thủ mộ lão nhân cười vang: “Giả thần lộng quỷ, người mà dám xưng là Thiên sao, buồn cười thật.
Ngươi là Thiên thì ta là tổ gia gia của Thiên.”
Thần Nam tắt tiếng, lão đầu này lại định chiếm tiện nghi của hắn, đúng là già mà không đứng đắn.
Dưới lòng vực không đáy không còn hồi đáp, “Thiên” không lên tiếng, hình như bị thực lực của cả nhóm chấn trụ.

Hắc ám đại hạp cốc trở lại bình tĩnh nhưng ai cũng biết đó chỉ là bề ngoài, bất kể kẻ lên tiếng là Thiên hay không, y cũng không đời nào hoảng sợ mà đang trong bóng tối quan sát, chưa chừng đột nhiên sẽ thi thố sát thủ.
“Tiếp tục đi.” Thủ mộ lão nhân dẫn đầu, leo xuống linh hoạt như thần viên.
“Tất cả cẩn thận.” Đứng trong hắc ám, toàn thân Huyên Huyên phủ một làn hào quang mờ mờ, vô cùng thánh khiết.
Ba vạn một ngàn thước.
Ba vạn ba ngàn thước.
...
Lúc xuống đến ba vạn năm ngàn thước, thanh âm lồng lộng lại xuất hiện.
“Quấy nhiễu bình tĩnh của ta, các ngươi chết hết đi.”
Khí tức nguy hiểm lan tràn như biển dậy sóng đột nhiên xuất hiện chung quanh chư thần rồi ập tới.
Hung quang vây phủ, sáu hung vật khổng lồ trong mắt bắn ra hào quang đứng trong hắc ám quan sát lại càng bắt mắt.
Thể phách chúng lớn như ngọn núi, thoắt ẩn thoắt hiện dưới thiên nhãn thông, đều vô cùng cao lớn, nanh ác.
“Gào…” Tiếng gầm động trời, sáu cự thú xông vào Thái cổ thần.
Hào quang bùng lên, một ngọn cực trảo bổ lên vách đá, Thần Nam vội tránh đi, vách đá vỡ vụn, cự trảo như bổ vào đậu hũ, cào thành một vết mười mấy trượng.
Sức mạnh của Thiên thú cũng bị áp chế nhưng thú trảo quá lợi hại, các Thái cổ thần bị công kích mãnh liệt, nhất thời trên vách đá chằng chịt vết cào, tiếng gầm vang vọng, hào quang liên tục sáng lên, dao động năng lượng hùng hồn tràn lan như biển động, cả vách đá rung chuyển.
Mấy Thái cổ thần không thể tránh né kịp, dốc toàn lực đề thăng công lực, bay lên không trung cùng Thiên thú đại chiến.
Thần quang liên tục vạch ngang tầng không như đạo đạo lưu tinh sáng chói, Thiên thú quá mạnh, hào quang không thể xuyên qua thân thể chúng, chỉ hất văng được chúng đi, khiến chúng gầm lên chứ không giết được.
“A...”
Một Thái cổ thần bị ba Thiên thú vây lại rồi bị xé tan thân thể.
Thủ mộ lão nhân gầm lên, trong tay xuất hiện một luân bàn xanh mờ mờ, hủy diệt khí tức xuyên qua đầu một Thiên thú hất xuống vực sâu vạn trượng.
Lão kéo thiên giai cao thủ bị xé tan ra rồi quân bàn trùm thanh quang lên thân thể y, thoáng chốc đã tụ lại thân thể.
“Sư phụ xú lão đầu, không ngờ lại lấy được Sinh Tử bàn, đó là một trong những khai thiên trọng bảo.” Huyên Huyên kêu lên kinh ngạc.
“Hắc hắc, sư phụ con là ai, lẽ nào lại không có một món ra gì.” Thủ mộ lão nhân vênh vang.
“Quả nhiên là Sinh Tử bàn!”
“Không kém hơn Luân hồi bàn ba nhiêu.”
“Lão thiếu đứng đắn này lại lấy đựơc trọng bảo.”
...
Mấy Thái cổ thần cùng hô lên.
“Hắc hắc, đồ tốt dành cho người có đức.” Thủ mộ lão nhân nói thế khiến ai nấy phì cười.
Huyên Huyên nói: “Sư phụ lại khoác lác rồi, quan trọng là thực lực mỗi người, bằng không có nắm được Ma Thế bàn cũng khó lòng vô địch thiên hạ.
Sư phụ, để người thấy thực lực của con.” Huyên Huyên khẽ quát: “Phá thiên thức!”
Một đạo thần quang sáng chói như sao băng chiếu sáng mặt đất phát ra, tập trung lên một Thiên thú.
Tiếng thét thê thảm vang vọng, Thiên thú nát xác, rơi xuống vực sâu.
“Liệt thiên thức!” Huyên Huyên lại khẽ quát, tiên thể phát ra thánh khiết quang huy quả phong tư tuyệt thế, một đạo thần quang từ hai tay xạ ra hạ gục một Thiên thú nữa rơi xuống vực sâu.
Đệ nhất ma nữ hiển lộ tuyệt thế huyền công khiến các Thái cổ thần ngây ra, cả Thiên thú cũng hoảng sợ.
Thủ mộ lão nhân cũng nhìn nàng ta với vẻ kinh dị: “Tiểu nha đầu càng lúc càng lợi hại, ta đã biết với thiên tư của con chắc sẽ không ngừng đột phá.” E rằng chỉ có lão mới dám xưng hô như vậy với đệ nhất ma nữ.
“Tất cả cùng lên.” Thủ mộ lão nhân gào to: “Sào huyệt của Thiên thì sao, khoắng sạch.” Đoạn hai tay lão vung mạnh Sinh Tử bàn, hủy diệt khí tức bùng lên đánh tan một Thiên thú.
Đây là cổ thiên lộ, mọi sức mạnh đều bị áp chế, Thiên thú bị công kích kiểu hủy diệt này, bất lực rơi xuống vực sâu, không thể kịp tụ lại thân thể.
Hơn nữa, Sinh Tử bàn là bảo vật vô cùng bá đạo, không cho chúng cơ hội này.
“Tiểu tử, ngẩn ra cái gì, Hồng Hoang Kỳ trong tay ngươi có kém hơn Sinh Tử bàn của lão nhân gia đâu, ra tay mau.”
“Được.” Thần Nam lắc mạnh Hồng Hoang Kỳ, tạo thành một vùng xoáy năng lượng kinh hồn, một dải tinh thần chi quang phát ra hất bay hai Thiên thú đang điên cuồng tấn công Thái cổ thần, thân thể chúng vỡ vụn.
Thiên thú cũng chia thành cường nhược! Thần Nam hiểu ra mấy Thiên thú này không so được với tam đầu sư tử bị huyết quan phong ấn.
“Gào…” Tiếng gầm liên tục vang lên, trong bóng tối lại xuất hiện mười mấy ánh hung quang đáng sợ, Thiên thú chưa giết hết lại có viện quân.
“Gào…” Tiếng gầm khiến trời đất lay động, ô vân trong lòng vực cuộn lên.
Bọn Thần Nam nhanh chóng bị Thiên thú vây kín, ai nấy đều dốc toàn lực bay lên nhưng đối diện với công kích như biển trảo, áp lực quả kinh nhân.
Đương nhiên Thiên thú lần này không kém hơn tam đầu sư tử.
Thần Nam, Huyên Huyên, thủ mộ lão nhân không thể một đòn diệt ngay, thậm chí dần thấy vô lực, có mấy Thái cổ thần rơi xuống vực sâu vạn trượng, tình huống phi thường nguy hiểm!
Trong trận đại đối quyết cuồng bạo, mười mấy Thiên thú gần như phát cuồng, trong tình huống bị áp chế sức mạnh vẫn xé được hư không, liên tục ép Thái cổ thần rơi xuống.
Thủ mộ lão nhân dùng Sinh Tử bàn giết hai Thiên thú cực mạnh xong liền bị đuối thú quét xuống vực.
Huyên Huyên cùng không thoát được, phải lùi xuống vực.
Trên đầu họ mười mấy Thiên thú như ô vân chặn đứng đường quay lên.
Thần Nam dùng Hồng Hoang Kỳ đánh tan một Thiên thú rồi cũng bị đánh văng xuống địa ngục không đáy.
Nhưng ai nấy đều hiểu, Thiên thú không phải vô cùng vô tận, thực lực chân chính chỉ có mười mấy con đó mà thôi.
Tiếng gió rít vù vù bên tai, Thần Nam mặc thân thể rơi xuống tự do bởi hắn không còn sức phi hành.
Ở phía dưới, sức mạnh bị áp chế càng mạnh, hắn dùng Hồng Hoang Kỳ che kín thân thể.
Rơi xuống mãi thế này, cảm giác cho hắn biết chắc độ sâu phải chừng năm vạn thước.
“Ầm, ầm.” Hắn đập mạnh xuống đất, tạo thành một miệng hố lớn rồi nứt toác, rung lên bần bật.
Trong tình cảnh bị phong ấn sức mạnh, nếu không có Hồng Hoang Kỳ che đỡ thân thể chắc hắn đã tan xương.
Trong hắc ám đại hợp cốc không hề có nửa tia sáng, hơn nữa rất rộng rãi, lại không có tiếng động, cơ hồ hắn vừa vào một vùng hư không tuyệt đối tử tịch.
Không biết bao lâu sau hắn tỉnh lại, thân thể không có gì đáng ngại, Hồng Hoang Kỳ phát ra hào quang mông lung phủ lấy hắn.
Thiên nhãn thần thông vẫn còn nhưng chỉ nhìn được cảnh vật trong vòng mấy thước, thấy miệng hố hắn hiểu ngay lực va đập đến mức nào, hắn có Hồng Hoang Kỳ hộ thể mới bình an, không hiểu người khác có được thế không.
Bò khỏi miệng hố, hắn phát hiện không thể phi hành nổi, đại bộ phận sức mạnh bị áp chế gần như biến mất.
Thiên thú cũng không dám xuống đến đây bởi chúng không thể bay lên được.

Đại hợp cốc tử tích, rộng rãi đến đáng sợ, hắn lớn tiếng hô hoán nhưng không có ai đáp, không biết bọn thủ mộ lão nhân và Huyên Huyên ra sao.
Lòng cốc quá rộng, hắn cầm Hồng Hoang Kỳ đi liền hơn một thời thần mà không phát hiện gì.
Trong lòng cốc tối tăm, ngoài nhanh thạch to lớn và băng lãnh ra không còn cảnh vật gì.
Yên lặng tới đáng sợ.
“Sạt, sạt, sạt…” Trong bóng tối chỉ có tiếng bước chân của hắn.
“Thiên, ra đây cho ta, thiên vương lão tử đến rồi.” Hắn gầm lên.
Hai thời thần sau hắn mới thấy một ngọn núi nhỏ thoạt ẩn thoạt hiện ở phía trước, bèn rảo bước tiến tới, Hồng Hoang Kỳ rung lên phần phật phòng bất trắc, bởi hắn cảm nhận được từng đợt dao động năng lượng.
Nhưng khi đến gần nhìn rõ rồi hắn hít sâu một hơi khí lánh, đó là một ngôi mộ lớn.
Tuyệt cốc...!cổ phần...!tất cả vô cùng tà dị.
Hắn đến trước ngôi cổ mộ, một tấm bia cao chừng mười thước đứng sững, bên trên khắc văn tự phi thường cổ lão, hắn không đọc được nhưng dùng thần thức thăm dò liền có một đạo tinh thần lạc ấn tiến vào óc, hắn liền hiểu là mộ ai.
Là – Thương Thiên chi mộ.
Một thiên mộ!
Hắn hít sâu một hơi khí lạnh, chả trách đại hợp cốc đáng sợ như vậy, quả nhiên có một thiên mộ! Hắn rất muốn mở phần mộ ra xem xét nhưng không dám khinh cử vọng động, trong lòng cốc này cái gì cũng có thể xảy ra, hắn quyết định đi một vòng xem còn phát hiện gì không rồi mới quyết đinh.
Đi được mấy dặm lại có một phần mộ lớn xuất hiện trước mắt.
Hắn vô cùng kinh hãi bởi phần mộ này tựa hồ được lập cách đây chưa lâu, tối đa chỉ ngàn năm trước, kém nhiều so với mộ Thương Thiên vốn không thể đoán nổi tồn tại đã bao nhiêu năm.
Đến trước bia mộ, hắn dùng thần thức cảm ứng tinh thần lạc ấn, đây là một của năm phần sáu Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên chi mộ, lại có một thiên mộ!
Lòng hắn kinh hãi cực điểm.
Hắn tiếp tục cất bước, được mấy dặm lại loáng thoáng thấy một phần mộ lớn.
Hắn hoàn toàn bị chấn trụ, cảm giác được sự tình nghiêm trọng vô cùng, nơi đây tựa hồ là vùng đất chôn Thiên, là mộ quần của các Thiên.
Hắn từ thần mộ sống lại, trên mình hắn phát sinh sự kiện trọng đại hầu như đều liên quan đến chuyện đó nên thấy mấy tòa thiên mộ, lòng liền dị thường bất an.
Từ mộ mà sống lại, mà sinh ra, liệu sau cùng có quay về khởi điểm.
Lòng hắn không thể bình tĩnh nổi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.