Thần Mộ Ii

Chương 468: Thiên Thú






Hoành tảo khắp chốn, đứng trên bát hoang, thiên thượng địa hạ, ai dám tranh phong?
Thế gian có mấy người dám cuồng vọng như vậy? Thật sự khó tìm.
Có người đạt đến mức đó nhưng đã bước lên Thông thiên chi lộ, trong đại phá diệt thế giới này, còn ai dám ngông cuồng đến thế?
Quảng Nguyên, Thái Thượng nếu còn nhục thân chắc cũng dám lớn lối như thế nhưng họ chỉ là chút chân linh còn lại, thật ra đã về với “Thiên đạo.”
Bất quá, cao thủ chân chính một mình tịch mịch, không cần người ngoài biết tới.
Trong các hồng hoang cự bá có nhân vật như thế.
Thông Thiên là một nhân vật như thế, công lực gần đạt đến thông thiên chi cảnh nên danh hiệu mới là Thông Thiên, tuy hơi khoa trương nhưng đủ chứng minh tu vi của y siêu tuyệt, khiến hầu hết Thái cổ cường giả đứng trước y đều dấy lên cảm giác vô lực.
Người Thần Nam định tìm là y nhưng không gặp, hắn lập tức cùng Tà Tôn, Cửu Đầu Thiên Long tiến vào không gian tan tành nọ.
Trong hỗn độnn hải sáng chói hào quang, xuyên quan trùng trùng sóng, còn cách không gian đó rất xa nhưng Thần Nam đã cảm giác được một cỗ áp lực kinh nhân ép tới, hắn cắp Tà Tôn và Cửu Đầu Thiên Long nhanh chóng lao tới, định thử xem ai có khí thế cường thịnh đến vậy.
Sóng hỗn độn dâng tràn, trong làn hào quang mông lung vô tận, hai mắt hắn xuyên qua hỗn độn thấy ở xa tắp tựa hồ có một đại vật đang chăm chú quan sát hắn, cảm giác mơ hồ cho hắn biết là tam nhãn hồng hoang cổ thú, ba điểm sáng âm u như ba vì sao cô tịch hàn lãnh.
Song phương nhìn nhau từ xa, không ai tiến lên nửa bước, đoạn vô danh sinh vật trong hỗn độn mờ dần và biến mất.
“Kì quái, vì sao ta lại cảm giác thấy khí tức đặc thù trong cổ thiên lộ?” Thần Nam lẩm bẩm.
Tiếp đó trên đường không gặp bất kỳ cản trở nào, bọn hắn nhanh chóng tiến vào tàn phá không gian.
Ở đó lấp lánh tinh quang, có đến mười mấy hằng tinh cùng hơn trăm hành tinh, tạm coi là một tinh không giữ được nguyên lành.
Không phát hiện Thông Thiên trong đó, cũng không thấy khí tức Thái cổ thần, hiển nhiên họ không xuất hiện tại đây, nhưng Thần Nam cảm giác được khí tức vô cùng quen thuộc, là khí tức của đệ lục giới lúc chưa từng bị phá diệt.
Tìm kiếm, nỗ lực tìm kiếm.
Thần Nam phi thiên độn địa trong phiến tinh không, thần niệm quét khắp nơi hi vọng tìm được manh mối nào đó, sau cùng cũng thấy một hỗn độn thông đạo cực lớn gần một nhóm tiểu hành tinh, tựa hồ thông đến không gian phá toái.
Hắn không do dự tiến vào ngay, đó là một không gian hắc ám rộng mấy chục vạn dặm vuông, hắn cảm giác được khí tức của đệ lục giới, không sai, chính là một khe nứt không gian lúc đệ lục giới bị ép sập tạo thành.
Lục đạo phá toái, sáu thế giới hợp nhất, nhưng Lục đạo nguyên bản có không ít khe nứt không gian còn giữ được, tạo thành nhưng phiến không gian nhỏ.

Ở đây, Thần Nam cảm giác thấy linh khí dao động, thấy khí tức của Y Y.
Trong vùng sâu của không gian u ám, một cây cổ thụ rợp trời phát ra hào quang chói lòa, tuy không gian vô cùng u ám nhưng ở đây thần quang điểm điểm, hoàn toàn do cây cổ thụ phát ra.
“Y Y!” Thần Nam gào lên, nhanh chóng tiến tới.
Thoáng chốc vượt qua mấy vạn dặm, gốc thần thụ xanh om, cao vút tận trời mọc trong nơi sâu nhất, mọi nhánh rễ ăn hết vào hỗn độn hải mông lung.
Lúc bay tới, Thần Nam sững lại, dưới gốc thần thụ vạn trượng có bảy tám người đang ngồi xếp bằng như hóa thạch., tựa hồ bảo vệ ở đây nhiều năm.
Thái cổ thần!
Hắn cảm giác được khí tức quen thuộc trên mình họ, hắn từng thấy mấy người này ở Tiếp dẫn chi môn.
Đối diện với họ là ba người, từ phản ứng của Tà Tôn và Cửu Đầu Thiên Long, thanh niên nhân cao lớn khôi vĩ dẫn đầu đương nhiên là Thông Thiên.
Quả nhiên gặp họ ở đây.
“Cha.” Vạn trượng thần thụ khẽ lúc lắc, cành lá xanh rờn vang lên tiếng rì rào phát ra vô tận thần quang, lục quang chiếu sáng cả hắc ám không gian.
“Y Y!”
Thần Nam kích động vô cùng, đây là nữ nhi của hắn, lúc chia tay nó mới một tuổi, bao nhiêu năm ở lại trong không gian thần bí này, dung hợp với bản thể.
Sau này xảy ra đại phá diệt, hắn thường thường tự trách lúc đó không nên để Y Y một mình ở lại trong không gian này, ai ngờ hôm nay lại gặp nó bình an ở đây.
“Cha cuối cùng cũng đến đón, con cô độc lắm…” Giọng Y Y vẫn ngây thơ, tuy qua rất nhiều năm nhưng nó vẫn chưa lớn.
Mấy tu giả ngồi dưới gốc cây cùng hướng về Thần Nam, thần niệm hùng hồn hữu hình chi chất, vô cùng bức nhân.
“Là tiểu huynh đệ?” Hiển nhiên họ nhận ra hắn.
“Cha, lúc họ xuyên hành không gian…” Y Y kể cho Thần Nam nghe sự tình, lúc Thái cổ thần chia nhau quay về Lục đạo, mấy người này bất cẩn tiến vào không gian Y Y tu thân, đồng thời khiến nơi này có liên hệ với ngoại giới.
Họ nhận ra chí tôn nhân vật từ thượng cổ thần thoại thời đại, biết Y Y là thần mộc chuyển thế chi thể nên ở lại bảo vệ cô bé hoàn thành lần biến hóa.
Họ xuất hiện đã phát ra dao động kinh hồn, kinh động mấy hồng hoang cự bá trong thiên ngoại hỗn độn, Thông Thiên dẫn hai người tới ngay.

Y và mấy Thái cổ thần không có ân oán gì lớn nhưng muốn luyện hóa bản thể của Y Y luyện thành thiên bảo.
Thái cổ thần không thể để y đắc thủ nên cùng Thông Thiên đối chiến, bảo vệ Y Y.
“Thông Thiên, ngươi tìm chết.” Thần Nam biết tất cả liền đại nộ, đến giờ hắn còn sợ gì ai, ngay cả nhân vật như Thái Thượng cũng từng giao chiến, còn sợ gì Thông Thiên.
“Cha, con sắp thành công rồi, cha mau giúp con chặn tên xấu xa kia lại, sau này con không sợ hắn nữa.” Y Y hét lên, thần thụ càng sáng chói, như đang cháy lê rừng rực.
“Y Y đừng sợ, ta sẽ không để con thương tổn.” Thần Nam lập tức đứng cùng về phe mấy Thái cổ thần, Hồng Hoang Kỳ trong tay rung lên, phóng đại ngàn vạn lần, tất cả liền bị một phiến cổ tinh không che kín, hắn giữ cứng Tà Tôn và Cửu Đầu Thiên Long tiến vào vùng sâu cổ tinh không.
“Hồng Hoang Kỳ!” Thông Thiên cả kinh, hai người cạnh y cũng biến sắc.
“Oành.”
Huyết quang xung thiên! Thần Nam mở huyết quan ra rồi quăng vô diện nhân và nó vào Thông Thiên.
Kỳ thật, ai nấy đều chú ý đến cự quan hắn đeo sau lưng, ai nấy đều thấy quái dị, lúc vô diện nhân xuất hiện, họ vẫn tỏ vẻ kinh dị nhưng không đến mức hoảng sợ.
Thần Nam vô cùng thất vọng, vốn hắn mong có ai đó nhận ra lai lịch của huyết quan nhưng đầu ngờ họ cũng không biết.
Y Y lại tỏ vẻ kinh nghi bất định: “Cha sao lại đeo một huyết quan kiểu này.
Chất liệu của nó và bản thể của con giống nhau, chắc là một cành con từng tách ra.
Ồ, con nhớ ra rồi, cách đây lâu lắm có mấy người là Đại Ma thiên vương, Độc Cô Tiểu Bại….

còn ai nữa thì con quên rồi đến xin con một cành.”
Quay cuồng.
Chuyện này… Y Y là nhân vật từ lần đại phá diệt trước, Đại Ma thiên vương mà nó nói tới cũng là một nhân vật cùng thời, xem ra tình huống càng phức tạp.
Có lẽ tất cả sẽ như dự ngôn, tất cả cùng kết thúc trong thời đại này.
Lúc đó, vô diện nhân đứng yên trên không, Thông Thiên lạnh lùng lướt tới, không do dự xuất thủ oanh kích.
“Soẹt.”
Hào quang lóe sáng, vô diện nhân để lại một đạo tàn ảnh, lách tránh ngay.
Một đòn của Thông Thiên đánh vào vùng sâu hỗn độn, tạo thành một làn sóng ngút trời.
“Soạt, soạt.” Hồng Hoang Kỳ rung lên, Thần Nam cũng xuất thủ, hắn muốn thoát khỏi vô diện nhân nhưng còn muốn trừ bỏ Thông Thiên hơn.
Cổ tinh không như một màn sáng khổng lồ chụp tới.
“Oành, oành oành.” Thần quang sáng chói và hào quang Thông Thiên phát ra liên tiếp giao phong.
Mấy Thái cổ thần cũng tiến lên nhưng hai hồng hoang cự bá cạnh Thông Thiên cũng tiến lên nghênh tiếp.
Vô diện nhân quá bị động, không ai công kích ắt sẽ trơ ra như gỗ.
Thần Nam bó tay đành tự thân xuất thủ, luyện Hồng Hoang Kỳ nhập vào thân thể, dùng nhục thể đấu tay bo với Thông Thiên.
Thông Thiên không dám coi thường, vung tay xuất ra một dải thần quang, đồng thời thò trảo chụp lấy vô diện nhân.
Chính thế mà y có thêm một đại địch, nếu không chạm vào vô diện nhân coi như trời yên biển lặng nhưng y chủ động xuất thủ nên lãnh một đợt phản kích kinh hồn.
Pháp ấn cổ lão và thần bí được vô diện nhân huy động, hoàn toàn chụp lấy Thông Thiên, suýt nữa khiến y nếm đòn.
“Soạt, soạt”, vạn trượng thần thụ sau lưng sáng chói rồi mau chóng thu nhỏ, hóa thành một tiểu nữ hài mười tuổi, vui vẻ như tiểu tinh linh kêu lên: “Hi hi… cha, con đến đây.”
“Soạt.” Thần quang sáng chói quét ra, Y Y biến thành bảo thụ, quét bay một hồng hoang cự bá đi cùng Thông Thiên rồi lại hóa thành dáng vẻ tiểu nữ hài.

“Giết.” Y Y hóa thành Hậu Nghệ cung, xạ ra một đạo lục mang vào Thông Thiên, hào quanh như thiên đao chẻ đôi không gian thành hai nửa.
Thông Thiên liên tục vung song chưởng phát ra hào quang chói lọi mới hóa giải được thần tiễn.
“Ta là chí tôn.” Tiếng quát của Y Y tuy còn ngây thơ nhưng uy lực kinh nhân.
Nó… tựa hồ đã kích khởi phần lớn tiềm năng.
Thần Nam cười vang, biểu hiện của nó vượt ngoài dự liệu nhưng hắn vô cùng cao hứng.
“Oành oành oành!”
Ngoài xa truyền lại dao động năng lượng kịch liệt, bảy thiên giai cao thủ mạnh mẽ bay tới.
Người đứng đầu là một nữ tử phong tư tuyệt thế, bạch y như tuyết, chính thị một trong những người dẫn đầu nhóm Thái cổ thần thứ hai: Huyên Huyên., sau lưng nàng ta toàn là Thái cổ thần, họ bức một đại vật vào vùng không gian này.
Sinh vật toàn thân chìm trong hắc vụ dày đặc, chỉ cí ba đạo hào quang âm u từ trong hắc ám xẹt ra.
Thần Nam cả kinh, đó không phải cổ thú có khí tức trong cổ thiên lộ hắn gặp trên đường sao! Không ngờ nó gặp phải Thái cổ thần, bị bức vào đây.
Thông Thiên biến sắc, thấy nhiều cao thủ như thế, y định rút lui nhưng lối về đã bị bao vây.
“Gào…” Tam nhãn cổ thú gầm vang, không gian rung lên khiến ai nấy sởn gai ốc.
Trong vùng hỗn độn sâu thẳm, thủ mộ lão nhân đang gõ lên cái đầu trọc của một hòa thượng: “Đi mau lên.
Thu tên đồ đệ như người làm ta mệt chết.”
“Ta không định bái lão làm sư phụ, là ngươi thu ta làm đồ đệ.” Thanh niên hòa thượng bị thủ mộ lão nhân gõ đầu, tỏ ra rất bực bội, nhưng tốc độ vẫn không theo kịp thủ mộ lão nhân, bèn nhỏ giọng: “Nếu không phải Lục đạo đột nhiên tan vỡ, bị ngươi cứu, phải lên tặc thuyền của ngươi, ta hà tất phải thế này.”
Chợt thủ mộ lão nhân nghe thấy tiếng gầm, cả kinh: “Thiên thú, là Thiên thú! Mau đi xem xảy ra chuyện gì.” Đoạn lão không quên gõ mạnh lên đầu thanh niên hòa thượng.
“…” Thanh niên hòa thượng khóc không thành tiếng, vạn phần ảo não bám theo thủ mộ lão nhân phi hành.
Rất nhanh, họ đến vùng không gian Thần Nam đang có mặt, thanh niên hòa thượng thấy hắn liền kêu lên: “Thần Nam.”
Thần Nam phát hiện ra họ, cũng hô lên kinh hãi: “Huyền Trang… ngươi vẫn còn sống sao.”
“À à…” Huyền Trang như thể bị kích thích, gầm lên: “Ta ở cùng sư phụ… biến thái, đương nhiên sống sót.” Hiển nhiên y muốn bảo là “lão bất tử” nhưng lập tức thay đổi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.