Thần Mộ Ii

Chương 446: Thủy Tinh Khô Lâu Lập Tuyệt Thế Đại Công






Khúc xương thủy tinh sáng lấp lánh như tác phẩm nghệ thuật thượng thặng, tuy chỉ là khô lâu đầu nhưng không khiến người ta lạnh lẽo mà giống kiệt tác đắc ý nhất của trời cao.
Có lúc hắn tạm ngừng tu luyện lại suy đoán xem xương đầu hoàn mỹ thế này lúc sinh tiền ra sao, nếu hoàn nguyên được, chắc chắn là mỹ nhân tuyệt đại vô song.
Mấy tháng nay, mỗi lần tế luyện hắn lại phát hiện thêm, giọt linh thức trong khúc xương tuy không có dấu hiệu lớn lên nhưng thâm thúy dần, có lúc nhìn vào điểm điểm quang mang trong đó, hắn thấy mình sa vào tinh không sáng rực, tựa hồ ngấm ngầm dẫn dắt tâm thần hắn.
Cũng thời gian này, dựa vào cảm giác huyền diệu, hắn tìm được một khúc xương sườn và xương tay thủy tinh.
Hắn hơi kinh ngạc, thậm chí sợ hãi, nơi mỗi lầ ngưng thị vào linh thức thâm thúy của khúc xương đầu, bất giác sau đó sẽ tìm thấy khúc xương thủy tinh khác.
Là do xảo hợp hay có sức mạnh ngầm dẫn dắt?
Lúc tìm được xương sống, hai khúc xương tay hoàn chỉnh cùng một phần xương ngực được tìm thấy, thủy tinh khô lâu gần như tụ lại được nửa thân hình, xương cốt lấp lánh, phảng phất như hình ảnh hoàn mĩ nữ thần, loáng thoáng hóa thành một tuyệt đại giai nhân.
Thần Nam cảm thấy hơi bất an.
Hắn định ngừng lại nhưng không nén được xung động muốn hợp lại thủy tinh khô lâu, xem một bộ thủy tinh cốt hoàn chỉnh bị tế luyện sẽ phát huy uy lực cỡ nào.
“Lách cách, lách cách.”
Tiếng xương cốt va nhau vang lên, Thần Nam tỉnh khỏi tu luyện tầm tịch, đa tọa bên đại hợp cốc tối tăm, lúc mở mắt ra liền thấy tình cảnh vô cùng kinh dị.
Thủy tinh đầu cốt đang vung tay bò lên vách đá của hợp cốc hắc ám, tựa hồ vừa rồi nó tự tiến xuống vực sâu vạn trượng.
Hắn kinh ngạc nhìn nó, chuyện này… sao có thể? Sao nó tự hành động được?
“Lách cách, lách cách.”
Tiếng thủy tinh cốt từ trong vùng xương cốt bò lên, nó… từ từ bò đến cạnh Thần Nam đoạn yên lặng như trước.

Theo phản ứng bản năng, Thần Nam định hủy diệt khúc xương, linh thực của nó quả bất diệt.
Bất quá lúc vung tay lên, cảm ứng kĩ càng vẫn không thấy có gì uy hiếp.
Càng nghĩ càng thấy quái lạ, khô lâu này có thể tự chủ hành động, vì sao còn ở lại cạnh hắn làm gì?
Đoạn hắn kinh hãi phát hiện trên thủy tinh cốt có những vết nứt nho nhỏ, phảng phất như vừa trải qua một trường đại chiến.
Nên biết hắn từng dùng hài cốt của Đại Ma thiên vương đập vào cũng không mảy may tổn hại, vết nứt này từ đâu?
Hắn bèn không lập tức hành động, tạm thời quan sát một thời gian đã.
Nhưng việc xảy ra tiếp theo khiến hắn vô cùng ngạc nhiên, mấy ngày sau, những vết nứt này dần lành lại rồi tan hẳn.
Hắn không còn dành toàn tâm ý chìm vào cảnh giới tu luyện tử tịch mà ngầm dành ra một phần quan sát thủy tinh khô lâu thần bí, xem nó còn biến hóa gì đặc dị nữa.
Một tháng liền hắn ngối xếp bằng trên vùng xương cốt, chợt cảm ứng thấy một tia dao động năng lượng cực kỳ đặc dị, mỏng manh đến mức gần như không có, không phải xuất phát từ thủy tinh khô lâu mà từ đại hợp cốc hắc ám.
Thủy tinh khô lâu liền hành động, nhìn về Thần Nam, thấy hắn như hóa thạch bèn từ từ bò xuống cốc, rồi thuận theo vách đá lần xuống.
Hồi lâu sau, Thần Nam đứng phắt dậy, đến bên vách đá của đại hợp cốc nhìn xuống vực sâu vạn trượng, cảm giác âm khí u u, không thấy dao động gì đặc thù, tựa hồ dưới đó là địa ngục không đáy.
Ba ngày sau, thủy tinh khô lâu cốt quay lại, trên bề mặt đầy những vết nứt, cơ hồ vỡ tan nhưng nó mang về theo mấy khúc xương sườn, nửa thân trên gần như hoàn chỉnh.
Đến giờ, Thần Nam buộc phải hoài nghi có phải vì hắn tế luyện thủy tinh đầu cốt mới khiến nó dần tỉnh lại.
Bằng không đã trầm tịch vô tận tuế nguyệt mà trước đây không thấy nó đi tìm tàn cốt.
Hắn rất muốn biết thủy tinh cốt có thể độc lập hành động, vì sao lần nào cũng quay về, lẽ nào vì hắn tế luyện mà nó thành “vũ khí” của mình?
Đúng như dự liệu, thủy tinh cốt gần vỡ trải qua hơn một tháng liền lành lại, khôi phục nguyên dạng.
Thần Nam rất muốn tiến xuống đại hợp cốc hắc ám xem thế nào, đây là cổ thiên lộ trầm tịch vô tận tuế nguyệt, phía dưới chưa biết chừng sẽ có gì đó đặc dị, bằng không thủy tinh khô lâu cốt sao đến nỗi lần nào cũng trọng thương.
Thần Nam khổ tu liên tục, không chỉ quan sát biến hóa của khúc xương mà dành nửa tâm tư cho hài cốt của Đại Ma thiên vương.
Lợi dụng bộ khô lâu này, hắn thương tiến vào hắc ám đại lục, tuy không thể đả thông không gian thông đạo nhưng chỉ cần xé được một vết không gian là được rồi, trong cơn bão bùng giằng xé mà nó vẫn không bị tổn hủy, quả thật cứng rắn hơn cả tưởng tượng.
Mấy năm qua đi, hắc ám đại lục vẫn không có gì khởi sắc đáng kể, thiên giai cao thủ ngấm ngầm chiến đấu với nhau.
Đại Ma thiên vương chính là hóa thân của Thần Nam tại hắc ám đại lục, tuy chân thân bị khốn tại cổ thiên lộ nhưng lợi dụng bộ ma cốt, thường xuyên tìm Tà Tôn và Cửu Đầu Thiên Long đại chiến khiến lưỡng đại Thái cổ cự hung dần tỏ ra khiếp sợ.
Vô số lần giao chiến vẫn không phá hủy được bộ khô lâu.
Đó là tôi luyện vượt giới, Thần Nam muốn dùng mọi cách gia tăng tu vi, đồng thời muốn dựa vào bộ hài cốt tìm khắp mọi ngóc ngách của hắc ám đại lục, tim những bằng hữu và người nhà: Vũ Hinh, Không Không, Y Y, Long Vũ…
Dần dần, khắp hắc ám đại lục đều biết tới một bộ hắc ám khô lâu vương.
Hài cốt của Đại Ma thiên vương đen như mực, trên trán có khắc hàng chữ “ta là ma.”
Qua những lần đại chiến kịch liệt, chiến lực của Thần Nam dần tăng lên nhưng không tìm được khí tức của bằng hữu.
Có lúc hắn nghĩ có phải họ đều vĩnh viễn tiêu tan, chỉ còn Long Bảo Bảo, Tiểu Phượng Hoàng, Tiểu Thần Hi còn sống chăng?
Hắn thường cho bộ ma cốt vào Thần Phong học viện, từ xa quan sát bọn Long Bảo Bảo, Tiểu Phượng Hoàng, Tiểu Thần Hi.
“Ca ca… khi nào thì quay lại?”
Thấy Thần Hi ngồi buồn bã trong hoa viên, hắn hơi đau lòng nhưng không thể đến quá gần, hiện tại hắn không thể quay về, chỉ ghé qua thăm, sợ sẽ khiến họ gặp phiền hà.
Nhìn Thần Hi hắn lại nhớ đến Vũ Hinh, vóc dáng và nụ cười hiện rõ trong tim, nét cười tươi rói, ánh mắt trong veo, tuy quá khứ đã xa lắm nhưng niềm cảm đọng đó vẫn khiến thiên giai cường giả có trái tim thắp như hắn chua xót.
Hiện tại nàng ở đâu mà không tìm thấy?
Ở hắc ám đại lục không có năm, từ sau đại phá diệt đã qua mấy trăm năm, hoặc qua cả hơn ngàn năm rồi, liệu nữ tử từng vấn vít trong mộng có còn tồn tại không, nếu đã vĩnh viễn tiêu tan… Nghĩ tới đây, lòng hắn chua xót khó tả.
Thiên giai cường giả nếu đủ mạnh mẽ sẽ vĩnh sinh bất tử, thậm chí thoát được cả đại phá diệt nhưng vạn cổ trường tồn như thế có ý nghĩa gì? Mọi bằng hữu, hồng nhan, người thân đều dần ra đi, còn lại một mình dù uy chấn lục giới thì sao? Nhân sinh tựa hồ mất đi quá nhiều ý nghĩa, trở thành đáng thương.
Trong cổ thiên lộ, thủy tinh khô lâu cốt lại từ vực sâu vạn trượng quay về, lần này nó triệt để tìm được nửa thân trên, hơn nữa Thần Nam còn phát hiện có nhiễm vài tia máu.
Hắn cả kinh, trong đại hợp cốc hắc ám có sinh mệnh, có dạng tồn tại đáng sợ đánh vỡ được thủy tinh cốt.
Lần này khúc xương gần như vỡ nát, mất tận ba tháng mới triệt để phục nguyên.
Thần Nam cảm giác không thể để tiếp diễn, hắn không đoán được sau khi thủy tinh khô lâu hoàn toàn tụ lại sẽ xảy ra chuyện gì, không thể đùa với lửa quá mức được.
Hắn triệu hoán hài cốt Đại Ma thiên vương về, chuẩn bị ráo riết, sai Đại Ma thiên vương hoàn chỉnh xuống thám thính lòng vực.
Đồng thời cho thủy tinh khô lâu về hắc ám đại lục, coi như tạm thời thả nó ra.
Hiện tại có thể để thần thức gắn liền với hài cốt mấy thời thần liền mới phải quay lại, cùng chỉ cần thần thức quay về còn mặc hà cốt ở lại đại lục.
Thủy tinh khô lâu ở lại hắc ám đại lục khiến hắn không an tâm, mỗi lần thần thức quay về đều để nó ẩn tàng trong nơi tuyệt đối hắc ám nhưng lúc quay lại tìm nó đã ở ngoài xa vạn dặm, nó tự di động đi tìm vật gì đó.
Hắn quả thật nhức óc nhưng còn may tàn cốt của nó cơ hồ đều ở cổ thiên lộ, nên không lo khi nó hợp thể phát sinh biến cố gì, về sau hắn cũng an lòng mặc nó hành động.
Nhưng vì vậy thủy tinh khô lâu mang lại cho hắn phát hiện bất ngờ, vốn không hi vọng nó tìm thấy gì nhưng trước lúc chỉ huy Đại Ma thiên vương vào vực sâu thám thính, hắn đến hắc ám đại lục xem xét chiếu lệ mới cả kinh nhận ra nó tìm được một dòng Sinh Mệnh nguyên tuyền.
Linh tuyền này nhỏ nhoi đến đáng thương, chỉ như một cái ao nhỏ nhưng phát ra dao động sinh mệnh mãnh liệt.
Thần Nam vừa kinh hãi vừa lo lắng, thủy tinh khô lâu cổ quái như vậy, nếu ngâm mình trong linh tuyền lâu năm, chưa biết chừng sẽ triệt để khôi phục bản nguyên.
Nhưng hóa ra, khúc xương không buồn để ý đến Sinh Mệnh nguyên tuyền, nó tìm gì đó trong ao nước.
Đồng thời hắn phát hiện khí tức khắc cốt minh tâm, kinh hãi suýt nữa kêu ầm lên.

Đoạn hắn thấy thủy tinh khô lâu đào được một bộ khô lâu tàn phá trong ao nước.
Tuy hài cốt tan tành không thành hình dạng nhưng linh hồn chi hỏa tựa hồ vẫn cháy, căn bản không bị tịch diệt.
“Vũ Hinh.” Hắn không nén được, buột miệng gọi.
Hắn không dám tin vào sự thật trước mắt, lại… lại đào được… Vũ Hinh! Cũng như nằm mơ giữa ban ngày, không thể tưởng tượng nổi.
Quá hoang đường.
Không phải tinh linh thánh nữ Khải Sắt Lâm, linh thi Vũ Hinh mà là Vũ Hinh chân chính.
Lúc đó hắn muốn kêu lên vì quá kích động, từng cho rằng nàng đã vĩnh viễn tan biến trong thiên địa đại kiếp, không thể nhìn thấy hồng nhan năm xưa được nữa, hôm nay lại được thủy tinh khô lâu đào lên.
Hắn phảng phất thấy cả thế giói bừng sáng.
“Ngươi làm gì?” Thần Nam kinh hãi hô lên, thần thức rung lên kịch liệt.
Chỉ hơi ngãng ra, thủy tinh khô lâu lại hút linh hồn chi hỏa của Vũ Hinh ra, chụm trong bàn tay trong suốt.
Cảm ứng được Thần Nam, thủy tinh khô lâu hơi ngẩn ra, tựa hồ muốn đứng yên trong Sinh Mệnh nguyên tuyền, nhưng lại không đành lòng đặt linh hồn chi hỏa trong tay xuống.
Thần Nam giận quá suýt bật cười, bị bắt quả tang lại còn ra vẻ, đây không phải lần đầu hắn phát giác nó có thể tự chủ hành động.
Nhưng hắn phát giác thủy tinh khô lâu không muốn thương tổn đến linh hồn chi hỏa của Vũ Hinh, ngược lại vô cùng cẩn thận gìn giữ trong tay.
Thần thức của Thần Nam lướt tới, khống chế thủy tinh khô lâu, dù nó không có ác ý nhưng hắn không thể mạo hiểm, bằng không biến cố phát sinh, hắn sẽ hối hận cả đời.
Linh hồn của nàng hình như không bị trọng thương, đang ngủ say.
Lòng hắn vô cùng kích động, định ngửa mặt lên hú vang, có đủ Sinh Mệnh nguyên tuyền có thể thuận lợi khiến nàng triệt để phục nguyên, chuyện đó không khó.
Dọc đường về, hắn thấp thỏm, đủ loại cảm giác chua cay, đắng ngọt trào lên trong lòng.
Bản thể của hắn tại cổ thiên lộ, Sinh Mệnh nguyên tuyền tốt nhất cũng ở đó, làm sao thuận lợi mang được linh hồn Vũ Hinh thuận lợi xuyên qua khe hở không gian?
Sau cùng, hắn dùng thần thức bản thân bao lấy linh hồn nàng, tiến vào đầu thủy tinh khô lâu rồi quay lại.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.