Thần Mộ Ii

Chương 435: Lục Đạo Hủy Diệt






“Sửa lại chiến kiếm đánh lên chín tầng trời, rải dòng nhiệt huyết, một đi không trở lại…”
Tiếng chiến ca bi thương dần xa, Thái cổ chư thần bước chân lên Thông thiên chi lộ - con đường không lối về.
Bài chiến ca cổ lão và những chiến thần, họ là những đấu chiến thánh giả chân chính giữa thiên địa, là những dũng sĩ mạnh nhất Lục đạo, chiến trường cuối cùng là diệt Thiên.
Thần thoại chinh Thiên tạo thành truyền thuyết diệt Thiên…
Tinh không tan vỡ, hắc ám giáng xuống, ánh sáng và hi vọng đều tan vào đó…
Luân hồi môn không rõ vì tan vỡ hay hoàn toàn biến mất mà khuất bóng khỏi thị tuyến Thần Nam.
Hắn cảm giác trong lòng chua xót, nhưng chiến thần cổ xưa khiến hắn bi tráng, lại như khích lệ… lòng hắn sôi trào.
“Sửa lại chiến kiếm…” Hắn ngửa mặt gầm vang: “Sẽ có ngày ta bước lên chinh thiên chi lộ.”
Tất cả đều trôi qua như mây khói, thế gian đang chìm trong hủy diệt.
Giữa vạn trượng hư không, hắn liên tục bay lùi về Thiên giới, tinh không đâu còn nữa.
Lúc bay qua Nguyệt lượng của Thần gia, nơi đó vẫn lấp lánh hào quang, ma khí dao động càng lúc càng đáng sợ, sức mạnh hùng hồn bao phủ lấy Nguyệt lượng, chống lại đại kiếp của Lục đạo.
Thần gia quả nhiên có đại thần thông, giữ lại được Nguyệt lượng.
Trong lòng hắn vô cùng phức tạp, muốn Nguyệt lượng bình an bởi tổ mẫu còn ở đó.
Nhưng không khỏi nghĩ tới phụ mẫu, vừa tương tụ giây lát lại đi ngay.
“Trên đời này không quan trọng là con đứng ở đâu mà đi về hướng nào.”
“Tiểu Nam, trời lạnh rồi, mặc thêm áo đi…”
Những lời yêu thương của phụ mẫu vấn vít bên tai, nhưng chớp mắt đã thành không.
Nhìn Nguyệt lượng lần cuối, hắn lao mình vào Thiên giới rộng lớn đã hủy diệt mất quá nửa.
Sơn hà tráng lệ ngày xưa không còn, đâu đâu cũng là sát khí thảm liệt, từng khe nứt hỗn độn trên không bừng nở.

Ngày tàn là thế, hủy diệt mọi tồn tại.
“Ầm.”
Thiên phạt điên cuồng giáng vào hắn, lôi quang thảm liệt chiếu sáng thế gian tàn phá biến khung cảnh trở nên vô cùng thê thảm.
Đã lâu rồi hắm mới thấy uy lực mạnh thế này, hủy diệt chi quang này lại tạo thành uy hiếp với cả thiên giai cao thủ, sinh linh tầm thường há chịu nổi?
“Giết.” Thần Nam lao lên không, đánh tan vô tận lôi quang, lướt về phía cuối đợt thiên phạt, gầm vang: “Không thể đặt chân lên Thông thiên chi lộ, vậy ta đại chiến ở đây, lột bức màn bí mật xem chúa tể sinh linh thật ra thế nào.”
Thần Nam phá tan hư không, gạt hết hỗn độn, quả nhiên ở chân trời có một sinh mệnh thể, một thủ chưởng cực lớn: diệt thế chi thủ.
Cự chưởng vô biên bổ xuống, tưởng như trời xanh sụp đổ, thinh không phía dưới tan tành, mặt đất chìm lún, hủy diệt khí tức tràn lên tới Thiên giới.
Đó là cánh tay tội ác đóng vai trò hủy diệt.
Bất quá, Thần Nam biết đó không phải là Thiên chi hóa thân tồn tại ở Lục đạo, bởi nó chưa đủ phân lạng.
Bát phương thần linh đều cảm ứng thấy diệt thế chi thủ, nhiều người run rẩy, hủy diệt khí tức vạn năm trước cũng thế, lần này Thiên chi hóa thân tái hiện còn mãnh liệt hớn chắ muốn hủy diệt Lục đạo.
“A…” Thần Nam gầm vang, diên cuồng lao vào cự chưởng, hắn cũng hóa thành cự nhân, dùng sức mạnh chống lại hủy diệt chi thủ, đệ nhất thức và đệ nhị thức của Nghịch Loạn bát thức xuất ra, sóng máu vô tận rải khắp thiên địa, diệt gọn Thiên chi hóa thân.
Hắn không hề vui kiểu chiến đấu thắng lợi, thay vào đó là nỗi bi ai ngày tận thế, toàn thân tắm máu Thiên chi hóa thân, bay khắp thiên địa mịt mù.
Quả nhiên đó không phải Thiên chi hóa thân duy nhất, bốn phương tám hướng đều sáng lòa lôi quang, quá nửa Thiên giới sinh linh bị thiên giai cao thủ gom lại.
Thần Nam không ham chiến với Thiên chi hóa thân, bay về nguồn gốc của Lục đạo - Nhân gian giới.
Ở đó, mặt đất chìm xuống, thinh không vỡ tan, phồn hoa trở thành quá khứ.
Cảnh tượng thảm liệt như khi quốc gia hủy diệt.
“Ầm.”
Tiếng nổ động trời vang lên, lai tiểu quốc trên Đông thổ đại lục hoàn toàn tan biến.
“Ầm.”
Bái Nguyệt quốc, nước lớn nhất Đông thổ đại lục bị hủy diệt mất nửa lãnh thổ, nửa quốc gia vĩnh viễn tan biến khỏi Nhân gian.
Sinh mệnh yếu ớt trong lúc này khác nào con sâu cái kiến trong mắt bậc chúa tể, giữa cơn hủy diệt, còn ai tránh thoát.
Trong nháy mắt, từ vương công quý tộc đến kẻ tiện dân, đều chỉ biết đợi diệt vong trong nỗi kinh hoàng, không ai ngoại lệ.
Chúng sinh mong mỏi cháy bỏng rằng thần tích xuất hiện giúp họ thoát nạn, nhưng chúng thần cũng chỉ hơn bách tính đôi chút, những thân linh không theo về trướng của thiên giai cường giả cũng phải chịu kết cục hủy diệt.
Đột nhiên, cơn mưa vàng rực tà dị đổ xuống, thiên địa chìm trong màu vàng mênh mang, Lục đạo gào khóc, phảng phất như nỗi bi thương trong ngày tàn.
Cơn mưa không ngừng tàn tủy thế giới, nối thông thiên thượng Nhân gian.
Lục giới thông suốt.
Lục đạo gào khóc.
Trong đại phá diệt chi nhật, mọi sức mạnh đều vô dụng.
Những thiên giai cao thủ có thực lực bắt đầu xuất thủ, thế lực Thiên giới đã phân chia, nhưng người bảo hộ cho Tây phương chư thần và Đông phương chúng tiên vươn tay xuống Nhân gian giới.
Không phải cứu giúp mà cướp đoạt.
Cướp sinh mệnh chi năng của chúng sinh.
Họ đã thu thập đủ nhân khẩu, thêm nhiều thân tiên theo về nên không cần người nữa, cái thiếu chỉ là linh khí.
Sinh mệnh chi năng là linh khí chi nguyên tốt nhất.
Lửa giận của Thần Nam bốc lên ngùn ngụt, hắn thấy hóa thân của Hắc Ám đại ma thần, Minh Thần, Phá Diệt tổ thần, Tuyệt Tình tổ thần liên tục tung hoành, thu thập sinh mệnh tại Nhân gian, tiêu diệt không ít linh hồn hơn so với Thiên chi hóa thân.
Ngày tàn bi ai, cuồng loạn.
Thần Nam định ngăn lại nhưng ngăn ai? Dù ngăn nổi thiên giai cao thủ, có ngăn được Thiên không?
Cùng lúc, những thiên giai cao thủ bị khốn ở đệ tam giới nhân lúc Lục đạo quán thông mà xông ra.

Giờ họ mới thoát ra không hẳn vì thực lực kém mà bởi lúc xưa không dám vượt qua Luân hồi môn.
Với sinh linh các giới, đó lại là một trường kiếp nạn.
Nhưng cao thủ bị giam giữ đã lâu, thiếu hụt nguyên khí, tỏa khắp các giới giết chóc cướp đoạt sinh mệnh nguyên khí.
Nhân gian giới thành một miếng bánh.
Sinh linh đồ thán, ức vạn vạn người mất mạng.
Tám chín phần mười chúng sinh bị hủy, chúng cường lại xoay sang tranh đoạt của riêng, thu hết những kẻ may mắn và nội thiên địa.
Các thiên giai cao thủ liên tục từ đệ tam giới quay về, hiển hiện thần tích tại những địa vực được phân chia, bắt đầu tụ tập chúng sinh còn sống.
Đương nhiên họ phải tranh đấu.
Thế giới hỗn loạn.
Thái cổ cự hung gầm rú giết chóc, Thiên chi hóa thân tại diệt thế.
Thần Nam đứng lặng giữa thiên địa, tận mắt thấy hết bi kịch, phồn hoa lạc tận, còn lại là thê thảm cùng cực.
Hắn nhận ra bọn Hắc Ám đại ma thần lôi kéo các đệ tam giới cường giả tới.
Không cần phí lời, chỉ có giết chóc mới giải quyết hết được, hắn xuất thủ.
Đồ sát, tuyệt vọng mà đại chiến, lúc hắn xé tan một thiên giai cao thủ, gầm lên: “Vì sao?”
“Vì sao? Thiên muốn diệt thế, dù không tránh được nhưng không có linh khí chống trụ cũng sẽ chết.”
“Vậy ngươi hóa thành linh khí cho ta.” Thần Nam gầm vang, đoạn điên cuồng lao vào vô tận lôi quang, lách vào giữa những thiên giai cao thủ dang hỗn loạn, gầm lên: “Muốn linh khí thì giết Thiên chi hóa thân bổ sung.”
Huyết vũ tung bay, trải qua sinh tử kịch chiến, hắn thật sự xé tan một Thiên chi hóa thân, khí tức thảm liệt lan tràn, vô tận linh khí bị thu lại.
Các thiên giai cao thủ ở dưới kinh ngạc, đoạn gầm lên, lao vút vào thinh không, nhưng không hướng đến Thiên chi hóa thân mà hướng vào Thần Nam.
“Các ngươi…” Hắn gầm lên giận dữ, mục tiêu của họ quả nhiên là Thiên chi hóa thân bị hắn xé toang.
Ngày tàn thê thảm.
Lúc đó, đại hủy diệt mới chân chính bắt đầu.
Uy lực vô tận tràn ra, ngay cả thiên giai cao thủ cũng nghẹt thở, phảng phất như ngọn núi vạn cân đè lên tim mỗi người.
Đoạn sáu tiếng nổ vang vọng, Lục đạo tan vỡ.
Mặt đất mênh mông chìm xuống, biển lớn cạn khô, thinh không lục giới hóa thành hỗn độn, lan tràn giữa cơn đổ nát.

Mọi thiên giai cao thủ giãy giụa giữa Lục đạo.
Trong lúc thảng thốt, Thần Nam nhận ra họ gào hét gì đó, hình như muốn trốn về một vài địa vực nhưng không thể nhìn rõ bởi Pháp Tổ và Hắc Ám đại ma thần quăng một nữ tử về phía hắn.
Là Thánh Chiến thiên sứ Nạp Lan Nhược Thủy.
“Ầm.” Sức mạnh hủy diệt Lục đạo chấn tan thân ảnh đó trong phút chốc.
Hắn thấy tuyệt mỹ dung nhan rơi lệ mỉm cười dần mờ đi, tựa hồ thỏa mãn, lại như ôm nỗi ân hận vô vàn.
Hình như hắn nghe thấy nàng nói câu sau cùng: “Có lẽ muội quá nhu nhược, từ lúc tương phùng đã không biết tranh thủ, luôn luôn co mình thỏa hiệp… đến giờ chưa từng đấu tranh vì thứ mình thích.
Nếu chuyển thế thành công, muội không muốn là mình trước kia.” “Nạp Lan Nhược Thủy.” Hắn gầm vang, tất cả tan biến như mộng như ảo.
“Pháp Tổ, Hắc Ám đại ma thần, để đả kích ta, các ngươi dám làm chuyện ti bỉ như thế sao.” Hắn ngẩng mặt gầm vang, đoạn lao lên không về phía bọn Hắc Ám đại ma thần.
Nhưng những kẻ cơ hội không ít, hiện tại nhiều thiên giai cao thủ đang đấu tranh vì linh khí, không ít người xuất thủ với hắn.
Thái Cổ Lục Tà ra tay đánh lén, bọn Hắc Ám đại ma thần tấn công càng cuồng bạo hơn.
Trên tầng không cao nhất, Nguyệt lượng giáng xuống một đạo hủy diệt tử quang bổ vào hắn.
Hắn phẫn nộ gầm vang, lao lên trời, chư cường đều chạy về đó nhưng bọn Hắc Ám đại ma thần quyết không cho hắn cơ hội sinh tồn, liên tục chặn đánh.
Hắn tung hoành giữa thiên địa, đại chiến với thiên giai cao thủ, gầm vang: “Các ngươi nhớ cho kĩ, ta không bao giờ hủy diệt, sẽ có ngày ta tái hiện thiên địa.”
“Vĩnh viễn tịch diệt đi.”
“Không cho ngươi cơ hội.”

Một gương mặt lạnh lùng cười cười trên đầu Thần Nam, mỗi lần hắn đột kích đều bị đánh bật xuống, sau cũng rơi vào vô tận hư không trung, sức mạnh hủy diệt khiến thân thể hắn tan ra.
Cái Thế quân vương Hắc Khởi từ đệ ngũ giới xông lên, ma khí ngút trời, vừa hay gặp lúc Thần Nam rơi xuống, song mục y xạ ra sát cơ, hoành đao hướng lên không bổ mạnh Tuyệt vọng ma đao.
Thần Nam chật vật xuất ra Nghịch Loạn đệ nhất thức, hai tay gần như tan nát, lại rơi xuống vùng hủy diệt.
“Ầm.”
Lục đạo sáng lên rực rỡ lần cuối rồi triệt để hủy diệt.
Sau thế giới đồng thời tan tành, tất cả chìm trong màn hắc ám vô tận, trầm tịch.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.