Thần Mộ Ii

Chương 42: Không Tên






Hai thanh niên cường giả mạnh nhất Đông thổ quên đi sống chết, chém giết kịch liệt trên đống đổ nát của Long gia, thần kiếm lấp lánh và ma đao tử khí dày đặc không ngừng va chạm, phát ra những cơn bão năng lượng khủng khiếp cuồn cuộn lan ra xung quanh, mặt đất dấy lên những đợt sóng bùn cát, khiến cho khán giả cách đó hàng dặm vẫn lắc lư.
“Thần Nam, ngươi biết rằng đấu không lại Đỗ gia, hà tất vẫn còn liều mạng? Mau bó tay chịu trói, ta sẽ tha chết cho!” Đỗ Hạo hiểu Thần Nam không đời nào khuất phục, nhưng vẫn cố tình ám thị tâm lí ngõ hầu khiến hắn có cảm giác đơn độc.
“Hừ, đừng có phí công nữa, chiến thuật nào mà ta chẳng rõ, ngươi đã biết ta là a, cũng nên hiểu điều đó, định ám thị tâm lí sao? Mầy trò vặt này đừng có giở ra với ta, vô dụng thôi, chỉ càng khiến ta thêm coi thường ngươi, nếu là nam nhân, hãy dùng thần kiếm của ngươi quang minh chính đại chém lấy đầu ta, còn cảm thấy không phải là đối thủ thì mau chóng cút đi, ta sẽ tha mạng cho cẩu nô tài ngươi” Thần Nam không mảy may ảnh hưởng, ngược lại còn buông lời sỉ nhục.
Động tác của hai người nhanh tới cực điểm, vụt vụt vụt, cùng là Thiên Ma bát bộ, khiến cho tốc độ của hai người đều nhanh cùng cực, hai người đã đánh với nhau hơn trăm hiệp trên không, bây giờ không chỉ thần kiếm ma đao mà những tuyệt học khác cũng giở ra hết.
Vô số đạo Khốn thần chỉ lực đan xen ngang dọc, giống như một tấm lưới ánh sáng len lỏi vào từng tấc không gian, Diệt Thiên chưởng lực càng mạnh mẽ, quang chưởng khổng lồ che lấp mặt trời, nơi nào bị trúng đòn đều rung chuyển, không gian như gấp khúc….
“Hắc hắc..” Đỗ Hạo cười nhạt: “Có một số người thật sự là ngu xuẩn, rõ ràng hiểu là vô ích vẫn cứ lao vào, bây giờ ai cũng biết đại kì của Đông thổ hoàng tộc cắm khắp đông phương tu luyện giới, ngươi là truyền nhân của một gia tộc đã lụi tàn, có thể tạo lên sóng gió gì? Có nhìn thấy hàng trăm cao thủ Đỗ gia sau lưng ngươi không, tùy tùng của một mình ta đó, nhân mã ta dẫn theo chỉ là một góc nhỏ so với thực lực của Đỗ gia.
Sự hùng mạnh của Đỗ gia hơn ngươi tưởng tượng nhiều!”
“Hừ, đa tạ đã nhắc nhở, cho dù ngươi đã nhắc tới sức mạnh không bằng một góc nhỏ của băng sơn, ta cũng phải thử xem, để ta cho ngươi thấy người cuối cùng của Thần gia sẽ thanh lí môn hộ như thế nào?” Thần Nam lớn tiếng nói với Thần linh long trên không trung: “Long Bảo Bảo, diệt sạch đám đệ tử Đỗ gia, không bỏ sót kẻ nào.”
Thần linh long vẫn đang lượn vòng trên không trung, nếu như không phải Thần Nam không muốn lộ quân bài tẩy nên dặn nó chỉ được đứng xem, nó đã sớm lượn xuống rồi.
“Grào..”

Một tràng long khiếu vang vọng thiên địa, thần linh long hóa thành một tia chớp lao thẳng xuống phía dưới như một trường thương bằng tinh cương, hung mãnh quất đuôi, “ầm” một tiếng, đập bay mấy chục đệ tử Đỗ gia, ai bị đuôi rồng quật trúng đều lập tức thịt nát xương tan, hóa thành tương thịt.
“Grào..”
Lại một tiếng rồng gầm nữa, thần linh long há mồm phụt ra một tia chớp khổng lồ, lập tức khiến cho hơn hai chục người hóa thành tro bụi, đoạn lại há mồm ra phun ra một luồng chân hỏa cháy rừng rực, thiêu đốt đám đệ tử Đỗ gia còn sót lại.
Đám đông người nhà Long gia, và những người trong tu luyện giới đứng xem trận đấu từ phía xa đều há mồm trợn mắt, đây chính là uy lực của Thần long hay sao? Rõ ràng là bất khả chiến thắng, thực lực thật quá đáng sợ.
“Grào…”
Tiếng gầm chấn thiên, rất nhiều tu luyện gỉả thực lực hơi yếu ngã lăn ra đất, thần linh long không ngừng bay lượn ở phía thấp, sau khi thi thố những thần thông đáng sợ như chớp, lửa công kích xong, lại quật đuôi vài lần, chỉ trong nửa khắc đệ tử Đỗ gia đều chết hết.
Dọn dẹp xong, nó lại lao lên không trung gầm vang từng hồi, chao lên chao xuống.
Những người đứng xem đều có tâm thái kính sợ, ngước nhìn thần linh long trên không.
Thần thú chỉ xuất hiện trong truyền thuyết khiến họ kính phục sâu sắc.
“Tùy tùng của ngươi bị tiêu diệt rồi, lúc nào ngươi cho ta được thưởng thức một góc của băng sơn gia tộc? Hừ, ta đã nói cần phải thanh lý môn hộ, cái chết của Vũ Hinh, cần phải lấy máu của toàn gia tộc ngươi đền bù!” Thần Nam nói xong, tinh thần hơi kích động, cơ hồ phát cuồng.
Đỗ Hạo cũng vô cùng sợ hãi, thần linh long ở ngay trước mắt gã, thoáng chốc đã tiêu diệt toàn bộ đệ tử Đỗ gia, cộng thêm thấy thái độ kích động của Thần Nam, thần kiếm trong tay hắn ta lập tức trở nên điên cuồng.
“Ầm, ầm, ầm.”
Thần kiếm và ma đao va nhau, đao kiếm vỡ vụn lại lập tức ngưng tụ, hai người đều dùng toàn lực, đánh tới thiên hôn địa ám, lúc này hai thanh niên cao thủ đều tóc tai rối bù, khóe miệng rớm máu, dồn toàn lực kháng địch, nhất thời không ai làm gì được đối phương.
Tuy nhiên, đúng trong lúc này, hai mắt của Thần Nam vằn lên những tia máu, nghĩ tới cái chết của Vũ Hinh, trong lòng hắn lại vô cùng đau đớn, phẫn nộ vô tận và sát khí hừng hực đan xen lẫn nhau tỏa ra chiến ý ngút ngàn, trong lúc này hắn chỉ muốn điên cuồng chém giết.
Kĩ xảo đã hoàn toàn thừa, võ học của hai người đều cùng một mạch, chiêu thức của cả hai đối không có gì bí mật với đối phương cả.
Bây giờ hai người đều rất muốn giết chết đối phương, ai cũng dốc toàn lực.
Hai người hoàn toàn dùng sức mạnh kịch liệt lao vào nhau, không có những hư chiêu phiền toái, kẻ nào yếu thế hơn lập tức bị đối phương giết chết.
“Thần Nam ngươi có thể chết được rồi! Thuận Thiên thất thần kiếm, giết!”
Đỗ Hạo đầu tóc rối bới, khóe miệng rỉ máu, bộ dạng vô cùng dữ tợn, giơ cao trường kiếm chém mạnh về phía Thần Nam.
“Choang”
Kiếm thứ nhất, ma thuẫn của Thần Nam và quang kiếm của Đỗ Hạo đều vỡ vụn.
Tuy nhiên, Thuận Thiên thất thần kiếm của Đỗ Hạo giống như Nghịch Thiên thất ma đao, cần phải liên tiếp chém ra bảy nhát, đòn sau mạnh hơn đòn trước.
Gã cất bước thứ hai, cả thiên địa đều rung chuyển theo.
“Giết.”
“Choang.”
Quang kiếm vàng rực lấp lánh chói mắt chém thẳng xuống thanh ma đao trong tay Thần Nam, kiếm và đao đồng thời vỡ vụn, phát ra quang mang chói lòa, cơn bão năng lượng khủng khiếp lan tràn ra bốn phương tám hướng, mặt đất dấy lên biết từng trận sóng bùn đất.
Thần Nam thổ ra một ngụm máu lớn, toàn thân chao đảo.
Đỗ Hạo cũng không dễ chịu hơn, vẻ mặt nhợt nhạt, tuy nhiên gã kiên định bước thêm bước thứ ba, “choang” một tiếng, bàn chân đặt xuống đất rung chuyển kịch liệt, khiến cho những tu luyện giả quan chiến ngoài xa lắc lư.
“Giết.”
Thuận Thiên thất thần kiếm chém xuống nhát thứ ba, thần quang chói lòa chiếu khắp mặt đất, khiến cho khán giả không dám nhìn trực diện, “ầm” một tiếng, tử vong ma đao vỡ vụn, thanh quang kiếm đã hóa thành thực chất trong tay Đỗ Hạo chỉ còn lại chuôi.
Thần Nam thổ ra một ngụm máu lớn, bị hất bay ra xa.
Khán giả đều nhìn ra kiếm của Đỗ Hạo càng ngày càng mạnh, cứ như thế này, Thần Nam chết chắc.
“Thần Nam ngươi đã phục hay chưa?” Đỗ Hạo cất bước thứ tư tiến tới, mặt đất cũng theo tiết tấu của gã mà rung chuyển, giống như cơn địa chấn.
Đỗ Hạo nhấc quang kiếm lên, kiếm thứ tư chuẩn bị chém xuống, gã mỉm cười tàn khốc: “Ta phải dùng thực lực nói với ngươi rằng, ai mới là thiên hạ đệ nhất! Ta nhất định phải vượt qua ngươi! Ngươi phục hay không?”

Từ phía xa, đám đông tu luyện giả đứng xem nín thở, biết rằng trận chiến đáng sợ sắp kết thúc, người nhà họ Long tim đập như trống trận, Long Vũ nóng lòng, mày nhíu lại, lo lắng nhìn bóng người đơn độc đang thổ huyết trong trận đánh.
“Ha..ha ha…” Thần Nam miệng không ngừng chảy máu, nhưng hắn vẫn cười lớn, tiếng cười ph lẫn đau đớn, bá khí, phát ra chiến ý bất khuất.
“Đỗ Hạo… ngươi giết không nổi ta! Ta đã nói…phải báo thù cho Vũ Hinh, không tiêu diệt toàn bộ gia tộc ngươi…ta không thể nào chết được!” Thần Nam lau vết máu trên miệng, giơ ma đao ngang trước ngực.
“Thần Nam đây là ngươi tự tìm tới cái chết!” Đỗ Hạo chém ra nhát kiếm thứ tư.
Kim quang lấp lánh chói lòa trở thành luồng sáng duy nhất trong thiên địa, hoàn toàn hủy diệt khí tức tử vong của ma đao, ma khí cuồn cuộn bị đánh tan, Thần Nam văng xa ba mươi trượng, áo hắn đẫm máu, tóc rối bời, lảo đảo chực ngã.
“Choang.”
Đỗ Hạo bước tới bước thứ năm, thiên địa rung chuyển theo bước chân gã, Thuận Thiên thất thần kiếm chém xuống nhát thứ năm.
“Grào..”
Thần linh long gầm lên một tiếng lao xuống dưới, chồm về phía Đỗ Hạo.
“Long Bảo Bảo, đừng nhúng tay vào!” Thần Nam thét lớn: “Đây là cuộc chiến giữa ta và hắn, nếu hắn mà ta cũng không thể thắng nổi, thì làm sao có thể chiến đấu được với cả Đỗ gia, không bằng bây giờ hãy chết trong tay hắn.”
Long Bảo Bảo do dự một hồi, nhưng cuối cùng lại lao lên trên không trung.
Đỗ Hạo cười nhạt coi thường: “Thần Nam ngươi dựa vào đâu mà đòi đấu với ta? Luận về gia tộc, Đỗ gia của ta là Đông thổ hoàng tộc, Thần gia các ngươi lụi tàn, luận về thực lực, vừa nãy ngươi cũng đã thấy, ngươi không phải là đối thủ của ta, ta nhất định vượt qua ngươi, ta muốn ngươi biết rằng, người đệ nhất trong thiên hạ họ Đỗ, không phải họ Thần.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.