Thần Mộ Ii

Chương 363: Thần Ma Lăng Viên






Từng ngôi sao màu lam cơ hồ lướt qua ngay cạnh mình, phảng phất lóe sáng như trân châu, tinh không chói lọi mà mĩ lệ.
“Ầm,” một vì sao bùng nổ, cực thịnh rồi suy, làn hào quang cuối cùng chiếu rạng tinh không, nhưng với tứ đại cao thủ bất quá là một tia sang thoáng qua rồi tan biến.
Tốc độ của hỗn độn chi quang quá nhanh, hơn cả tốc độ ánh sáng.
Nếu bốn người không pháp lực cao thâm, không thể nhìn được tinh quang ảo diệt.
Họ tiến bước dưới ánh tinh không, ngược dòng lịch sử mà đi.
Những vì sao tan biến, thời gian trôi đi, bốn người tiến vào lịch sử thời không!
“Ầm, ầm, ầm.”
Tiếng nổ như thủa khai thiên tích địa vang lên bên tai bốn người, sao phủ khắp trời tan đi, trước mắt họ quang mang đại thịnh, đoạn đường hầm thời không hiện ra, vỡ vụn, họ bước vào một phiến thời không trong lịch sử.
Đập vào mắt là một bia mộ cao lớn đứng dưới tịch dương, xung quanh ngập đầy cánh hoa bay.
Cánh hoa trắng muốt, lấp lánh như ngọc, bay phất phới đầy trời, khí tức ưu thương dìu dịu tỏa ra khắp vùng không gian.
Tịch dương uể oải, hoa rơi ưu thương khiến nơi đây nhuồm màu bi ai khôn tả.
“Thần Ma lăng viên?” Nam Cung Tiên Nhi kêu lên kinh hãi.
Thần ma mộ phần trải khắp nơi, đâu đâu cũng là cỏ xanh và hoa tươi thơm ngát khiến lăng viên khác hẳn những khu mộ địa bình thường.
Xung quanh là những cây Tuyết Phong cao vút, xanh um, từng chùm hoa trắng muốt như ngọc toát ra mùi hương dìu dịu, theo gió lả tả rơi xuống lăng viên.
Tương tuyền cây Tuyết Phong do thần ma linh khí hóa thành, cánh hoa rơi chính là nước mắt thần ma.

“Chết tiệt, ta hận.” Đức Mãnh gầm lên, y là đệ ngũ giới quân vương, nhưng vô tình bị Thần Nam kéo vào trong lịch sử không gian của Nhân gian, nhỡ mà có biến cố chắc chắn ko lấy gì làm hay ho.
Y hung hãn quay lại, gầm lên: “Thần Nam, ngươi….được lắm.”
Thần Nam lạnh nhạt đáp: “Cẩn thận, đừng động nộ! Quân vương nhất nộ, thây trải vạn dặm, nếu ngươi bất cẩn cải biến lịch sử, bốn người chúng ta đều xong đời.”
“Ngươi…” Đức Mãnh giơ tay lên, muốn tống cho Thần Nam một đòn thật mạnh nhưng sau cùng đành rũ xuống.
Trong lăng viên không chỉ có bốn người mà cả những tu giả đến tế bái thần ma đã qua đời.
Những ngạc nhiên là những người đó coi bốn người như không khí, không hề nhìn thấy.
Sau cùng, họ thử một phen mới phát hiện không nhìn lầm, người của thời không đó căn bản không thấy họ, lúc những tu giả đi qua, đều xuyên qua thân thể bốn người, quả thật cả bốn trong suốt như không khí.
Pháp Tổ thử thi triển ma pháp đánh gục một cây Tuyết Phong nhưng ma pháp chỉ phát ra một nửa thì dừng lại.
Y phát hiện chỉ là ma pháp vớ vẩn cũng lấy mất gần hết sinh mệnh nguyên khí của y.
Quả nhiên như truyền thuyết, muốn thay đổi gì đó trong lịch sử đều phải trả giá bằng sinh mệnh.
“Đây là niên đại nào nhỉ?” Nam Cung Tiên Nhi hỏi.
Lúc này tuyệt thế mị nữ tuy đứng yên, hơi khom người nhưng vẫn toát ra vô hạn dụ hoặc, dù vậy ai cũng thấy nàng ta không ung dung như trước.
Thần Nam đáp: “Thời không này cách hiện thực đại khái một ngàn năm.”
“Cái gì? Nhầm nhiều thế à?” Nam Cung Tiên Nhi tức giận: “Không phải ngươi nói rằng nắm chính xác thời gian sao?”
“Đúng vậy, ta cũng không ngờ lại thế này.”
Thần Nam đáp vậy khiến tam đại thiên giai cao thủ gần như phát điên, vậy…Ngược dòng lịch sử theo chiều còn khả dĩ, nhưng lúc quay về thì sao? Có về được hiện thực không? Thật không thể xác định.
Nếu thật như vậy… Nam Cung Tiên Nhi, Pháp Tổ, Đức Mãnh tối sầm mặt mũi, suýt nữa hôn mê.
Không phải họ không thể trở về.
Ba người tức thì lao bổ tới, bất kể thân phận, định bóp cổ Thần Nam.
Cũng may hắn nắm được sức mạnh bản nguyên của thời không, biến khỏi chỗ đứng.
“Hiện tại ta không thể xác định thật rõ thời gian nhưng không có nghĩa sau này không thể.”
Nghe hắn nói vậy, ba người mới dừng lại, nhưng thấy bộ dạng nhơn nhơn của hắn, cả ba lại phẫn hận nghiến răng kèn kẹt.
“Mau về Thái cổ thời đại, tìm thấy Sinh Mệnh nguyên tuyền rồi quay về, ta không muốn ở lại lịch sử thời không một khắc nào hết, kiểu gì cũng không thể an tâm.”
“Chi bằng ngươi đưa chúng ta quay về.”
….
Thần Nam mỉm cười: “Không nguy hiểm gì hết, yên tâm đi.
Thần Ma lăng viên có bí mật ngàn đời, vì cớ gì lại sản sinh ra một huyền án trong lịch sử, chúng ta cứ từ phiến thời không này triệt để tim ra câu đố.”
Kì thật hắn muốn giải khai câu đố sinh tử của mình hơn hết, muốn xem ai đã sắp đặt, thật ra ai đã thi thố thủ đoạn khiến hắn có Thái Cực Thần Ma đồ.
“Hắc, suýt nữa quên mất, chúng ta đi xem lão.”
Tam đại thiên giai cao thủ tuy bất mãn nhưng đành bó tay, cùng Thần Nam đi ra ngoài mộ viên, xuyên qua rừng Tuyết Phong rậm rịt, phía trước xuất hiện ba gian nhà cỏ.
Một lão nhân thân thể gầy còm, mặt mày nhăn nheo từ trong nhà đi ra.
Thần Nam chưa kịp biểu hiện gì, hai mắt Pháp Tổ đã trợn trừng, kinh hãi: “Lão biến thái này…vẫn còn sống.
Lão…” Đó là thủ mộ lão nhân xuất hiện trong Vô thiên chi nhật.
“Ngươi biết lão?” Thần Nam hỏi.
“Đương nhiên! Đúng là biến thái …những người khác đều trọng thương mà chìm vào giấc ngủ, lão không những không chết, hơn nữa… tinh lực sung túc, ở đây hưởng nhàn…đúng là biến thái, lâu quá rồi….càng sống lâu càng biến thái.”
“Thật ra lão thân phận thế nào?” Thần Nam không nén được hiếu kì hỏi.
Pháp Tổ đáp: “Lão là Đông phương cường giả, ngươi cứ hỏi tổ thần Tình Dục đạo.”
“Ta sao biết được, lão còn hơn ta một cấp, chỉ biết rất nhiều gọi lão là Lão Bất Tử.”
Nghe Nam Cung Tiên Nhi nói vậy, Thần Nam có cảm giác kinh hãi.
Bốn người chăm chú quan sát “Lão bất tử”, thủ mộ lão nhân đột nhiên xoay người, mắt xạ ra hai đạo thần quang nhìn về phía bốn người.
Thần Nam vội dùng thời không bản nguyên chi lực mang cả bốn đi xa.
Ở trên cao, Pháp Tổ lên tiếng: “Lão bất tử này…đúng là biến thái, cảm ứng được chúng ta sao? Chúng ta khác nào không khí với người ở thời không này mà mắt lão…lại xuyên qua thời không được?”
Thần Nam cũng kinh hãi, hắn chưa thấy thủ mộ lão nhân chân chính thể hiện thực lực nhưng vừa thấy hai đạo thần quang xạ ra, trong lòng đã rúng động.
Nửa thời thần sau, bốn người mới lén đến gần căn nhà tranh, thủ mộ lão nhân lẩm bẩm: “Hình như mấy tên khốn đến nhòm trộm ta, lão già như ta có gì hay, ồ…hình như lại đến…”
“Ầm.”
Một dấu chưởng xanh biếc đột ngột phá toái hư không, lao tới gần bọn Thần Nam, ấn mạnh lên mông Đức Mãnh.
Thần Nam không nói gì, vội vàng đưa ba người chạy ra xa.

Trong lòng không khỏi kinh thán, lão đầu tử này quá mức biến thái! Thần thức quá sắc bén, lại cảm ứng được chỗ khác biệt của “không khí trong suốt”.
Đi xa rồi, Đức Mãnh mới gầm lên, ôm mông ngảy loạn xạ, y đường đường là đệ ngũ giới quân vương, hiện tại phẫn nộ, khuất nhục đến cực điểm, mông bị người ta đánh đến nở hoa, lớn tiếng chửi: “Ta ¥#¥%…nếu ở đó chiến đấu, ta và ngươi quyết tử đến cùng! Lão bất tử ngươi…”
Nam Cung Tiên Nhi cười vang, Pháp Tổ và Thần Nam cũng không nhịn được.
Pháp Tổ thở dài: “Bỏ đi, lão bất tử đó thâm bất khả trắc, đã an nhiên vô dạng thoát được trùng trùng kiếp nạn, đủ thấy không hề đơn giản.
Chỉ e không ai nắm chắc được tu vi thật sự của lão, nên ai cũng đánh giá thấp.”
Họ không dám đến gần thủ mộ lão nhân, mà xuất hiện tại tầng không phía xa trong Thần Ma lăng viên.
Thần Nam tiến hành thời không nghịch chuyển, bất quá lần này không gian tọa tiêu không đổi, chỉ xuyên qua thời gian, mục tiêu là Thần Ma lăng viên ngàn năm trước.
Không gian bất biến, thời gian như sóng nước tản ra, họ ngược dòng mà tiến, tình cảnh trước mắt biến đổi không ngừng, trong lăng viên, từng toàn người đến bái tế…đương nhiên hình ảnh nổi bật nhất là thủ mộ lão nhân.
Trong ngàn năm nay, Thần Ma lăng viên trừ lần thần ma thi thể bạo động, bị thủ mộ lão nhân trấn áp, không có gì đặc biệt xảy ra.
Thần Nam lại định vị thời gian, tọa tiêu là Thần Ma lăng viên năm ngàn năm trước.
Thời gian nhanh chóng trôi lùi, tình cảnh trước mắt biến đổi không ngừng, thoáng chốc đã đến năm ngàn năm trước.
Trong quá trình này tựa hồ không có gì đặc biệt xảy ra.
Nhưng Thần Nam nhắm mắt, cẩn thận tìm lại những bức họa trong óc, chợt mở bừng mắt: “Các vị có thấy ai khác thường không?”
Ba người kia đều là thiên giai cao thủ, kí ức và tinh thần lực vượt xa tưởng tượng, những gì nhìn thấy lại nhanh chóng lưu chuyển trong óc.
Đoạn cả ba đồng thời kêu lên kinh hãi: “Có một người, mỗi ngàn năm lại xuất hiện, tựa hồ lần nào cũng đi một vòng quanh một ngôi mộ nhỏ.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.