Thần Mộ Ii

Chương 355: Thất Tuyệt Thiên Nữ






Đức Mãnh toàn lực công tới, hào quang sáng rực chụp lấy tuyệt bích, đương nhiên y muốn giết người trong thạch bích.
Tiếng thét của Pháp Tổ tuy vang đến tai y nhưng đã muộn, không thể kịp thu tay nữa.
Thần Nam tịnh nói gì, lạnh lùng ngước nhìn.
Hắn không có hảo cảm với Đức Mãnh, dù hiện tại Pháp Tổ cho biết đó là Thất Tuyệt thiên nữ cũng không tiến lên tương trợ.
Đủ hiểu Đức Mãnh mang lòng riêng tư, lúc ở trong Huyết hải cung điện, y xuất thủ vô tình, nhìn có vẻ lỗ mãng như dụng ý cực kỳ ác độc, dùng mọi khả năng giết sạch cao thủ Nhân gian giới, những người trong điêu tượng có khả năng phục nguyên, người trong bức thạch bích này chắc chắn cũng là cao thủ từ Thái cổ bị trọng thương.
Đức Mãnh muốn nhân cơ hội diệt sạch bọn họ, để trừ bớt chướng ngại chơ tương lai, y đã tính toán quá kỹ, bọn Hắc Khởi mà bị giết, y chắc chắn thành kẻ mạnh hơn hết trong Thái cổ thất quân vương, nhất định sẽ chinh chiến Nhân gian giới.
Muốn giết Nhân gian cao thủ, bây giờ gặp phải Thất Tuyệt thiên nữ vang danh truyền thuyết, Thần Nam biết chắc y sẽ nếm mùi.
Đức Mãnh lúc đó hối cũng không kịp, thầm trách mình quá lỗ mãng, Thất Tuyệt thiên nữ không chỉ uy chấn Thái cổ ở Nhân gian giới mà ở đệ ngũ giới cũng có uy danh hiển hách, thật ra bà ta thuộc về giới nào thì không ai dám khẳng định.
Dù bà ta trọng thương cũng không dễ chơi.
Y thầm kêu khổ nhưng đã muộn rồi, cây kiếm đã chạm vào bức tường đá trăm trượng, mũi kiếm đâm vào nhân ảnh trên đó.
“Ầm.”
Đại sa mạc vang động tiếng nổ, thần kiếm trong tay Đức Mãnh xuyên vào bức tường, hào quang sáng lòa bùng lên khiến mọi thần linh nhắm mắt lại.
Hào quang tan đi, mọi người mới nhìn được lên bức tường đá.
Tuyệt bích gợn lên lăn tăn như sóng nước, rung động rồi nuốt gọn Đức Mãnh.
Nhìn kĩ sẽ thấy trong bức tường đá có thêm một nhân ảnh, tuy không thấy rõ dung mạo nhưng ai cũng nhận ra là Đức Mãnh.
Y đang đón nhận những đợt công kích cuồng bạo nhất, liên tục tránh né trong đó, không còn lực hoàn thủ.
Chúng thần đều nhìn rõ một cánh tay mảnh mai độc địa văng ngang đầu, hoặc mặt Đức Mãnh gì đó, hất y bay xa, đoạn một cỗ sức mạnh vô hình xé toạc, kéo y lại gần thân ảnh xinh đẹp, bàn chân ngọc ngà thon thả quét ra, Đức Mãnh ngẩng lên phun máu…
Tình cảnh cực kỳ quái đản, đường đường thiên giai cao thủ lại bị khốn trong bức tường đá gợn sóng như mặt nước, bị người ta đánh cho không còn sức hoàn thủ, thậm chí không phản kháng được.

Có thể coi là y đang bị hành hạ.
Không có tiếng động hay dao động năng lượng tràn ra, tất cả như diễn trong một vở kịch câm, chỉ thấy hình ảnh mờ mờ xẹt qua xẹt lại.
Quả thật khó tin đường đường thiên giai cao thủ lại bị người ta đánh đập khiến chúng thần đi từ kinh hãi này đến kinh hãi khác, đầu óc hỗn loạn, Thất Tuyệt nữ thật sự quá đáng sợ.
Đức Mãnh hoàn toàn bị áp đảo, căn bản không hề phản kháng, nhanh chóng bị bóng hình xinh đẹp trong bức tường đá xé toang.
Bóng hình kia cực kỳ lay động lòng người nhưng xuất thủ vô cùng độc ác, khiến người ta chặc lưỡi than thầm.
Thạch bích dao động kịch liệt, ai cũng thấy một cánh tay Đức Mãnh bị xé đứt, thạch bích cổ quái ngăn lại tiếng la thảm thiết và mọi dao động năng lượng, dải huyết hoa vấy lên mặt tường đá như hình mây in trên nền trời.
Có thể thấy lúc này Đức Mãnh đang chịu giày vò bi thảm thế nào.
Một thiên giai cao thủ lại đánh thê thảm như vậy.
Không ai còn nghi ngờ gì về mặt đáng sợ của Thất Tuyệt thiên nữ.
Theo truyền thuyết, vào thời kì Thái cổ hồng hoang, Thất Tuyệt thiên nữ nhất thân tu vi ngạo thị thiên hạ, nhưng không vừa lòng mà muốn nắm trong tay cả thế gian, trở thành cường giả mạnh nhất.
Bà ta dựa vào cái thế đại thần thông mà sáng tạo ra Thất Tuyệt công pháp, nhất thân hóa thất thân, dung nhập vào trong thiên địa mênh mang, đợi một ngày cả bảy hóa thân tụ về một mối, lúc đó đại công cáo thành, trở thành cao thủ đáng sợ nhất.
Hôm nay nhờ cơ duyên xảo hợp, chúng thần đến đại sa mạc này lại được thấy Thất Tuyệt thiên nữ trong truyền thuyết, không hiểu đó là hóa thân hay là thiên nữ đã được dung hợp mấy lần, nhưng thực lực vừa thể hiện ra thật sự đáng sợ.
Nếu không có thạch bích đặc thù cách tuyệt mọi thứ, chúng thần đã nhìn thấy tình cảnh bên trong.
Trong mắt Pháp Tổ lấp lánh hàn quang, y biết không thể để Đức Mãnh chết nhưng hiển nhiên lại không muốn xuất thủ ngay, mặc Đức Mãnh chịu thêm chút đau đớn đã.
Y nhìn Thần Nam, lộ ra nét cười kín đáo.
Nhưng Thần Nam đang suy tư, Thất Tuyệt thiên nữ mạnh như vậy, kể cả hắn và Pháp Tổ đồng thời xuất thủ thì sao, ba người có thắng nổi nhân vật trong truyền thuyết không?
“Ngươi có cách?” Thần Nam nhìn ra nét mặt của Pháp Tổ bèn hỏi.
“Không nghiêm trọng như tưởng tượng.” Pháp Tổ nói: “Trong tuyệt bích là thiên hạ của Thất Tuyệt thiên nữ, nhưng ra khỏi đó, bà ta không thể thi triển được thần thông như thế.”
“Nghĩa là sao?”
Pháp Tổ tỏ ra vô cùng ưu tư: “Không ngờ lại như vậy, Thất Tuyệt thiên nữ trong truyền thuyết cuối cùng đã quay lại, ta tưởng rằng bà ta đã tiêu vong trong lịch sử, ài …” Y thở dài một hơi: “Theo truyền thuyết từ xa xa, Thất Tuyệt thiên nữ kì thật đã dung hợp được ngũ đại hóa thân, bất quá còn xa mới được coi là thành công, lúc đó bà ta bị người ta đánh cho tan nát.
Có người nói rằng mấy hóa thân tàn khuyết đó bị phong bế, cũng có người nói hóa thân tàn khuyết của bà ta tự phong ấn để giữ mình.

Hôm nay thấy thạch bích này ta mới tin vào lời đồn, đó là tuyệt đối không gian do bà ta dùng đại thần thông tu luyện thành! Ở trong đó bà ta chúa tể, dù trọng thương cũng vậy.”
Tất cả đúng như Pháp Tổ nói, trong tuyệt bích, Thất Tuyệt thiên nữ là chúa tể chân chính, Đức Mãnh bị chèn ép đủ đường, cản bản không hoàn thủ nổi, phảng phất như giữa hai người là một khoảng cách mênh mông.
Đức Mãnh hoài nghi, Thất Tuyệt thiên nữ này liệu sẽ đối phó với Hắc Khởi như vậy chăng?
Y không biết nguyên nhân vì phiến tuyệt đối không gian, nên một mực cho rằng mình so với Thất Tuyệt thiên nữ cũng nhỏ bé như con kiến, không đáng giao thủ với đối phương.
Theo lời Pháp Tổ, chỉ nên công kích thạch bích từ xa đến khi sụp đổ, vạn vạn lần không thể mạo hiểm xông vào.
Y vào Thần Nam đều không vội ra tay, mặc cho Đức Mãnh chịu khổ đã.
Chúng thần không hiểu tình huống nên đều kinh hãi, thấy đệ ngũ giới quân vương bị khống chế, hành hạ như con rối, thật không tưởng tượng nổi Thất Tuyệt thiên nữ trong truyền thuyết mạnh tới trình độ nào.
Trong thạch bích nhân ảnh lấp loáng, đôi tay mảnh mai nhấc bổng thân hình cao lớn của Đức Mãnh, đoạn…xé nát.
Thân ảnh tuyệt mĩ ánh xạ lên thạch bích tràn đầy mĩ cảm nhưng hành vi lại vô cùng tàn bạo khiến chúng thần lạnh buốt cõi lòng.
Thất Tuyệt thiên nữ hiếu sát như thế, nếu bà ta khôi phục công lực tiến ra, quả là đại bất hạnh.
Nếu không có tuyệt bích ngăn cách, tình cảnh đẫm máu bên trong chắc chắn kinh tâm động phách, trong lúc bất ngờ, chúng thần nghe thấy tiếng kêu thê thiết của Đức Mãnh, một quân vương cuối cùng cũng lâm vào tình cảnh thảm thương.
Nhìn thân ảnh xinh đẹp xé nát thân thể hợp lại của Đức Mãnh liền năm lần, Pháp Tổ và Thần Nam quyết định xuất thủ, Đức Mãnh không thể chết được, cả hai cần hắn đối phó với bọn Hắc Khởi, để hắn bị giáo huấn vậy đủ rồi, tin rằng không còn dám giở trò nữa.
Bất quá, họ không muốn đối kháng với Thất Tuyệt thiên nữ, cao thủ dáng sợ như vậy, dù là thiên giai cao thủ nhưng nếu không đạt đến cảnh giới như Hắc Khởi, vạn vạn lần không địch nổi.
Thần Nam và Pháp Tổ lần lượt khống chế sức mạnh, công kích vào một điểm trên tuyệt bích, toan khoét một đường cứu Đức Mãnh, nhưng đại lực xuất ra như bùn đất chìm xuống lòng biển, đều bị hút hết, cơ hồ đang đánh vào một tòa động không đáy.
“Phá.” Thần Nam quát vang.
“Chấn!” Pháp Tổ đồng thời hét lên.
Cả hai thay đổi phương thức vận chuyển năng lượng thành hình xoáy ốc tiến vào, hiệu quả liền hiển hiện, thạch bích bị khoét một lộ, tiếng gào thê thảm của Đức Mãnh và tiếng cười như chuông bạc từ trong vọng ra.
Quả thật quá mức tà dị.
Chúng thần thông qua khe hở nhìn thấy một thân ảnh tuyệt mỹ đang đạp lên một thi thể tan nát mà cười vang, tình cảnh ngập đầy máu me, vô cùng bất nhẫn.

Thiên nữ quả thật tàn bạo, lãnh khốc.
Ngay cả Thần Nam và Pháp Tổ cũng lạnh người, đúng là cái thế nữ ma vương, một khi ả hợp nhất được bảy hóa thân, e là cả thế gian sẽ chao đảo, sóng máu ngập trời.
Nhưng cả hai lại nghĩ, nếu đưa ả vào đệ ngũ giới, kết quả sẽ ra sao?
Tình hình không cho phép họ cả nghĩ, phải cứu Đức Mãnh ra trước đã, lưỡng đại thiên giai cao thủ dùng sức mạnh tối đa, cả đại sa mạc sáng rực hồng mang bảy màu, chiếu rọi bầu trời.
Pháp Tổ liên tục xuất ta bảy loại ma pháp cấm chú, Thần Nam cũng sử dụng bát hồn.
Nếu không vậy, bức tường chắc vẫn trơ trơ.
“A….”
Tiếng kêu thê thiết vọng vào tai chúng thần, Thần Nam và Pháp Tổ cuối cùng cũng phá được khe hở dùng toàn lực duy trì khe hở để Đức Mãnh nhân cơ hội thoát ra.
Thân thể Đức Mãnh đã tan nát, nhìn thấy lối thoát, mọi huyết nhục lăng không thoát ra, cuống cuồng như chó nhà có tang, ra đến bên ngoài mới tụ hợp thân thể lại, ngẩng mặt lên trời gâm vang giận giữ, phát tiết những khuất nhục trong lòng, xưa nay có bao giờ y phải chịu nhục như thế.
Bất quá, không chỉ y và Thất Tuyệt thiên nữ cũng ra được.
“Ha ha…” tiếng cười như chuông bạc vang khắp sa mạc, thân ảnh tuyệt mĩ thanh lệ xuất trần nổi lơ lửng trên không như vầng trăng trong tỏa ra ánh sáng dìu dịu, toàn thân ả vô cùng thánh khiết, không có nửa điểm sát khí, không ai ngờ ả vừa giày vò một quân vương chết đi sống lại.
Thần Nam hít sâu một hơi khí lạnh, thấp giọng hỏi Pháp Tổ: “Sao ngươi bảo ả sẽ không ra, mà ở lại trong tuyệt đối không gian tu dưỡng?”
Người có tên cây có bóng, đối diện với cao thủ cấm kị trong truyền thuyết Thất Tuyệt thiên nữ, Pháp Tổ biến sắc, lẩm bẩm: “Ta sao…biết được ả lại ra, đúng là bất ngờ…”
“Ha ha…” Thất Tuyệt thiên nữ thấy chúng thần run rẩy, bất giác bật cười vang, lẩm bẩm gì đó trong miệng.
Dù chúng thần nghe không hiểu nhưng dựa vào tinh thần cũng cảm nhận được ý tứ.
“Ha ha…hôm nay không chỉ tìm được một món đồ chơi, không ngờ lại có người giúp ta thoát khốn, ha ha…”
Pháp Tổ nhợt nhạt mặt mày, y và Thần Nam đã thành toàn cho đối phương, thả cao thủ cấm kỵ Thất Tuyệt thiên nữ ra! Đối phương đã muốn thoát ra từ lâu nhưng không thể.
“Ha ha, bảy hóa thân đều còn trên đời, ha ha…ta sẽ thành công!” Tuy tiếng cười vô cùng lọt tai nhưng chúng thần lại có cảm giác lạnh ngắt.
Tầng ánh sáng mờ mờ bao quang Thất Tuyệt thiên nữ dần tân đi, lộ ra chân dung.
Chấn động.
Mái tóc đen nhánh, má trái lấp lánh như ngọc, mĩ tuyệt hoàn vũ, má phải lại không có mảy may huyết nhục, là khô lâu cốt!
Thân thể bao gồm một nửa lấp lánh như ngọc, một nửa xương trắng âm u, khác nào một bộ xương và một vị tuyệt đại giai nhân hợp lại trong một cơ thể.
“Ha ha…sau cùng cũng thoát khốn, ta bị nhốt ở đây đã quá lâu, trải qua vô tận tuế nguyệt, mới tách được một phần hồn phách ra.
Hôm nay các ngươi giúp ta giải thoát, tàn hồn còn lại và trước kia sẽ tụ lại, tái hiện Thất Tuyệt chi thân!”

Tuy ở trong sa mạc nóng bỏng, chúng thần lại thấy sống lưng lạnh ngắt.
Thất Tuyệt thiên nữ lạnh lùng quét mắt nhìn chúng thần, thoáng sau thân thể biết mất, lao về phía Đức Mãnh, Thần Nam, Pháp Tổ.
Tam đại cao thủ phòng bị cẩn mật, thấy cao thủ trong truyền thuyết lao tới, cả ba dùng toàn lực nghênh đón.
Phương thiên họa kích trong tay Thần Nam xé toạc hư không, như từ thiên ngoại lao tới, đột ngột xuất hiện trước mặt Thất Tuyệt thiên nữ.
Pháp Tổ liên tục xuất ra bảy đạo cấm chú ma pháp, khắp trời là hào quang sáng lóa, phảng phất như vô tận sao trời chiếu rọi.
Đức Mãnh vừa kinh vừa nộ, Toái Thiên kiếm trận tế xuất, thần kiếm ngập ngụa bay ra.
Nhưng vượt khỏi ý liệu của mọi người, Thất Tuyệt thiên nữ không hề tránh né mà chủ động nghênh đón đòn công kích năng lượng đáng sợ kia.
Thân thể ả như trăng trong nước, tan ra cùng làn sóng năng lượng lưu lại bóng hình trên không trung.
“Ha ha…đã tạ các ngươi phân chia năm đạo tàn hồn giúp ta, hiện tại ta có thể đi tìm ngũ hồn trên thế gian.
Khi ta hợp nhất được bảy hóa thân, các ngươi sẽ được coi là công thần hàng đầu, ha ha.”
Năm đạo tàn hồn trên không tách ra, đó đều là Thất Tuyệt thiên nữ, nhưng không ai kịp nhìn rõ dung mạo, chúng đã tiêu tan ngay.
Ai cũng cho rằng sẽ phải trải qua một trường đại chiến khủng khiếp nhưng diễn biến như vậy thật sự bất ngờ.
Không phải đại chiến nhưng sắc mặt Pháp Tổ cực kỳ khó coi, lẩm bẩm: “Lừa đảo, ai bảo bảy hóa thân của Thất Tuyệt thiên nữ không thể đồng thời xuất hiện đúng là sai lầm! Năm hóa thân đã tách ra một phần hồn hiển hiện tại thế gian, giờ lại triệt để thoát khốn, tàn hồn sẽ lần lượt tiến vào thể nội năm người, bảy hóa thân thật sự có thể hợp lại, ả…sau cùng sẽ quay lại thế gian.”
Trong lòng Thần Nam vô cùng phức tạp, Thất Tuyệt thiên nữ có liên quan rất lớn đến hắn, Mộng Khả Nhi là một trong bảy hóa thân, nếu có ngày ngũ thân quay lại, phát hiện được bí mật, hắn và nàng ắt phải quyết sinh tử.
“Tiểu Vũ, sao muội lại tới?” Tiếng hét của Tiềm Long vang lên trong đám đông.
Thần Nam kinh hãi, nhanh chóng tiến vào đám đông.
Chỉ thấy Long Vũ đang nhắm chặt mắt, một cỗ sức mạnh hùng hậu từ thể nội lưu chuyển, làn da lấp lánh như ngọc phát ra hào quang chói sáng, nàng khẽ nhíu mày, trong lúc hôn mê vẫn liên tục lẩm bẩm.
Thần Nam gầm lên không ổn, vội đón lấy Long Vũ đang nằm trong lòng Tiềm Long, tống nguyên khí vào thể nội nàng nhưng đã muộn.
Cỗ sức mạnh khủng khiếp kia đã bộc phát, hất văng bọn hắn ra xa.
Long Vũ nhắm mắt, nổi lơ lửng trên không, mái tóc dài đen nhánh không gió mà dựng lên, toàn thân phát ra hào quang bảy sắc càng lúc càng sáng, sau cùng, cả vùng sa mạc chìm trong hào quang.
“Nàng…nàng ta quả nhiên là Thất Tuyệt chi thân?” Đức Mãnh vừa kinh vừa nộ, đồng thời hơi hoảng sợ.
Pháp Tổ cũng vô cùng kinh hãi, tuy y đoán được hóa thân của Thất Tuyệt thiên nữ đã hiện thế nhưng không ngờ ngay cạnh đó cũng có một.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.