Thần Mộ Ii

Chương 350: Khúc Nhạc Của Nguyệt Thần






Sinh Mệnh nguyên tuyền là bảo vật khoáng thế, nếu lấy được, chắc chắn thiên giai cao thủ cũng không từ nan.
Nhưng nó chỉ như mộng ảo, như hoa trong gương trăng trong giếng, khiến người ta khao khát nhưng không với tới.
Hôm nay Thần Nam dùng công pháp quyển thứ nhất của Thái Thượng vong tình lục moi được manh mối trọng yếu từ Pháp Tổ.
Để lấy được quyển sau, Pháp Tổ quyết định dốc vốn, cùng hắn đến Tiểu lục đạo đầy hung hiểm.
Quân vương Đức Mãnh của đệ ngũ giới cũng đi cùng, xem ra y cũng muốn lấy được nhưng không muốn đáp ứng diều kiện quá hà khắc.
Sau cùng đành đi theo, hi vọng xuất hiện cơ duyên.
Bọn Đại Ma, Huyền Trang, Tiềm Long, Long Vũ, Nam Cung Tiên Nhi kiên quyết đi cùng, ngay cả kẻ chưa rõ địch ta là Hạng Thiên và kẻ sống lại sau vạn năm Đông Phương Trường Minh và hiếu chiến cuồng nữ Lý Nhược Lan cũng muốn đi chứng kiến.
Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo, Tiểu Phượng Hoàng càng muốn đi.
Long Nhi một bước không rời Thần Nam, sợ hắn một mình bỏ đi.
Thanh Thiên cổ ma và Phật Tổ cùng mấy lão ma vương của các tà đạo thánh địa định đi kiến thức một phen.
Pháp Tổ chọn mấy trăm cường giả của Thần Vực.
Đại quân hoành tráng nhanh chóng đến được Vĩnh hằng sâm lâm ở Nhân gian.
Vùng nguyên thủy sâm lâm vô biên chiếm phần lớn diện tích Tây thổ, xưa nay chưa có ai hoàn toàn xuyên qua khu rừng này.
Vĩnh hằng sâm lâm là nơi sâu nhất của của khu rừng.
Đương nhiên Vĩnh hằng sâm lâm không chiếm nhiều diện tích của cả khu rừng, mà là một thế giới riêng, có không gian trùng điệp.
Vùng rừng nguyên thủy bất quá là điểm nổi nó và Nhân gian giới.
Vĩnh hằng sâm lâm quanh năm âm trầm, tuy đang chính ngọ nhưng ai cũng thấy hàn ý dâng lên, phảng phất như có trùng trùng ma ảnh quấn quanh, càng nhìn càng thấy mơ hồ, ngay cả thần linh cũng bị xâm nhiễu.
Trong đại sơn ngoài xa, hổ gầm vượn hót nhưng ở lối vào Vĩnh hằng sâm lâm lại tử khí trầm trầm.
Rõ ràng đang lúc trưa nắng, không hề có ngăn cách nhưng khu vực này như chìm trong âm ảnh, phảng phất một vùng tử địa cực kỳ rộng lớn.
Lúc mọi người toan tiến vào, ngoài xa có một đám mây bay tới, một nhóm tu giả đang đến.
“Biểu ca!” Một thanh niên kêu lên, nước mắt lưng tròng.

Thần Nam nghoảnh lại nhìn, hóa là Đông Hải Thần Vương Lý Đạo Chân nhiều năm không gặp.
Sau lần từ biệt vội vàng ở Thiên giới năm xưa, đến giờ hai người vẫn chưa gặp lại.
Mười ba năm nay, Lý Đạo Chân tu luyện trên Nguyệt lượng.
Hôm nay Thần Nam xuất hiện sau mười ba năm khuất bóng, y nhận được tin bèn dẫn theo một nhóm con cháu Thần gia do Tứ tổ và Ngũ tổ giao cho, đến đây giúp biểu ca.
Hai người vô cùng cảm khái, từ lần trùng phùng sau vạn năm đến giờ mới gặp lại, có thể thỏa mái chuyện trò.
Nhưng có thiên ngôn vạn ngữ mà không biết mở lời thế nào.
Thần Nam dụng lực ôm chặt y, rồi vỗ vỗ vai, tất cả không cần nói ra mồm.
Đệ nhất đạo quan trong Vĩnh hằng sâm lâm xuất hiện trước mắt mọi người, vẫn là “Hoàng tuyền”.
Trong khu rừng chết chóc có một dòng sông vàng rực dấy lên tà ác khí tức cuồn cuộn chảy, tiếng động chấn động màng tai, vắt ngang trước mặt tất cả.
Nước sông vàng như màu thi thủy, khiến ai nấy khó chịu, cảm giác muốn thỏ ra.
Thần Nam và ma tính đạt thành hiệp nghị, tạm thời mượn sức mạnh của y, lúc tìm thấy Thời Không tháp sẽ dùng linh hồn bản thể phụng hiến cho ngọn tháp.
Đúng là việc ma tính cầu mà không được.
Đến đây, việc đầu tiên Thần Nam thực hiện là luyện hóa hai thạch bi có khắc chữ “Hoàng tuyền”.
Đó là một mảnh vỡ của cổ thuẫn Thạch Cảm đương, năm xưa hắn từng lấy một mảnh nhưng vẫn rớt lại mấy mảnh khác.
Nước Hoàng tuyền gầm gào như tiếng sấm, khí tức phát ra khiến ai nấy khó chịu, quỷ ảnh lướt qua lướt lại trên bề mặt, không ít khô lâu cốt nổi chìm trong làn nước nhưng không quỷ vật nào dám xông ra.
Hình như chúng cảm giác được cường địch đã tới.
Chúng nhân thuận lợi đến Nại Hà kiều, cấm chế quá mạnh nên họ đành phải đi qua Nại Hà kiều vượt Hoàng tuyền.
Pháp Tổ, Đức Mãnh, Thần Nam không muốn đa sự nên không cố phá cấm chế.
Mấy trăm người đi qua Nại Hà kiều do bạch cốt chất thành.

Sang bờ kia là một vùng mênh mông đỏ rực, vong hồn chi hoa Bỉ Ngạn hoa trong truyền thuyết nở rộ, biến phía trước thành một thế giới thê thiết mà bi lương.
Bỉ Ngạn hoa nở một ngàn năm, rụng một ngàn năm, hoa và lá đời đời chia cắt, kiếp kiếp không tương kiến.
Bỉ Ngạn hoa chỉ nở ở bờ kia Hoàng tuyền, đã đến Nại Hà kiều sao có thể dừng bước nữa? Những người đi về vương quốc tử vong sẽ đạp lên những đóa hoa này tiến tới u minh chi ngục.
Màu đỏ thê lương đẹp đến tà dị, kinh hồn, đẹp trong tử tịch, phát ra khí tức bi lương vô tận.
Tiếng địch thê lương phiêu phiêu diêu diêu theo gió bay tới.
Dù chúng thần tâm cứng như thép cũng dấy lên đồng tình, bi thương vô tận luẩn quẩn trên không, trải ra khắp nơi.
Sinh lão bệnh tử, bi hoan ly hợp, sinh mệnh có bao khổ ải, tình cảm đau đớn trải dần vào lòng mỗi người.
Ai không có những chuyện đau lòng trong quá khứ? Ai không có lúc rơi lệ sầu?
Tiếng địch mềm mại mà đau thương nhập vào nơi thương cảm nhất của lòng người rồi khe khẽ dấy lên, mọi thần linh đều rơi nước mắt.
Tiếng địch đã khiến họ nhỏ lệ!
Mỗi người đều nhớ lại thời khắc chua chát nhất năm xưa nên ai cũng vô cùng bi thương.
Trong óc Tử Kim thần long luấn quấn hình ảnh tiểu bạch long toàn thân huyết tích, gục vào lòng nó.
Lão du côn âm thầm rơi lệ.
Tiểu tinh nghịch Long Bảo Bảo bình thường vui tươi hớn hở nhưng lúc này mắt mờ đi, từ nơi sâu thẳm của kí ức Thiên Long, từng bức tranh dần dần hiện lên trong lòng, một bàn tay khổng lồ ép tới, Thiên Long chi thân tan tành…
Trong kí ức chôn chặt, nó sa xuống làm địa long nhược tiểu, hoang mang sống giữa đại sơn, quên hết quá khứ, chật vật đi theo man thú, tranh thức ăn với hung thú… Cầm thú cũng có ngôn ngữ riêng, một lão địa long thu lưu nó, nhưng vì bảo vệ nó mà lão địa long cuối cùng cũng bị một con giao thú hung tàn xé xác…
Bàn tay Long Nhi nắm chặt tay áo Thần Nam, mặt đầy nước mắt, lẩm nhẩm: “Phụ thân mau về đi…”
Thần Nam, Pháp Tổ, Đức Mãnh tịnh không xuất thủ, bởi cả ba không cảm thấy sát ý, địch âm thê lương không hề có sát phạt chi lực.
Thần Nam tuy không rơi lệ nhưng trong lòng cực kì buồn bã, tiếng địch đã chạm vào tâm sự của hắn, con đường đã qua đầy mưa gió, phiêu phiêu diêu diêu, người và việc từ nơi sâu nhất trong lòng nổi lên.
Sao quên được? Sao có thể quên?
Trên nhưng đóa vong linh chi hoa thê lương, một bóng người đang hái hoa , ngọc địch trong tay đặt lên môi, vi vu cất tiếng.
Tuyệt mĩ dung nhan khiến nhật nguyệt thất sắc, trên mặt đầy nước mắt khiến ai nấy đau lòng.
Nàng ủ rũ khẽ thổi ngọc địch, vượt qua tất cả nhưng không ai ngăn cản được.
Bởi đó chỉ là một đạo hư ảnh, xuyên qua chúng thần xong liền mờ đi, tiếng địch cũng tan dần.
Thần Nam ngoái lại nhưng không thấy gì, Pháp Tổ khẽ bái hư ảnh tan biến: “Đại thần Độc Cô Bại Thiên rơi rụng trong trận chiến sau cùng, thê tử Nguyệt Thần của y thổi tiếng địch bi thương đưa tiễn, vừa rồi chắc là hồn ảnh Nguyệt Thần lưu tại Nhân gian.”
Trước vùng Bỉ Ngạn hoa yên lặng vô cùng, chúng thần lau hết nước mắt trên mặt.
Tình cảnh hôm nay, lần trước Thần Nam đã không gặp, đương nhiên trong Vĩnh hằng sâm lâm còn nhiều bí mật, hắn chỉ chạm vào một góc mà thôi.
Lần này Bỉ Ngạn hoa xuất hiện nhưng không hóa xuất ác hình, chúng thần thuận lợi đi qua.
Tất cả lại tiếp tục tiến bước.
Không lâu sau, Huyết hải lặng ngắt vô biên lại xuất hiện trước mắt.
Mặt biển cực kỳ phẳng lặng, không hề có dao động.
Nhưng màu máu mênh mang lại quá đỗi kinh hồn, chúng thần đều nhíu chặt mày.
Nếu Huyết hải chân thật tồn tại, cần máu tươi của bao nhiêu sinh linh? Chỉ nghĩ thôi cũng đủ rùng mình.
Một tấm thạch bi cao vút đứng sững ngay trước Huyết hải, khắc hai chữ cổ kính: Khổ hải.
Hai chữ này đã nói đủ ý nghĩa của Huyết hải, khí tức phát ra từ hai đại tự khiến cả người và trời đều thương cảm, tựa hồ khuyên giải con người nên quay đầu lại từ biển khổ, không nên chấp mê bất ngộ.
Pháp Tổ tỏ vẻ ngưng trọng: “Ở đây không dễ dàng đi qua như trước được, nó là một trọng địa của Tiểu lục đạo, Huyết hải là một nơi thật sự tồn tại, do huyết dịch ức vạn sinh linh tụ thành.
Theo truyền thuyết, những người chết từ xưa kia đều có một phần huyết dịch chảy về đây, đương nhiên chúng ta không cần phải tìm hiểu sâu về lời đồn này làm gì.
Nhưng tất cả nên cẩn thận, trong Huyết hải còn mai táng rất nhiều hài cốt của cường giả.
Chưa chừng hài cốt kiếp trước của chúng ta đều ở đây.
Ồ, hi vọng Huyết hải đã bị Ma Chủ thanh lí kha khá rồi, bằng không khá phiền phức…”
Thần Nam bất giác nhìn về Phật Tổ trong đám đông, lần trước hắn từng thấy tiền thân hài cốt của y.
Phật Tổ bị hắn quan sát, tỏ ra không tự nhiên, miệng niệm phật hiệu: “Bần tăng năm xưa có để lại Nhân gian cái túi da hôi của kiếp trước, từng vào tìm nhưng không thấy…”

Thần Nam không nói gì, lại nhìn về Huyết hải, hắn biết lần trước dễ dàng đi qua toàn dựa vào Thái cực đồ xuất hiện, bằng không chắc còn xuất hiện nhiều nhân vật lợi hại, người đầu tiên chính là kiếp trước của Phật Tổ.
Lần này đương nhiên do hắn, Pháp Tổ, Đức Mãnh đi trước mở đường, chúng nhân theo sau.
Mấy trăm người hùng hổ xuất hiện trên tầng không Huyết hải, mặt biển không còn yên bình được nữa.
Huyết hải mênh mang sôi lên, nước biển kịch liệt cuộn trào, dấy lên sóng lớn ngập trời.
Sóng máu vô biên sáng chói lòa.
Huyết thủy cuồn cuộn có vô số hài cốt trắng xóa chìm nổi, màu trắng và đỏ ánh xạ lẫn nhau.
Dù chúng thần nhìn vào cũng thấy khí tức âm u đáng sợ phả tới.
Bay vào Huyết hải mấy trăm dặm, chợt một làn sóng máu dựng tới trời cao, vô tận huyết thủy chặn trước chúng thần, tiếng gầm truyền tới.
“Grào…”
Thanh âm chói lói, cơ hồ chấn rách màng nhĩ.
Sóng máu tầng tầng, sau cùng tất cả tách ra, để lộ một bộ khô lâu cốt khổng lồ, cao tới mười trượng, song mục lấp lánh hào quang màu lục u ám, cốt cách trắng muốt, huyết thủy đỏ thắm ánh lên nét tà dị.
“Ai dám tiến vào Khổ hải? Khổ hải đệ nhất vực vực chủ ở đây.” Tiếng gầm vang vọng, dao động tinh thần hùng hậu tràn vào đầu óc chúng thần.
Đồng thời sau lưng y xuất hiện vô vàn khô lâu cốt, chắc chắn không dưới ngàn bộ, tạo thành một vùng trắng xóa.
Bọn Thần Nam, Pháp Tổ, Đức Mãnh cùng chúng thần không khỏi hít một hơi khí lạnh, khô lâu lớn như ngọn núi nhỏ này là cao thủ cấp Thần Hoàng.
Đủ thấy Huyết hải hung hiểm thế nào.
Pháp Tổ không buồn để ý đến khô lâu cốt cản đường mà thần tình ngưng trọng nhìn vào nơi sâu thẳm của Huyết hải.
Y lẩm bẩm: “Dự cảm không lành, tựa hồ cảm ứng thấy khí tức của người quen…”
Vừa dứt lời, từ trong đó sóng dâng ngút trời, ngàn vạn hồn phách rú lên ai oán, vô số cốt trảo trắng muốt liên tục thò ra, điên cuồng múa may.
Tiếng long khiếu âm vang như trời đất nghiêng ngả, buốt nhói màng tai từ phía xa liên tục truyền lại.
Ẩn ước thấy được khô cốt như ngọn núi từ nước biển bay lên, hợp lại trên không.
Chúng thần nhao nhao hô lên kinh hãi.
“Lẽ nào là Thiên Long?”
“Thiên Long hài cốt?”
“Không phải Thiên Long tổ hợp hài cốt lại chứ?”
Pháp Tổ xuất thần, sau cùng thở dài: “Không chỉ là Thiên Long, chính xác là – Thiên Long kị sỹ.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.