Thần Mộ Ii

Chương 323: Mưu Kế






Nguyên Tố hỏa thần Kì Mạn bi phẫn cực độ, ngủ một giấc, nửa đêm tỉnh dậy bay lên không nhìn xuống thì cả Hỏa Thần điện hùng vĩ đã trống trơn.
Mười mấy tòa thần điện mất tích, chỉ còn trung tâm thần điện mà y cư ngụ, quả là hành động trộm cắp trắng trợn, vô sỉ ti bỉ.
Không cần nghĩ cũng biết do bốn đại đạo trong truyền thuyết gây ra.
Kì Mạn nổi giận gầm vang, lần này quá mất mặt.
Y biết khi trời sáng nhất định việc này sẽ truyền khắp Thiên giới, bản thân sẽ thành trò hề thứ hai sau Lôi Thần.
“Mẹ nó chứ! Ta ¥#%@…” Bậc chủ thần cao quý ưu nhã, bình thường vẫn có uy lực đặc hữu của Thần Vương nhưng quyết không bao giờ buông lời tục tằn.
Hiện tại Kì Mạn quá giận quên mất quy tắc, liên tục mắng chửi, không kể gì đến hình tượng nữa.
“Con rắn bốn chân đáng chết, ta sẽ lột da ngươi, rồi đem thiêu sống.” Kì Mạn giận điên người, nguyền rủa một hồi đoạn gầm lên: “Chết tiệt, người đâu, mau truyền Nguyên Tố hỏa thần lệnh, triệu tập nhân mã, cùng ta đi giết con rắn bốn chân.”
Nhưng quanh đi quanh lại thấy chả mấy ai hưởng ứng, y giận suýt phát điên, đối phương lại cướp cả người.
Tuy những thiên sứ ở chủ thần điện đều chỉ bốn cánh hoặc cấp thấp nhưng như vậy cũng quá mất mặt, cả thần điện lẫn người hầu đều bị lấy cắp mất.
Sau nửa đêm, cả Thần Vực đều nghe thấy tiếng Kì Mạn gầm rú.
Ngày hôm sau, tin tức nhanh chóng lan ra, Nguyên Tố hỏa thần điện “mất tích” một cách ly kì, khiến những kẻ thích cười trên nỗi đau người khác mừng run hết người.
Những người tin tức linh thông không cần nghĩ cũng biết căn nguyên phát sinh ra câu chuyện hoang đường này do Kì Mạn bày tấm bài ở lối vào.
Chuyện “rắn bốn chân và chuột không được vào” cùng Nguyên Tố hỏa thần bị cướp nhanh chóng lan khắp Thần Vực.
Sau cùng gần như tất cả đều biết, những tu giả ở gần Thần Nam tức thì minh bạch vì sao có người lại gào hét lúc nửa đêm hôm đó, hóa ra có quan hệ đến việc này.
Thiên sứ tại các thần điện của Tây phương Thiên giới đua nhau nghị luận.
“Ồ, ngươi có biết gì không? Kì Mạn điện hạ bị cướp.”

“Có nghe qua, cả dải thần điện của Hỏa Thần điện lại bị người ta cướp mất.”
“Tin chậm quá, thực tế thì ngay cả khố của điện hạ cũng bị người ta lấy đi.”
“Không phải chứ, thê thảm thế sao? Trung tâm thần điện vẫn còn, chắc không nghiêm trọng đến thế đâu.”
“Ngươi còn non lắm, có biết giấu đầu hở đuôi là thế nào không? Là cố che lấp khi sự đã rồi.
Kì thật khố của Nguyên Tố hỏa thần cũng bị người ta mang đi bán.”
“Không phải chứ, trời ơi, tổ thần trên cao.”
Không đến nửa ngày, các vị chủ thần của Tây phương Thiên giới còn chưa phát biểu gì nhưng thiên sứ của các chủ thần điện đã truyền tai nhau “chân tướng”.
Gần như ai cũng biết “tin tức chính xác” rằng khố của Nguyên Tố hỏa thần cũng bị người ta lấy mất.
Lúc Kì Mạn nghe thấy tin này suýt nữa ngất xỉu, gầm lên bi phẫn khiến cả Thần Vực đều nghe thấy, triệu tập hết thiên sứ còn lại đi điều tra.
Nửa thời thần sau, thiên sứ thủ hạ về bẩm báo rằng tại một quảng trường của Thần Vực có người đang bán khố của y, hình như hàng thật, làm từ loại lụa do thần tàm bảo ti, phát ra liệt hỏa nguyên tố.
Kì Mạn nghe báo tức thì trước mắt tối sầm, suýt nữa ngã gục.
Đối phương quá độc ác, bức y phải nhảy xuống tuyệt lộ, thực hiện từng bước rất bài bản, đầu tiên cho người phao tin rồi đưa ra “chứng cớ.”
Lúc y hộc tốc đến nơi, suýt nữa phải che mặt bỏ chạy.
Không ngờ… thật sự có người đang trả giá.
Kẻ này chắc uống mật báo, định làm loạn thêm ở đây.
Kì Mạn lao thẳng tới nhưng khi phát hiện tiêu chí trên y phục họ liền dừng lại.
Một ác ma trẻ tuổi, vầng trán như ngọc mọc ra một chiếc sừng, sau lưng có ba đôi cánh dơi, thân thể quyến rõ chỉ phủ lên một lớp sa mỏng, từng đường nét linh lung ẩn hiện, trên lớp sa là một chữ “Dục” rõ mồn một.
Chỉ cần người hiểu về Tây phương Thiên giới là biết tiêu chí đó thuộc về một nhân vật trọng yếu dưới trướng Hắc Ám dục thần, là phái dâm loạn nhất Tây phương.
Chuyện này… chắc có quan hệ với họ, Kì Mạn có lý mà không làm gì được, biết rằng sau này trừ phi không sợ Hắc Ám dục thần, trực tiếp sát tử đối phương, bằng không sẽ còn bị tin đồn mất mặt này bám theo.
Cạnh đó một Đông phương nữ tử cũng lả lơi không kém, bước đi núng nính, cơ hồ theo gió bay tới, mị hoặc cực điểm, đôi mắt quét đi khắp nơi mời gọi khiến đám người trên quảng trường mê mang, ấn kí trên tay áo nàng khiến Hỏa Thần kị húy.
Đó là tiêu chí của Đông phương Tình Dục ma đạo, cũng là môn phái không dễ trêu vào, bằng không sẽ rước không ít phiền hà vào mình.
Thủ hạ của hai dục thần ở đông tây phương tranh mua khố của Kì Mạn, y bi phẫn mà đành bó tay, ủ rũ quay về Hỏa Thần điện.
Lúc có người cho biết Nguyên Tố hỏa thần Kì Mạn nộ khí trùng trùng xuất hiện tại chỗ đấu giá rồi ủ rũ bỏ đi thì Thần Vực sôi lên, hiện giờ tất cả đều tin vào lời đồn, Kì Mạn thật sự bị người ta cướp, ngay cả khố cũng bị lấy đi.
Ai nấy nhao nhao nghị luận, đúng là sỉ nhục của thần điện, Kì Mạn là loại bại loại của phe Hỏa Thần, lại tham sống sợ chết đến nỗi thỏa hiệp với địch, làm mất mặt cả gia tộc Nguyên Tố hỏa thần.
Kì Mạn muốn khóc mà không ra nước mắt, không ngờ chạm vào con rắn bốn chân ti bỉ vô sỉ như vậy, đúng là thất sách.
Những lúc không có ai, y nghiến răng, đồng thời vô cùng hối hận, lẩm bẩm: “Loại rắn bốn chân không nên chạm vào, nhất là con rắn lưu manh, du côn này.
Bại loại! Hỗn đản!”
Đương nhiên nhiều người biết rõ tình hình, nhiều thiên sứ cấp cao của Tây phương đàm luận rồi đi đến quyết định: Gặp con rắn bốn chân không được nói năng linh tinh, nhất là loại rắn lưu manh, tốt nhất nhanh chóng bỏ chạy, suốt đời không nên chạm mặt.
Đương nhiên tất cả đều do con rồng du côn và Long Bảo Bảo đạo diễn, “rắn bốn chân và chuột không được vào” khiến Kì Mạn phải trả giá đắt.
Hai con rồng còn có một chiếc đuôi bám theo, Thần Nam làm lơ, khi chưa gây loạn đến mức không thể thu xếp được, hắn cũng không nói gì, thậm chí ngầm “thêm dầu vào lửa”, đợi Kì Mạn tìm đến.
Huyền Trang liên tục thở dài, miệng tụng A di đà phật.
Nguyên Tố hỏa thần Kì Mạn giờ trở thành trò cười của Thần Vực, còn xui xẻo hơn cả Lôi Thần thủa xưa.
Hiển nhiên câu chuyện hoang đường mà hoạt kê này khiến không ít đại nhân vật nổi giận, ví như chủ Thần gia tộc của Lôi Thần, cả gia tộc sau lưng Kì Mạn.
Ngoài ra còn không ít kẻ không ưa bọn Thần Nam, như mấy vị Thần Vương đông phương và người của phe ma thần.
Thần Nam nói với Tử Kim thần long và Long Bảo Bảo đang hứng chí: “Hỏa Thần không làm gì được các ngươi, chưa biết chừng đang tìm người giúp.
Bất quá, tiên thần đại hội lần này, các phe đã quyết định không được báo cừu riêng nên hắn không dám làm quá đáng nhưng chắc chắc sẽ tìm người đến trút giận, các ngươi cũng mời người đi.”
Tử Kim thần long hỏi: “Mời người? Ai? Làm gì có ai.”
Thần Nam bật cười: “Mời người ta đánh chén.”
Đôi mắt Long Bảo Bảo tức thì trợn trừng, manh mồm nhanh miệng: “Ăn thịt chó sao?”
“Đúng, ăn thịt chó.
Đi mời Hỗn Thiên tiểu ma vương, Tiềm Long, Lý Nhược Lan, Nam Cung Tiên Nhi, Đông Phương Trường Minh, mấy lão bằng hữu lâu ngày không gặp giờ đều đến Tây phương Thiên giới, cũng nên gặp gỡ nhau.”
“Thần dạy… có được không?” Long Bảo Bảo chớp mắt, hồ nghi nhìn Thần Nam.
Mấy người được mời đó có cả tử địch, Hỗn Thiên tiểu ma vương, Lý Nhược Lan, Đông Phương Trường Minh khi xưa từng là đối thủ đấu nhau sống chết với hắn.
“Không sao, ta thấy họ không vội động thủ, con người ta cũng thay đổi theo thời gian.”
Kết quả khá bất ngờ, những người được mời đến ngay.
Hỗn Thiên tiểu ma vương thân thể cao lớn, máu tóc màu máu tung bay, vẫn bá khí như xưa, tựa hồ không phiền lòng trước lời mời của Thần Nam, nhìn hắn rồi nhìn Huyền Trang thở dài: “Lúc ta xuất đạo bị Thần Nam ngươi áp chế, bao lần tưởng đả bại được ngươi mà đến giờ vẫn bị ngươi áp chế.” Đoạn ngồi xuống.
Thần Nam bật cười: “Huynh đệ quá khiêm nhường, chúng ta không đánh không quen, sau này có cơ hội lại tiếp tục giao lưu.”
Lý Nhược Lan cũng tới, nàng ta phiêu dật như tiên, khí chất xuất trần, dung nhan tuyệt mĩ vô cùng bình tĩnh, thi thoảng lại lộ ra thần quang.
Thân thể vẫn tràn trề tính hiếu chiến, thoáng chốc có thể trở thành chiến nữ.
Nàng không nói gì, chỉ hung hãn nhìn Huyền Trang cũng khí chất siêu trần thoát tục không kém rồi lặng lẽ ngồi xuống.
Tiếp đó Tiềm Long tới, y tuy đã đọa nhập hắc ám, thành Tử Thần nhưng tình cảm với Thần Nam không tệ, vừa vào liền mỉm cười ngồi xuống.
Lúc Đông Phương Trường Minh tóc bạc tiến vào, nhiệt độ trong phòng hạ ngay xuống, trừ ma công Liệt Thiên thập kích, do bị băng phong vạn năm, y luyện thành hàn công kinh nhân.
Vừa vào y liền nhìn Thần Nam chằm chằm, hai mắt bắn ra lãnh quang, nhưng rồi thu lại khí tức, ngồi xuống.
Nam Cung Tiên Nhi đến sau cùng, tà váy lấp lánh thần quang không che nổi thân hình ma quỷ, cặp chân dài tròn lẳn như được đúc bằng hoàng kim, cặp mông nở khiến người ta hồ tư loạn tưởng, vòng eo vừa một chét tay mềm mại, đôi trái đào tiên vươn cao ngạo nghễ, cần cổ trắng muốt, mịn màng như lông thiên nga.

Y sam khiến thân thể hoàn mĩ đầy mê hoặc, từng đường cong uyển chuyển, hai cánh tay thập thò trong tay áo càng mịn màng, phát ra ánh sáng kì diệu, mê hoặc, thể hiện thanh xuân khí tức vô cùng động lòng người.
Gò má căng mọng kiều mị cực độ, da trắng như mỡ đông lấp loáng ánh sáng, đôi mắt ướt át câu hồn đoạt phách, dung nhan diễm quan thiên hạ hoàn toàn không có khiếm khuyết.
Nếu phải dùng hai từ để miêu tả vưu vật này, nhất định là “mị” và “mĩ.”
“A a…” Tiếng cười khiến người say mê vang lên, khiến lòng ai cũng chực dậy sóng, quấn vào tim.
Nam Cung Tiên Nhi quét mắt, rồi dừng lại trên mặt Thần Nam, bật cười: “Hảo thân vương của thiếp, lâu nay không gặp chàng càng thần dũng.
Chi bằng chúng ta gặp gỡ riêng một phen.”
Tiếng cười tiêu hồn đoạt phách, quả thật mê hoặc cực điểm.
“Không chịu nổi.” Tử Kim thần long lẩm bẩm.
Thần Nam cũng cười: “Lúc xưa ở Nhân gian từng đấu sinh tử mà thành giao tình.
Hiện giờ các vị đều phá được hạn chế của sinh tử, là cao thủ cấp tiên nhân trở nên, sinh tử còn bỏ qua được, chả lẽ ân oán không thể cho qua?”
Hỗn Thiên tiểu ma vương cười lạnh: “Ngươi nói nhẹ tênh, lúc xưa ta bị sỉ nhục, lẽ nào một câu là cho qua? Hiện tại ta không phải là đối thủ của ngươi nên không làm gì được nhưng nói khơi khơi cho qua, đúng là quá ngông nghênh.”
Thần Nam không hề động nộ: “Ta nói rồi, chẳng qua là tạm thời bỏ qua ân oán trước kia.
Hôm nay coi như gặp gỡ, ta tặng các vị lão bằng hữu một món đại lễ.”
Lý Nhược Lan hừ lạnh: “Đại lễ gì?”
“Sinh Mệnh nguyên tuyền.”
Ngay cả kẻ lạnh lùng như lòng giếng lặng Đông Phương Trường Minh cũng biến sắc, những người khác đều động dung.
Bảo vật này là chí bảo trong truyền thuyết của Tây phương Thiên giới, năm xưa các thiên sứ đều do Sinh Mệnh nguyên tuyền tạo ra.
Loại thiên bảo tự tạo ra sinh mệnh đương nhiên trân quý cực độ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.