Thần Mộ Ii

Chương 261: Khuếch Đại Hóa Sự Kiện






Thân đệ đệ Kì Mạn của Nguyên Tố hỏa thần bị Thần Nam đánh đến nơi đến chốn ở sa mạc, quả không tưởng tượng với bậc đường đường Thiên giới chủ thần.
Họ vốn là thần linh được người đời lễ bái, được thế gian cung phụng, dù Huyền giới cao thủ không coi họ ra gì nhưng tuyệt đối chưa xảy ra việc hoang đường này, lí nào chủ thần bị đánh nhừ tử ở Nhân gian?
“Ầm.”
Toàn thân Kì Mạn đột nhiên hỏa quang xung thiên, đoạn thân thể nổ tung, hóa thành điểm điểm hỏa quang tiêu tán trên không trung.
Ngoài xa, các Huyền giới cao thủ kinh hãi, Thần Nam định giết Kì Mạn thật sự? Nếu vậy ắt sẽ phiền hà vô cùng, giết một Thiên giới chủ thần có khả năng sẽ tạo thành xung động kịch liệt giữa Thiên giới và Nhân gian.
Thần Nam ngạc nhiên, hắn biết mình còn chưa động sát tâm, nhưng lập tức hiểu chuyện gì xảy ra.
Điểm điểm hỏa quang tụ lại, Kì Mạn hoàn chỉnh lại xuất hiện trên không.
“Chết tiệt.” Kì Mạn rủa, là nguyên tố chủ thần, đương nhiên không thể chết lãng xẹt như thế, trong lúc nguy cấp quan đầu sẽ hóa thân thể thành nguyên tố là đào mệnh tuyệt học của họ.
Hôm nay Thần Nam hùng mạnh hơn ý liệu của y, liên tục chịu đòn buộc y phải hóa thân thành nguyên tố rồi tụ lại nhục thân ở ngoài xa.
“Soạt.”
Thần quang lóe sáng, Thần Nam xòe Thần Vương dực phá không lao tới gần Kì Mạn, “ầm”, y lại bị đánh lún vào sa mạc.
Sỉ nhục của Thiên giới.
Vốn là chủ thần cao cao tại thượng mà bị hành hạ ở Nhân gian khiến các chủ thần mất mặt.
Một đạo thần quang sáng rực từ trên không chiếu xuống, cổ lão triệu hoán trận được thi triển định đưa Kì Mạn về Thiên giới.
Y vừa xấu hổ vừa phẫn hận cùng cực nhưng đành bó tay, còn ở lại chỉ tổ chịu nhục, y không thắng nổi địch nhân biến thái như Thần Nam.
Nhưng Thần Nam lại không cho y dễ dàng rút đi, đã dộng thủ thì không giết được đối phương cũng phai bắt sống.
Đại Long đao phá toái hư không, phát ra tiếng long khiếu vang vang, đao thân nhanh chóng hóa hình thành tàn long ngàn trượng, như một đám mây xanh vũ động lao tới phá tan thần quang thông đạo.
“Ầm, ầm, ầm.”
Tiến nổ thiên băng địa liệt vang lên trên tầng không sa mạc.
Không gian thông đạo bị đánh tan, Kì Mạn sắc mặt xanh lét văng ra.
Thần Nam cười vang: “Đã hạ giới sao lại về nhanh thế.

Không phải ngươi định tiến hành thần phạt thẩm phán với ta sao? Đến đây, chúng ta tiếp tục.”
Kì Mạn cuồng nộ, toàn thân cháy rực lên khiến các chủ thần trên không hô lên kinh hãi, y đã dùng đến linh hồn chi hỏa, chiêu thức vong mệnh trứ danh này đốt lên linh hồn chi năng!
Hỏa diễm ngút trời, trong vòng hai mươi dặm sa mạc bên dưới hóa thành biển lửa, toàn bộ cát hóa thành dung nham, nham tương chảy thành dòng như hải dương lan tràn.
Thần Nam cảm giác được khí tức nguy hiểm, không dùng nhục thể mạnh mẽ nghênh tiếp yêu dị hỏa diễm mà triển khai cực tốc thân pháp, phát ra từng đạo chưởng lực từ xa phá toái hư không, công kích Kì Mạn.
Các Thiên giới chủ thần vốn không muốn rước lấy cái danh nhục nhã phải hạ giới đánh hội đồng Nhân gian cao thủ nhưng giờ không thể bỏ mặc nữa, cứ tiếp tục ắt Kì Mạn xong đời.
Mà như thế, uy vọng của Thiên giới chư thần sẽ bị đả kích nghiêm trọng.
Liền có hai chủ thần định xuống Nhân gian, nhưng lúc đó có tiếng gầm phẫn nộ vang lên từ chín tầng trời, cường giả trong các chủ thần Lôi Thần giá lâm!
“Chết tiệt, nhân loại nhãi nhép, mấy lần dám gây hấn với uy nghiêm của chủ thần, lần này bị ta nắm được hạ lạc, phải để ta thay mặt Thiên giới tiến hành mạt nhật thẩm phán với hắn.”
Tiếng gầm vang khắp Thiên giới khiến mọi thiên sứ đứng trước triệu hoán trận pháp lắc lư, cũng vọng khắp Nhân gian, đủ thấy Lôi Thần phẫn nộ và kích động thế nào.
Mấy vị chủ thần bảo vệ Thiên giới triệu hoán trận thấy Lôi Thần đến, đều biết y pháp lực cao thâm, thuộc nhóm hàng đầu trong các chủ thần, họ cũng biết câu chuyện cười y bị bốn đại đạo cướp sạch, nhưng không cười nổi.
Lôi Thần gầm lên, từ triệu hoán trận pháp, tránh thoát thiên phạt, men theo không gian thông đạo lao xuống.
Đó là một nam tử cao lớn vô cùng, gấp rưỡi người thường, mái tóc tím ngắt trên đầu cuồng loạn vũ động, làn da cũng ánh lên màu tím sẫm, đạo đạo lôi quang quấn quanh người thành những tiếng lốp bốp.
Y mặt mũi hầm hầm, trân trán nổi rõ gân xanh, hai mắt bắn ra tử quang như hung thần ác sát.
Một đạo tử quang khổng lồ giáng xuống như tử sắc hồng mang chiếu sáng thiên địa nhưng thoáng chốc đã nhập vào thể nội Kì Mạn, dập tắt linh hồn chi hỏa đang rực cháy.
Kì Mạn gần như hư thoát, tinh thần rã rời, lắc lư trên không, thấy Lôi Thần rồi cảm giác vô cùng mất mặt, cả hai đều nếm mùi bởi một người.
“Con trùng nhỏ xíu kia, ta phải rút gân, lột da ngươi.” Lôi Thần thấy Thần Nam, toàn thân run lên, chính tên ranh kia biến y từ chỗ cao cao tại thượng trong hàng ngũ các chủ thần thành trò cười của Thiên giới.
Điều y không nhịn nổi là mọi nữ thần cao quý đều mết hết hứng thú với y, sau lưng cứ chỉ chỉ trỏ trỏ, thậm chí nhiều thiên sứ cấp thấp thấy y cũng tỏ vẻ khác thường.
Đều do tên ranh kia ban cho.
Thấy Lôi Thần rủa xả, Thần Nam mỉm cười: “Đó không phải truyền kỳ vĩ đại của Thiên giới sao hả Lôi Thần điện hạ vô địch? Ca ngợi mọi thần linh, hôm nay đúng là ngày của thần thánh, lại được trùng phùng với Lôi Thần vĩ đại đúng là kinh hỉ bất ngờ.
Cảm tạ lòng khảng khái và đại độ của điện hạ, Lôi Thần điện đúng là tuyệt, phi thường hùng vĩ tráng quan như thiên cung tiên vũ, giờ thành chỗ ở riêng của tại hạ.”
“Ầm.”
Hồi đáp hắn là vô tận lôi hỏa, tử sắc lôi quang ngập trời cuồng bạo giáng xuống như mưa, trùm kín hắn.

Lôi Thần vốn hận hắn đến độ nghiến răng kèn kẹt, lại bị kích động bởi mấy lời vừa rồi, làm gì có chuyện không điên tiết.
Đây mới là kình địch.
Thần Nam dấy lên vô tận ma khí như sông lớn nghịch thiên, ma vân cuồng bá cuộn lên khác nào cuồng phong đập vào lôi quang ngập trời.
“Soẹt.”
Tiếng sấm sét từ ma vân lên tục truyền ra, hư không tan tành, năng lượng lan tràn, dao động kinh hồn khiến vùng thiên địa rung lên kịch liệt, các Huyền giới cao thủ ngoài xa cũng bị ảnh hưởng.
Ánh mắt tím ngắt của Lôi Thần biến thành đỏ ngầu, mái tóc dựng lên, điên cuồng lao vào Thần Nam.
Hắn không chịu lép, xuyên qua ma vân và lôi quang, xuất ra Diệt Thiên thủ cuồng mãnh.
Diệt Thiên thủ ấn khổng lồ và bàn tay tím ngắt của Lôi Thần va nhau.
Lôi Thần gầm lên, sắc mặt hung ác, đột phá được hắc sắc cự thủ đáng sợ, tống một quyền vào Thần Nam, sấm sét cuốn theo khiến hư không nứt ra những khe đáng sợ.
Không thẹn là cường giả trong các chủ thần, mạnh hơn Kì Mạn nhiều.
Thần Nam không tránh, hữu quyền lóe lên tia sáng quái dị đấm ra, Thông Thiên động địa ma công toàn lực vận chuyển.
“Ầm.”
Tử sắc quyền đầu của Lôi Thần đập vào hữu quyền Thần Nam, tiếng nổ khiến đất trời rung chuyển khuếch tán từ trung tâm là hai người, khắp trời là lôi quang và hắc sắc ma khí, dao động năng lượng điên cuồng quét qua thinh không, đánh tan mây trắng ngoài xa.
Sa mạc bên dưới vừa bị linh hồn chi hỏa của Kì Mạn dung hóa thành nham tương, hiện tại đỏ rực, bị năng lượng trên không oanh kích liền phun lên không trăm trượng, hỏa xà loạn vũ, tầng không sáng chói nhưng vô cùng hiểm ác.
Lôi Thần và Thần Nam va nhau kịch liệt, cuồng bạo đại chiến, lưu lại vô số tàn ảnh trên không, không gian liên tục tan tành.
“Soẹt.”
Lôi Thần đột nhiên mở nội thiên địa, trong đó là một phiến lôi vân thế giới, vô tận tử quang là cảnh sắc duy nhất, cuồng bạo hướng tới, định đánh Thần Nam nát xác.
“Ầm.”
Nội thiên địa của Thần Nam cũng mở toang, vào Thần Vương lĩnh vực rồi, nội thiên địa của hắn vô cùng rộng lớn nhưng còn chưa chỉnh lý, tuy có nhiều núi non nhưng vùng hỗn độn cùng đan xen, chưa có vùng nào hình thành hoàn chỉnh.
“Hắc, vừa hay mượn Lôi Thần lực của ngươi mở nội thiên địa cho ta, phá đi ngăn cách của hỗn độn.” Hắn cười lạnh.
Bão lôi điện vô tận như biển lớn tiến vào nội thiên địa của hắn, bị hắn ngầm dẫn đạo phá đi ngăn cách của hỗn độn, đả thông một khu vực rộng lớn.
Lôi Thần điên tiết, hiểu ngay Thần Nam làm gì, vội đóng lại lôi điện thế giới, tiếp tục cận thân quyết chiến.

Cả hai từ trên trời đánh xuống đất, lao cả vào vùng nham tương chưa ngưng kết xong.
Trong lúc các Huyền giới cao thủ đang kinh ngạc, thể phách Thần Vương của cả hai gần như bất tử không bị nham tương thương tổn mảy may, như đang ở trong sóng nước, dấy lên những làn sóng nham tương kinh hồn.
Hai người lại đánh lên không, Lôi Thần triệt để cuồng bạo, không ngờ vô sỉ đại đạo từng bị y truy sát cuống cuồng lại đấu ngang tay với mình, thật không tưởng tượng được.
Đại địch trước mắt mà hận không thể xé xác bởi y không làm gì được đối phương, Lôi Thần giận bể phổi.
Đang lúc đấu với Thần Nam hăng say, y chợt thấy sau lưng có điều khác lạ, tai ong ong, đầu đau nhói.
Y phẫn hận quay lại, thấy Tử Kim thần long hóa nhân hình cầm song tiết đại bổng tử cười ngây ngô với mình.
Y suýt nữa ngất xỉu, không ngờ đối phương lại ngầm phá toái không gian, trực tiếp xuất hiện sau lưng rồi dùng song tiết côn đánh vào gay mình, đúng là sỉ nhục to lớn.
Y liếc mắt là nhận ra bản thể đối phương, chính thị một trong bốn đại đạo năm xưa, không ngờ lại để con rồng du côn đánh lén đắc thủ, nộ hỏa lên chín tầng trời.
y cảm giác gáy đau nhói, quay qua định đối phó Tử Kim thần long nhưng cơn đau lại từ phía dưới lan lên, Thần Nam tống mạnh cho y một quyền.
Tử Kim thần long tuyệt đối không tử tế gì, đánh một côn thật mạnh xong không không thể trọng thương đối phương liền ngẩn ra nhưng thấy một quyền của Thần Nam đánh trúng, nó như tỉnh mộng, tung tiếp một côn nữa, mặc cho Lôi Thần nhảy cẫng vì đau đớn.
“Bình.”
Vẫn chỗ cũ, dù Lôi Thần có Thần Vương thể gần như bất tử nhưng bị Thần Vương như lão du côn đánh hai côn vào một chỗ quả thật không chịu nổi, sau gáy sưng u một cục.
Y đau đớn cộng thêm khí phẫn, cơ hồ ngất đi, xưa nay chưa bao giờ chịu nhục kiểu này.
“Ha ha… trúng rồi, tiếp này.” Tử Kim thần long cười vang, lại tung một côn.
“Bình.”
Lôi Thần giận gần chết.
Bởi y… thật sự phải chịu một côn nữa, nhưng đang mắc đấu với Thần Nam nên không thể xử lý con rồng du côn.
Các Huyền giới cao thủ ngoài xa há hốc mồm, lão du côn quả nhiên vô sỉ, bản thân là Thần Vương cao thủ mà lại đi đánh lén hết lần này đến lần khác, đó là việc cao thủ chân chính không bao giờ làm mà nó lại ra vẻ đắc ý dương dương.
Thiên giới chủ thần nổi giận, có mấy cao thủ vẫn chú thị đến Nhân gian đại chiến, nếu mặc kệ thân phận đánh hội đồng chắc đã làm rồi, nhưng Tử Kim thần long đã vô sỉ phá tan quy củ, họ không còn ngại gì, lập tức có hai chủ thần lao xuống.
Đương nhiên, lao vào lão du côn đầu tiên là Kì Mạn, y không về Thiên giới mà vẫn ở trên tầng không sa mạc quan chiến.
“Grào… long đại gia đang tìm kẻ luyện tập, là ngươi.”
Nó bèn đại chiến với Kì Mạn.
Thấy Thiên giới có hai chủ thần xuống, Lôi Thần điên tiết gầm vang: “Đừng đến đây, ta phải tự tay giết hắn.” Y từng bị Thần Nam biến thành trò cười của Thiên giới, nếu giờ cần người khác trợ lực bắt hắn, ắt không bao giờ xóa được mối nhục
Y gầm lên: “Đứng ngoài quan chiến là được, nếu tên khốn vừa nãy đến đánh lén, giết thẳng tay.”
Không hiểu sao, Thần Nam thấy bất an, cảm giác trên không có dao động kinh hồn đang ngầm dấy lên, hắn quyết định tốc chiến tốc quyết, không kiểm nghiệm bất diệt ma thể nữa.
“Soạt, soạt…”
Năm tia sáng xuất hiện, hắn tách ra năm thân ảnh giống hệt bản thể.
“Thân ngoại hóa thân? Cho ngươi xem ta đánh tan chúng thế nào.” Lôi Thần cười lạnh.

Nhưng cùng lúc, Đại Long đao, Liệt Không Kiếm, Hậu Nghệ cung, Khốn Thiên tác, Thạch Cảm đương nhanh chóng bay tới, trừ bản thể mặc Huyền Vũ giáp, ngũ đại hóa thân đều cầm bảo vật vây lấy Lôi Thần.
Nhiều tiên nhân có thể phân xuất hóa thân, bất quá họ đều không muốn thực hiện bởi hóa thân bị kích toái thì bản thể cũng ảnh hưởng.
Giờ nhục thể Thần Nam đã kinh qua cấm kị thiên lôi thoái luyện, gần như là bất diệt ma thể nên mới yên tâm sử dụng năm hóa thân.
Năm bất diệt ma thể và hắn tâm ý tương thông, cầm bảo vật xông lên, phát huy thực lực không kém hơn hắn, không còn lo bị hủy diệt, hắn thẳng tay đại chiến khiến Lôi Thần lộ vẻ hoảng sợ.
Lôi Thần tập trung toàn lực, định hạ một hóa thân nhưng kinh hoàng nhận ra thể phách hóa thân mạnh hơn tưởng tượng, tuy hạ được nhưng phải có thời gian và thủ đoạn đặc thù mà hiện tại Thần Nam không có y cơ hội đó.
Đại Long đao mang xung thiên, Liệt Không Kiếm phá toái hư không, Liệt Không Kiếm vũ động khắp trời, Hậu Nghệ cung tiễn mang truy hồn.
Đáng hận nhất là hóa thân cầm Thạch Cảm đương, đập vào y như đập gạch hoặc dùng gậy đập, toàn nhắm vào bộ vị mà Tử Kim thần long đánh lén y lúc trước, giã liền hai đòn khiến y gần như phát cuồng.
“Soạt, soạt.”
Sau cùng, Lôi Thần không địch nổi, Khốn Thiên tác thần xuất quỷ mạt quấn quanh mình y, trói cứng lại, hóa thân cầm Thạch Cảm đương bổ mạnh xuống.
"Bình", Lôi Thần suýt nữa ngất xỉu, gáy chịu thêm một đòn nặng, mọc ngay ra một “Sừng thịt”.
Y rớt khỏi tầng không, ngã xuống mặt cát.
Thần Nam và năm hóa thân nhanh chóng lao tới, hắn giẫm chân lên ngực Lôi Thần.
Lôi Thần hùng mạnh đã bị hắn bắt sống, không ai dám tin, hai vị chủ thần trên không lập tức lao xuống.
Cùng lúc, một làn dao động năng lượng hùng hồn dấy lên kịch liệt trên tầng không sa mạc, đoạn một quang trụ màu máu từ trên trời cắm thẳng xuống.
Lại một không gian thông đạo!
Bên trong ào ào ma khí, hai ma ảnh nhanh chóng từ trên cao theo huyết sắc thông đạo tiến xuống.
“Ha ha… Thần Nam hay lắm.
Hắc Ám đại ma thần ta và Minh Thần đến giúp.”
Huyền giới cao thủ ngoài xa rợn tóc gáy, họ biết sự tình đang gay cấn.
Thần Nam ngẩn ra nhưng lại cười vang ngay: “Ha ha… Hắc Ám đại ma thần ta và Minh Thần điện hạ giá lâm, đúng là kinh hỉ.
Mà ta cũng muốn hợp tác với hai vị điện hạ, nghe nói Hắc Ám đại ma thần ta và Minh Thần đời trước bị phong ấn tại mười tám tầng địa ngục, không biết hai vị có định gây loạn với ta một chuyến chăng?”
Lần này không chỉ Huyền giới cao thủ mà các vị chủ thần phe Lôi Thần cũng biết phiền hà đã tới.
Phong ba ngàn đời sắp dấy lên.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.