Thần Mộ Ii

Chương 235: Dám Chạm Vào Mẹ Của Con Ta Sao!






Trong vầng hào quang, mười mấy vị tiên nhân nhẹ nhàng hạ xuống, cưỡi lên những đám mây hiện lên trên bầu trời Đạm Đài thánh địa, khiến cho nơi này càng có vẻ hư ảo, cành hiện lên vẻ đẹp của nơi tiên cảnh chốn nhân gian.
Bên trong Đạm Đài thánh địa, tiên nhạc cất lên, dưới sự dẫn dắt của trưởng lão, đám đệ tử của Đạm Đài thánh địa quỳ xuống bái lạy, không ít người kích động đến rơi lệ.
Thiên giới đã hơn một trăm năm nay chưa từng cho người xuống Đạm Đài thánh địa, mà cũng hơn một trăm năm gần đây cổ thánh địa cũng không có một người nào thành công phi thăng thành tiên khiến cho tiên phàm bị cách đoạn suốt trăm năm qua.
"Cung nghênh thượng tiên giá lâm!"
“Trời có nhất mạch Đạm Đài ta, cung nghênh các vị thượng tiên!"
Đạm Đài thần quang chiếu rọi khắp nhân gian, bái kiến các vị thượng sư!"
……
Trong cổ thánh đại trầm lặng không một tiếng động, tất cả Đạm Đài đệ tử đều quỳ xuống đất bái lạy, dùng tình cảm phát ra từ chân tâm để nghênh đón mười mấy vị tiên nhân thiên giới hạ thế.
Mười mấy vị tiên nhân này nam có nữ có, tất cả đều phong tư tuyệt thế, nam thì tiếu sái phiêu dật, nữ thì thanh lệ xuất trần, trên người phát ra khí tức thế ngoại hồng trần, ở nhân gian không thể nào có được.
"Đạm Đài đệ tử mời đứng lên”
Một vị tiên nữ giọng nói vang vọng khắp bầu trời, lệnh cho tất cả Đạm Đài đệ tử đứng lên.
"Tạ ơn tiên tôn!"
Đám đệ tử đồng thanh đáp tạ.
“Đạm Đài trê thiên giới cùng với Đạm Đài dưới nhân gian cùng chung một nguồn cội, phàm đã là đệ tử Đạm Đài đều tuân theo lệnh của Đạm Đài tiên tôn, hoằng dương thần thánh giáo nghĩ của thánh địa ta, nguyện cho ánh sáng của thánh đại ta gột rửa thế gian, chiếu rọi khắp trời đất!”
Tiếng nói dịu dàng không ngừng vang lên truyền đến từng tấc không gian trên bầu trời Đạm Đài thánh địa, cũng truyền vào cả trong những rặng núi tuyết xa xa.
“Grào… đám thần côn này đúng là của nợ, nếu ngày ngày có người truy sát bọn chúng, ta xem bọn chúng còn dám vô ưu như bây giờ không?” Con rồng lưu manh biểu lộ sự tức giận, tựa hồ rất bất mãn với mười mấy vi tiên nhân mới hạ giới này.
“Thần nói.
Thế gian tất cả giáo nghĩa chỉ là hư ngụy, chỉ có đại uy đại đức của ta che chở cho nhân gian, tin lời ta sẽ sống mãi!” Tiểu long bộ dạng thành kính, thu cánh tay với móng vuốt màu hoàng kim lại, hướng về hư không bái lạy, thái độ mười phần du côn.
“Grào… tiểu tử sao còn đứng đó làm gì, ngươi không phải đã từng nói rằng phàm là tiên nhân từ thiên giới xuống, ngươi đều không cần cân nhắc nặng nhẹ sao? Đi lên giết đi, Long đại gia ta muốn dẫm đạp lên chúng, nhìn thấy hình dáng lưu manh của chúng ta đã tức giận rồi”.
“Thần nói, tổ tông con cá trạch nhà ngươi đúng là ngu muội mà!” Long bảo bảo giọng ngọt ngào nói : “Thần nói, chúng sinh bình đẳng, chúng ta cần phải giáo dục bọn họ như những đứa con của chính mình.
Để cho bọn họ hiểu rõ chỉ có đại uy đai đức của ta mới chính là chúa tể chân chính của thế gian này, để rồi chúng rời bỏ Đạm Đài phái đổi sang làm giáo đồ của Đại uy đại đức ta! Muốn bọn họ tiến hành một lần làm lễ gột rửa hoàn toàn tâm linh, khiến cho bọn họ biết rõ ánh hào quang của ai mới có thể chân chính chiếu rọi khắp thế gian!”
Thần Nam hứng thú nhìn hai con rồng này, nhất là tiểu long, nó thật sự càng ngày càng giống lưu manh.
Hắn ho khan một tiếng cắt ngang hai con vật bất lương đang tranh luận: “Hai con súc sinh các ngươi, một con luôn sợ cuồng đồ thiên hạ không loạn, một con thì không an phận mộng tưởng thành lập tà giáo, thật khiến người ta không an tâm.
Gần đây hai người cần an phận giữ mình, vạn nhất không được làm loạn.
Hiểu chưa?”
Dù cho Thần Nam muốn an phận giữ mình, nhưng cục thế biến đổi trong nháy mắt, căn bản không do hắn quyết định được.
Trong nửa ngày này, trong núi tuyết bên ngoài Đạm Đài thánh địa, có không ít tu luyện giả trú ngụ, cho dù tất cả bọn họ đều cực lực che dấu hành tung của mình.
Nhưng vẫn bị Thần Nam phát giác được không ít nhân vật.
vả lại, trong đám người đó Thần Nam thậm chí mơ hồ thấy được vài thân ảnh quen thuộc.
“Không phải chứ.
Tu luyện giả Tây phương cũng đến đây sao?” Thần Nam đứng trên đỉnh của một ngọn núi tuyết, mặc kệ những bông tuyết vương trên người, vẫn chăm chú nhìn về phía dãi tuyết trắng xóa mênh mông ở trước mắt.

“Đáng chết, kia đúng là con thằn lắn năm màu Lan Đức La, đứng đầu trong mười đại cao thủ của Tây phương Long tộc, tại Tây thổ ít có địch thủ.
Cái con thằn lằn hỗn đản lần trước không ngừng chật vật truy sát ta, bây giờ lại tự nhiên chạy đến nơi này xem náo nhiệt, để ta xem lần này hắn còn dám hung hăng như trước hay không?” Tử Kim thần long thở phì phì nhìn theo đạo long ảnh biến mất vào trong vùng tuyết trắng ở nơi xa.
Thần Nam nói : “Con rồng này cũng không tính là hung ác.
Ai kêu ngươi lúc trước ngươi cướp hết nhẵn toàn bộ nhà người ta, không có gặp mặt ngươi hạ sát thủ đã tính là hạ thủ lưu tình rồi.
Đáng giận nhất chính là con Thần Ma Viên kia, cùng với con rồng được hiệu xưng thiên tài bất bại trong tây phương long tộc tam đầu hoàng kim long Kì Lạp Ngang Tư.
Lúc trước hai kẻ còn thêm cả tên đấu thần Trát Lí Tư vì tìm được Đỗ gia huyền giới, bọn chúng đối với chúng ta đã độc ác ra tay hạ sát thủ.
Lần này nếu như để ta gặp được bọn chúng ở nơi này, ta sẽ lột da bọn chúng
Đấu thần Trát Lí Tư, lục đầu thần ma viên, tam đầu hoàng kim thần long Kì Lạp Ngang Tư, ba tên này đều là cường giả sớm đã phá toái hư không mà phi thăng.
Lúc đó ở bên ngoài Bái Đán thành ở Tây thổ truy sát Thần Nam, cuối cùng dẫn tới lão bạo quân Khôn Đức xuất thủ, dẫn tới Thần Nam bị nhốt trong mưới tám tầng địa ngục, sau đó Thần Nam lại dưới sự cưỡng bức thi pháp của Đồ Đằng tiến nhập thiên giới, dẫn đến xảy ra hàng loạt sự việc.
Tử Kim thần long lúc đó có thể nói đã nếm không ít đau khổ, nó nghiến răng trèo trẹo nói : “Ba tên này là kẻ gây ra đã gây ra một loạt sự kiện đó! Đúng là chỉ hận không lập trước giết chết được bọn chúng, bất quá thế lực sau lưng chúng cũng khiến cho người ta phải đau đầu, phía sau lục đầu ma viên kia có cổ viên lão nương, già rồi mà không chết, rất là đáng sợ”.
Một người hai rồng tạm thời vẫn chưa phát hiện tung tích của đám thần ma viên với tam đầu hoàng kim thần long, bất quá sự tình trước mắt khiến bọn hắn tạm thời quên đi những việc đó, Thần Nam không thể không ra tay được”.
Lúc này, trong Đạm Đài cổ thánh địa từng đạo thiên lôi từ trên không phách xuống, không gian chấn nát, mười mấy vị tiên nhân vừa mới hạ giới, thì ra có người muốn lập tức quay về thiên giới.
Rất hiển nhiên, bọn họ đã biết được tình huống thực sự của cổ thánh địa, đã biết đại ma vương trong phong ấn không lâu nữa sẽ thoát ra.
Sự việc lớn này đã làm cho mười mấy người bọn họ hoảng loạn, liền muốn nhanh trong chóng trong khoảng thời gian ngắn nhất truyền tin về thiên giới bẩm báo với Đạm Đài Tuyền.
Bất quá, Thần Nam tuyệt không chấp nhận cho bọn họ làm như vậy, mặc dù còn chưa quyết định có giúp cái thế ma vương thoát ra hay không, nhưng hắn cũng không muốn để đám thần vương trên thiên giới sớm có sự chuẩn bị.
Hắn triển khai thần vương dực, giống như cầu vồng lóe lên giữ bầu trời bay vút lên cao, tại không trung lưu lại một vầng sáng dài bay về phía Đạm Đài thánh địa.
Lúc này, phần lớn đám đệ tử dưới sự dẫn dắt của trưởng lão đang khẩn trương nhìn lên bầu trời, sợ bỏ lỡ mất cơ hội.
Đối với nhiều người mà nói, đó là sự kích động vô cùng, chính mắt nhìn thấy mấy vị tiên nhân của môn phái hạ phàm, lại chính mắt nhìn thấy bọn họ phá toái hơ không mà đi, thực là một sự việc may mắn.
"Oanh oanh oanh……"
Thiên lôi đầy trời, từng tia sét khổng lồ từ trên cao đánh xuống, hư không từ từ bị chấn nát, một không gian thông đạo nối liền nhân gian với thiên giới xuất hiện tại không trung.
Mười mấy vị tiên nhân cùng nhau giúp đỡ một vị tiên tử.
Muốn để cho nàng thuận lợi tiến nhập không gian thông đạo, quay về thiên giới báo tin.
Lúc này trước hàng vạn con mắt của tất cả đám Đạm Đài đệ tử đang quỳ bái, một đạo thần quang phá không bay tới, một thanh niên nam tử tay cầm đại long đao như thần tự ma mạnh mẽ bổ xuống.
Huyết sắc đao mang dài mấy chục trượng trong nháy mắt chém nát không gian thông đạo, đồng thời dẫn đến thiên phạt, sấm sét từ trên trời cuồng loạn đánh xuống.
Đem hư không chấn nát, từng đạo sấm sét như kim xà tràn ngập bầu trời.
“Thần Nam, là ngươi… ngươi… muốn làm gì?”
Hiển nhiên, mười mấy vị tiên nhân đều đã nhận ra Thần Nam, dù sao tại thiên giới khi Thần Nam chém giết khắp nơi đã lưu lại ấn tượng quá sâu đối với bọn họ.
“Hắc hắc… không làm gì cả, các ngươi từ xa đến đây, muốn mời các ngươi lưu lại vài ngày.
Hiện tại, ta muốn mời vị tiên tử muội muội này đi dạo chơi mấy hôm”.
Trong lúc đang nói, Thần Nam mở ra nội thiên địa, đem vị tiên tử muốn phi thăng quay về thiên giới ném vào trong đó.
Sau đó nhanh chóng đóng kín nội thiên địa.
Rồi lại dùng đại long đao chống lại thiên phạt.
Mười mấy vị tiên nhân biến sắc, bọn họ đã biết sự đáng sợ của tên sát tinh này, nếu như không tu vi cấp thần vương, sợ rằng không có cách nào tranh phong được cùng với hắn.
Đám đệ từ đang quỳ bái trên mặt đất kia lúc này đang giật mình hai mắt trợn trừng.
Tiên sư trên thiên giới hạ phàm ở trước mặt bọn họ, lại bị một thanh niên cường giả được lưu truyền rất nhiều ở nhân gian bắt đi, điều này thực khiến cho bọn họ có cảm giác không nói nên lời.
Tất cả đệ tử Đạm Đài phái đều há hốc mồm, kinh hãi nhìn nam tử cuôgnf vọng đang đối kháng thiên phạt giữa không trong, điều này khiến cho bọn họn không có chút không thể chấp nhận được.
Dù sao kia cũng là những vị tiền bối cao nhân của bọn họ, vậy mà lại lại bị người ta gọi là muội muội, muốn đưa đi dạo chơi mấy ngày, cái này… thực là quá điên rồ mà, khiến cho không ai có thể chấp nhận được!.
“Grào…” một âm thanh chấn động không trung, tử kim thần long đã theo tới nơi.
Lão du côn này còn cười vẻ ám muội, nói : “Còn có vị tiên tử muội muội nào muốn đi dạo chơi, Thần tiểu tử cũng không được khỏe cho lắm, lão long ta bồi tiếp các vị dạo chơi, ai nguyện ý đi theo ta nào? Chúng ta đi dạo chơi tìm nơi sống lí tưởng nói chuyện tình cảm, đó cũng là sự tình rất có ý nghĩa!”
Mười mấy vị tiên nhân nghiến răng phẫn nộ, hận không thể ngay lập tức lột da Tử Kim thần long ra, nhưng mà không có người nào dám khinh cử vọng động.
Dù sao lúc trước ở trên thiên giới Vương Chí tại thiên giới càn rỡ đem người vây công Thần Nam, nếu như lúc này chỉ cần có một cái cớ nhỏ để động thủ thôi, hắn rất có thể triển khai lấy máu báo thù.
“Cuộc sống thực sự là không có hứng thú sao, nhớ lại những ngày ngao du thiên địa, một mình đau thương mà rơi nước mắt, thế gian này thế mà lại không có một vị tiên tử muội muội nguyện ý làm tri kỉ với ta, đau xót quả là đau xót mà!” Tử kim thần long lại bắt đầu ăn nói lung tung khiến cho mấy vị tiên tử ở phía đối diện hận không đánh được nó ngẵ lăn trên mặt đất.
Đám đệ tử Đạm Đài tại nhân gian đều tức đến ói máu, một người một rồng này thực quá càn rỡ, mấy vị tiên tử từ trên thiên giới hạ phàm nói gì thì cũng đều hơn trăm tuổi, hai tên cuồng đồ này lại cười cợt gọi là muội muội, khiến cho tất cả mọi người đều nhìn với bọn chúng với ánh mắt phẫn nộ.
Trong đám người đó có cả Mông Khả Nhi, nàng thực không thể tưởng tượng được, hai tên đó lại dám đến đây làm nháo nhào mọi việc, đúng là gan to tày trời.
Đồng thời, cũng thần kinh hãi về tu vi đáng sợ của Thần Nam.
Tuy trước kia, sớm đã nghe nói các loại truyền thuyết của Thần Nam, nhưng nàng vẫn giật mình kinh hãi, rất hiển nhiên đám tiên nhân từ thiên giới hạ phàm cũng có chút e ngại Thần Nam, không dám xung đột cùng với hắn.
“Chúng ta gặp lại sau, ta đưa tiên tử muội muội đi dạo mấy ngày!” Thần Nam cười nhẹ, sau đó triển khai thần vương dực phá không mà bay đi.
Tử kim thần long thấy Thần Nam bay mất, nói : “Cuộc sống đúng là không có hứng thú, tiên tử muội muội làm ta thương tâm quá, không còn gì để nói, lão long đi đây”.
Một người một rồng đã đi khuất, nhưng Đạm Đài thánh địa vẫn sôi sục, trơ mắt nhìn thấy người đến từ thiên giới bị Thần Nam bắt đem đi, vả lại còn bị hắn cười cợt một hồi nhưng không có người nào có thể ngăn cảnm thực là một việc khiến cho người ta căm giận.
“Ta nhất định phải bẩm báo với Đạm Đài thiên tôn!” Một vị nam tiên nhân phẫn hận thốt lên.
“Nếu Vương Chí hạ giới thì tốt, đáng tiếc tiên tôn lại không cho phép”.
“Hi vọng tên cuồng đồ đó không làm khó Dương sư muội”
………
Vô luận đối với người đến từ thiên giới, hay đối với người của Đạm Đài thánh địa tại nhân gian mà nói, sự tình phát sinh hôm nay tuyệt đối là sư việc cực kì mất thể diện.
Nội thiên địa của Thần Nam tùy theo tu vi của hắn mà đề cao, so với trước còn kiên cố hơn rất nhiều, một tiên tử mới đạt tới tiên nhân cảnh giới dù có làm thế nào cũng không thể nào công phá được.
Vả lại Thần Nam còn có mấy kiện bảo vật trong tay, rất dễ dàng có thể thấy rằng sẽ phải ở trong đó khá lâu.
Đương nhiên, Thần Nam cũng chỉ đơn giản là nói với vị tiên tử kia vài câu, nhưng còn Tử Kim thần long không ngừng nới với đối phương về cuộc sống lí tưởng, khiến cho vị tiên tử tức giận, ngắn răng nghiến lợi.
Mà long bảo bảo cũng tới tham gia náo nhiệt, ở bên cạnh mở miệng là “thần thuyết”, khép miệng là “Đại đức đại uy”, khiến cho vi tiên tử đó chỉ muốn đánh cho nó một cái.
Hai ngày tiếp theo, lại có hai vị tiên tử muốn lén quay về thiên giới, nhưng bất hạnh cũng bị Thần Nam mời vào nội thiên địa, giao cho Tử Kim thần long bàn về cuộc sống lí tưởng.
Sau đó, đám tiên nhân muốn dùng độn thuật đi thật xa, rời khỏi Đạm Đài thánh địa tìm một nơi vắng vẻ để phá toái hư không quay lại thiên giới.
Nhưng mà tất cả đều bị thần vương dực trên người Thần Nam chặn lại phải quay về.
Hắn đóng ở bên ngoài thánh địa, dường như muốn phong tỏa cả thánh địa này.
Mười mấy ngày nữa lại trôi qua, trong đai tuyết sơn bên ngoài Đạm Đài thánh địa, số lượng tu luyện giả ẩn tàng càng lúc càng nhiều, phần lớn các cao thủ đều đã đến nơi này, cục thế khẩn trương dị thường.
Lúc này, Mộng Khả Nhi vô cùng phiền não, một vị nam tiên sư mới từ thiên giới hạ xuống, không ngừng tìm nàng nói chuyện, lời nói có vẻ quan tâm vô cùng đến nàng, lại còn hứa sẽ đem huyền công tuyệt học do Đạm Đài Tuyền khai sáng trên thiên giới truyền thụ cho nàng.
Nhưng mà, Mộng Khả Nhi vẫn vô cùng buồn rầu, nàng sao không nhìn ra được ý tứ của vị thượng sư này chứ, nhưng mà Đạm Đài phái ở nhân gian cùng với ở thiên giới không giống nhau, không thể phi thăng nhập vào thiên giới, tất cả đệ tử đều không được kết hôn.
Tất cả đều phải giữ gìn tấm thân băng thanh ngọc khiết.
Nàng rất phản cảm với vị tiên sư này, đã biết rõ quy củ của Đạm Đài thánh địa vậy mà ngang nhiên lại tán tỉnh nàng như vậy, thực sự khiến cho nàng hận không thôi, đồng thời cảm giác vị tiên sư này rất vô sỉ, một điểm cũng không có giống hình dạng của một vị tiền bối.
Kì thực, vị thiên giới Đạm Đài đệ tử ở đây làm những việc như vậy, hoàn toàn là bởi vì hắn nắm trong tay một chút “tin tức bí mật”.
Những đệ trọng yếu của Đạm Đài phái trên thiên giới đều biết, Đạm Đài Tuyền từng rất nhiều lần nhắc một người con gái dưới gian tên Mộng Khả Nhi.
Lần này phái mười mấy vị tiên nhân hạ giới, đã nhiều lần giao phó, nhân gian nếu như có phát sinh biến cố gì, nhất định phải bảo hộ Mộng Khả Nhi cho tốt.
Lời này khiến cho không ít đệ tử suy đoán về Mộng Khả Nhi.
Vị tiên nhân này âm thầm theo đuổi Mộng Khả Nhi, đúng là muốn nắm lấy cơ hội, nếu như hiện tại cùng với Mộng Khả Nhi xác lập một chút quan hệ thân mật, sau này một khi Mộng Khả Nhi được Đạm Đài Tuyền cất nhắc lên, hắn tất nhiên theo đó cũng được hưởng chút lợi.
Chỉ là, sự việc đó Mộng Khả Nhi không thể nào biết được.
Lại vài ngày nữa trôi qua.
Thần Nam tĩnh tọa trên một đỉnh núi tuyết, một mặt dò xét những tu luyện giả trong dải băng tuyết này, một mặt tu luyện huyền công, cái thế giới này chỉ có thực lực mới là đạo lí, hắn từ trước tới nay không bao giờ sao lãng tu luyện của mình.
Đúng lúc này, hai con rồng từ hai hướng khác nhau bay tới miệng không ngừng kêu gào.
“Grào… ông nó chứ, tiểu tử đại sự không hay rồi”.
Tiểu Long cũng hô lớn : “Thần Nam, việc lớn rồi!”
Hai con rồng nhanh chóng tiến tới gần, Tử Kim thần long tranh nói trước : “Đám yêu quái Côn Lôn cũng đã phái người tới rồi, vừa rồi có một tiểu yêu nói với ta, lão bằng hữu Nê Nhân mang tin tức đến, mấy tên thần vương trên thiên giới đang tập kết đại quân, mấy ngày nữa sợ rằng sẽ có thần tộc đại quân hạ giới tìm bắt ngươi”.
Thần Nam rất bình tĩnh nói : “Cuối cùng cũng đã ra tay rồi, ta đợi bọn chúng cũng đã lâu rồi, hừ… lần này ta muốn cho tất cả bọn chúng có đi mà không có về!”
Thấy Thần Nam không có chút gì kinh hoảng, Tử Kim thần lòng cũng đã ân ổn trở lại, nói : “Bà nó chứ, còn có một việc nữa, vừa rồi ta may mắn nhìn thấy lục đầu ma viên cùng với tam đầu hoàng kim thần long Kì Lạp Ngang Tư, hai con súc sinh này lại dám đến đây tham gia náo nhiệt, chúng ta đi chém bọn chúng!”.
Thần Nam nói : “Không lâu nữa, sẽ có càng nhiều cao thủ đến đây, Đạm Đài thánh địa này tất nhiên sẽ hội tụ rất nhiều lộ cao thủ thiên giới cùng với nhân gian giới.

Hai tên súc sinh đó ở nơi này, chúng ta cũng nên thu từ bọn chúng một chút lợi tức.
Bất quá, lần này không nên trêu chọc vào lão bạo quân Khôn Đức.
“Yên tâm đi, hiện tại còn chưa thấy thân ảnh tiểu nữ nhi của hắn, con rồng già kia vẫn chưa có đến”.
Tử Kim thần long sau khi nói xong, không ít thì nhiều cũng có chút lo lắng.
Đợi cho Tử Kim thần long cùng với Thần Nam nói xong, Long bảo bảo mới từ tốn nói : “Thần Nam, nói cho ngươi hay một tin tức tốt, có người chủ ý muốn động tới Khả Nhi muội muội”.
“A…” Thần Nam giật mình kinh hãi, dùng lực gõ nó một cái, hỏi lại : “Cái này mà gọi là tin tốt à, rốt cuộc sự việc là sao?”
Tiểu Long bất mãn cự lại : “Nàng ta không phải muốn giết ngươi sao, có người muốn động đến nàng ta, để bớt phiền phức cho ngươi không phải là tin tốt thì là gì?”
“Tốt cái đầu ngươi, mau nói xem rốt cuộc sự việc là sao?”
“Được rồi, ngươi cứ đi rồi biết”.
Long bảo bảo sau khi nói xong, vút một tiếng bay về phía một ngọn núi tuyết.
Hiện tại không có khả năng đi tìm phiền toái nơi Lục đầu thần ma viên cùng với Tam đầu Hoàng kim thần long.
Thần Nam liền bay theo Tiểu long, muốn xem thử thần thánh phương nào dám động tới Mộng Khả Nhi.
Tử Kim thần long cũng ngay lập tức theo sau.
Bay lên trên ngọn núi tuyết kia, trông thấy ở phía dưới sườn núi xa xa có hai thân ảnh, một người bạch y phất phơ, thanh lệ xuất trần giống tiên tử trên trời, chính là Mộng Khả Nhi với sắc đẹp khuynh quốc quốc khuynh thành.
Người còn lại cũng vận bạch y, tiên khí bao bọc xung quanh, cũng có mấy phần khí chất phiêu dật, chính là một vị tiên nhân của Đạm Đài phái trên thiên giới mới hạ phàm.
Đúng lúc Thần Nam vừa tới, lời nói của tên tiên sư kia đã đến mức làm cho Mộng Khả Nhi không thể nhẫn nhịn được nữa, mà tên tiên sư kia vẫn cứ dây dưa không buông tha.
Mộng Khả Nhi mấy lần muốn bay đi, nhưng tên này vẫn cứ bám lấy không thôi, không để cho nàng rời đi.
“Uy, tên kia ngươi làm gì đó? Đúng là vô sỉ mà”.
Giọng nói của Thần Nam đột ngột vang lên, hắn triển khai Thần vương dực lao đến rất nhanh.
“Ngươi… Thần Nam!” Tiên sư bị phá vỡ mất chuyện tốt, vừa kinh hãi vừa tức giận, đồng thời có chút sợ hãi chỉ sợ tên sát tinh trước mặt đột nhiên ra tay sát thủ.
“Đúng, là ta.
Ngươi không phải là bậc bề trên sao, lại dám ngang nhiên đùa bỡn với hậu bối đệ tử, thực là buồn cũng rất vô sỉ!”
“Ngươi…”
“Ngươi cái gì mà ngươi, lẽ nào không phải vậy sao? Ta thật thấy ngượng thay cho Đạm Đài Tuyền, nếu như nàng biết việc này, sợ rằng lập tức đập chết ngươi”.
Tiên sư bị Thần Nam từ đầu chí cuối lấn áp, chuốc lấy nhục nhã, y trước mặt Mộng Khả Nhi cảm thấy mất mặt cực điểm, cuối cùng nộ hỏa công tâm, phẫn nộ hét lên : “Thần Nam, ngươi đúng là khi người thái quá, ngươi không biết đại quân thiên giới đang tập kết ư? Nếu như không có gì xẩy ra ngoài ý muốn, trong mấy ngày tới sẽ hạ giới truy sát ngươi.
Đến lúc đó tuy nhân gian có rộng lớn cũng không có chỗ để ngươi dung thân, hiện tại ngươi khắp nơi đều có kẻ địch mà còn cuồng vọng như vậy, đúng là…”
“Ngươi? Còn chưa xứng là kẻ địch của ta, bởi vì ngươi không có tư cách đó.
Hôm nay ta sở dĩ quản việc này là có nguyên nhân riêng của nó”.
Lúc này, Mộng Khả Nhi sắc mặt rất khó coi cúi gằm mặt xuống đất.
Thần Nam đưa mắt nhìn nàng, rồi quay sang tiên nhân kia nói : “Biết nàng là ai không? Tuy nàng không phải là lão bà của ta, nhưng là mẹ của con ta, ngươi chạm vào nàng ta tức là chạm đến hài tử của ta, mà như thế cũng là chạm đến ta.
Nghe những lời này, vị tiên nhân đó sững ngươi, vẻ mặt ngây ngốc thiếu chút nữa ngã té xuống núi.
Hai con rồng ở bên cũng suýt chút nữa té gãy cổ, sắc mặt hiện lên vẻ suy nghĩ.
“Thần nói, quá điên rồ mà, đã… có con rồi ư?”
“Grào… Bổn long đúng là nhìn xa trông rộng, lời dự đoán thế mà thành sự thật, mà lại là đúng một trăm phần trăm…grào…”
Mộng Khả Nhi sắc mặt trắng bệch, tại giây phút này nàng tức đến hộc máu, hận không thể đem Thần Nam ra mà ăn tươi nuốt sống, sau đó tìm một khe nứt mà chui xuống…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.