Thần Mộ Ii

Chương 137: Mượn Long Đao Dùng Tạm






Bố cục giả cười lạnh: “Hừ, ngươi biết được vài ba điển cố cũng có gì đáng tự hào.
Trấn Ma thạch này không cần nghĩ cũng biết đã nhờ xảo hợp mà nhiễm cấm kị chi huyết của vị thái cổ cường giả nào đó, chỉ thế thôi, chả có gì đặc biệt.”
Thần bí nữ tử tịnh không động nộ, bất quá thanh âm vô cùng băng lãnh:“Cô lậu quả văn! Thế mà dám nói cứng, ta dám chắc đến cuối cùng ngươi sẽ không biết vì sao mình lại chết.”
Bố cục giả đại nộ: “Có gì ghê gớm, cho dù chủ nhân huyết dịch đến đây ta cũng không coi vào đâu.”
“Ha ha ha…” Thần bí nữ tử cười vang, thanh âm vẫn trong trẻo như tiên nhạc: “Đừng có vênh váo, ta dám chắc người đó mà còn sống thì thế giới này không chịu nổi một ngón tay của người ta, ông ta mà muốn giết ngươi, dùng một ngón tay là phá tan thế giới này.”
“Hắc hắc..hóa ra chỉ là một tử quỷ, kẻ chết rồi có gì đáng sợ, hắn mà đủ mạnh chắc đã không chết.
Chắc chắn vẫn có người mạnh hơn hắn, thế thì hắn cũng có đáng gì, địch nhân của ta toàn là cường giả mạnh nhất thiên địa, kẻ thất bại không đáng là địch thủ của ta.” Bố cục giả cười lạnh liên hồi, thậm chí tỏ ra khinh miệt.
“Hừ, tiểu nhân đắc chí!” Nữ tử hừ lạnh: “Có những người dù chết rồi, uy danh của họ vẫn hiển hiện, đối với cường giả chân chính, chúng ta phải tôn kính, vạn vạn lần không được khinh mạn.
Chắc chắn ngươi phải trả giá vì lời nói của mình.”

Nói đoạn nàng ảo hóa thành ngọc chưởng khổng lồ, cầm ngọc như ý dài hơn hai chục trượng, bỏ qua bố cục giả mà ném về phía Bái Tướng đài cách đó không xa, đồng thời thu lại ngọc chưởng.
Bái Tướng đài cơ hồ rất e ngại Trấn Ma thạch, không muốn đấu với nó, thấy ngọc như ý phát ra thần thánh chi quang đổ tới, lập tức chuyển ngay chiến trường, bỏ Trấn Ma thạch mà đón lấy ngọc như ý.
Trấn Ma thạch nhiễm huyết thủy lấp lánh tức thì hồng quang đại thịnh, phát ra hào quang tà dị, cả khối đá gần như rung lên, hung mãnh bổ vào bố cục giả.
“Đây…là sao nhỉ?” Bố cục giả cả kinh, nhanh nhẹn tránh đi, liên tục lượn vòng trên không, lưu lại đạo đạo tàn ảnh.
Nữ tử cười lạnh: “Thánh khí có linh tính, ngươi dám chê bai cường giả, nó đương nhiên giận dữ.
Hừ hừ hừ, vậy cũng tốt, người không phải cuồng vọng lắm sao, giờ thử xem uy lực của ma thạch nhiễm huyết dịch của vị cường giả đó xem sao, nếu thế mà ngươi không đối phó nổi thì nên rửa cổ chờ người ta chém là vừa.”
Trấn Ma thạch rung động, thể tích trong một sát na đột nhiên phóng đại mấy chục lần, thân bia đen ngòm tạo thành âm ảnh dưới mặt đất, càng tô thêm vẻ âm u, đáng sợ.
“Ầm.”
Không gian phá toái, Trấn Ma thạch nhanh chóng bổ tới, ma khí ngút trời tỏa ra che kín bố cục giả, rồi bùng một tiếng hất văng y đi.
Bố cục giả y sam lam lũ, toàn thân gãy nát, tấm thân xương phủ da bị đập thành không ra hình dạng gì, bất quá y có năng lực thông thiên, thoáng chốc đã khôi phục được thân thể.
“Ầm, ầm, ầm.”
Trấn Ma thạch cao đến trăm trượng như tòa núi lớn âm u, xoay ngang trên không bổ tới, liên tục đuổi theo bố cục giả, không gian liên tục phá toái, bố cục giả gầm rống không ngớt.
Thế giới này là nội thiên địa của bố cục giả, mọi vật đều do y luyện hóa ra, không gian không ngừng phá toái tạo thành thưởng tổn không nhẹ, buộc y phải nhanh chóng phục hồi.
Y là cường giả bậc cao nên chưa hề hấn gì, đổi lại là Thần Nam, nội thiên địa chỉ phá toái một lần, chắc đã dị thường nguy hiểm.
Trấn Ma thạch từ trên không liên tục đập ngang đập dọc khiến bố cục giả nằm bò ra, thân thể tổn hủy, có lúc toàn thân triệt để biến hình, hóa thành tương thịt, nhưng y tu vi thông thiên, quả thực có tấm thân bất tử.
“Đây thật ra là cái quỷ quái gì vậy?” Bố cục giả cảm giác kinh hoảng, liên tục bị oanh kích, có lúc thân thể bị đánh thành mấy đoạn, dù không bị tử vong uy hiếp như lâu dài chắc chắn sẽ bị hao tận chân lực, lúc đó là nữ tử muốn phong ấn hoặc luyện hóa y ắt dễ như trở bàn tay.
“Ngươi thấy nó giống cái gì?” Nữ tử vừa chăm chú quan sát ngọc như ý giao đấu với Bái Tướng đài vừa lạnh lùng đáp lời bố cục giả.
Bố cục giả nhìn kỹ Trấn Ma thạch, chỉ thấy nó âm u, vật thật chắc là một khối bia mộ, lòng y rúng động: “Lẽ nào nó là một khối thần ma mộ bi, bị người ta luyện thành pháp bảo?”
“Đúng, mà cũng không đúng.
Nó đúng là một khối bia mộ, nhưng sai bởi chưa có ai luyện hóa, tự biết thông linh.
Tất cả những khối bia mộ nhiễm máu tươi của vị cường giả đã chết kia đều có uy thế đáng sợ như vậy, ngươi dám bảo người ta không đáng một xu sao? Hiện tại bia mộ thông linh đang chứng minh cho ngươi thấy, tôn nghiêm của cường giả dù người không còn nhưng không thể khinh nhờn.”
Bố cục giả thần sắc thảm biến, đáng sợ thật, pháp bảo này chưa bị người ta tế luyện mà chỉ là một khối bia mộ bình thường mà uy lực dường ấy, đúng là không thể tưởng tượng.
“Cầu trường sinh, mong bất tử, nhưng ai biết được sinh tử giao nhau, luôn luôn tương hỗ, theo đuổi cả đời nhưng trong sát na nghịch chuyển, thiên đường địa ngục cách nhau một đường tơ, cõi đời này, đạo thì sao, ma thì sao? Có người biết, có người hiểu hay chăng?” Cụm mây bảy màu dần tan đi, nữ tử hiển lộ chân thân, tuyệt đại tư dung nói với bố cục giả: “Ngươi tự nắm giữ chính mình mà không biết là đang sống trong mộng của người khác, tự cho rằng nắm được vận mệnh của người, kì thật bản thân chỉ là một con cờ, hôm nay để ta giải thoát cho ngươi.”
Nàng hướng về phía Thần Nam quát lớn: “Thần Nam, mượn ma đao dùng một chút.”
Thần Nam ngạc nhiên, trong tay hắn tuy có ma đao nhưng phải sau khi huyền công dị biến mới triệu hoán được, hơn nữa tu vi của đối phương cực mạnh, cần gì ma đao tương trợ?
Bố cục giả vừa xấu hổ vừa phẫn nộ: “Một thanh thần đao tàn khuyết, có gì đáng kể? Nó trầm tịch ở Vĩnh hằng sâm lâm không biết bao nhiêu năm tháng rồi nhưng ta chưa từng coi ra gì.”
“Hừ, tiểu tốt như ngươi biết sao được chỗ diệu dụng của chí bảo.”
Thần bí nữ tử nháy mắt đã phá toái hư không, đến sau lưng Thần Nam, đặt tay lên vai hắn, tức thì hắn ngửi thấy mùi hương như lan như xạ thấm vào mũi, đồng thời cảm giác đầu vai nóng bừng, sinh mệnh lực hùng hậu đẩy vào cánh tay.
Tử vong ma đao không chỉ phát ra vô tận tử khí mà đao thân xanh đen dần được một tầng sinh mệnh khí tức thánh khiết bao phủ.
“Hắc hắc, ngươi muốn đưa hắn vào cảnh giới sinh tử cân bằng sao, đúng là phí sức.” Bố cục giả châm biếm.
Nữ tử không để ý, tiếp tục dồn lực, tử vong ma đao dần sang lên, đao thể từ màu đen chuyển thành xanh, đôi long mục nơi cán đao mở bừng ra, một tràng long ngâm vang lừng thiên địa, hình ảnh thanh long khổng lồ vươn đến trời cao.
Trường đao trong tay Thần Nam biến thành xanh lè, mới thể hiện ra một phần uy thế khi xưa mà mặt đất rung động kịch liệt, núi non sụp đổ, từng vạt rừng tan nát, đất biến thành cát, cát dậy sóng cuồn cuộn.
“Chém.”
Một tay thần bí nữ tử đặt lên đầu vai Thần Nam, tay kia nắm lấy tay hắn, huy động trường đao chém vào bố cục giả, miệng quát: “Để ngươi kiến thức uy lực của Đại Long đao.”
Đao mang nóng rực xạ ra khiến bầu trời nhuộm một màu xanh lấp lánh, đâu đâu cũng là thanh mang, long ảnh, long khiếu chấn thiên cuộn cuộn vang xa khiến đất trời rúng động, sông suối gầm gào.
Một con thanh long khổng lồ nhanh chóng lao vào bố cục giả, long thân uốn lượn như núi non bất tuyệt quật tới, trong một sát na đã vây chặt bố cục giả trong màn thanh ảnh.

“A…”
Tiếng kêu thê thảm vang lên, thanh ảnh ngút trời càng sáng rỡ, long khiếu chấn thiên, bố cục giả tựa hồ vùng vẫy, kêu rống khiến cả vùng nội thiên địa rung động, cơ hồ sắp sập xuống.
Lúc thanh ảnh mờ dần, trên tầng không huyết vụ mênh mang, vô số mảnh thtij vụn rơi tán loạn, trôi nổi, đầu bố cục giả tỏ ra hung ác, trừng trừng nhìn Thần Nam và nữ tử.
Nàng ta dưa ngón tay, một đạo bạch mang tự từ đầu ngón tay xẹt ra.
“Bốp.”
Tiếng động khẽ khàng vang lên, sóng máu tứ tung, đầu bố cục giả bị nổ tung, chia thành hai nửa.
“A, thế mà thịt được hắn sao?” Thần Nam vô cùng kinh dị, không ngờ kết quả lại là như vậy.
“Lẽ ra không dễ thế.” Nữ tử nhíu đôi mày phượng, bỏ tay hắn ra, lùi lại mấy trượng, “Đại Long đao cơ hồ bị hủy diệt triệt để, uy lực của nhát chém hữu hạn, e không thể giết được hắn, ở đây còn có một cỗ sức mạnh khác…” Nàng ngẩng lên nhìn thái cực đồ khổng lồ treo trên không đang liên tục quay tròn, tỏ ra vô cùng huyền bí.
Đối với thần bí thái cực đồ, Thần Nam cũng ôm trong lòng vô số nghi hoặc, lúc trước thấy nó ở Luân Hồi trì trong Vĩnh hằng sâm lâm, giờ không hiểu sao lại có mặt trong nội thiên địa của bố cục giả, xem ra nó không thuộc về quái vật đó.
Lúc đó, mọi mảnh thịt vụn lơ lửng trên không bắt đầu rung lên, ngay cả chiếc đầu bị chém cùng hướng về đó tụ hợp lại.
Nữ tử nhíu mày, thở dài: “Ta mà khôi phục được trạng thái sung mãn, làm sao phải phí công thế này.”
Bất quá, nàng lại giãn mày ra ngay, nhìn Trấn Ma thạch đứng ở xa, tựa hồ liên tưởng ra: “Đúng rồi, dùng Trấn Ma thạch vĩnh thế trấn áp hắn, khiến hắn xuống mười tám tầng địa ngục.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.