Thân Mật Nguy Hiểm

Chương 4: Nói xấu sau lưng




Khi đến cửa phòng, Tống Diên Từ quay đầu lại nhìn cô gái bên cạnh, thấy bộ dáng của cô gái nhỏ giống như bị cái gì đó làm cho chấn động, đôi mắt không có tiêu cự dần trở nên sinh động và chật chội.
"Làm sao vậy?"
"Không, không có gì." Chân Diểu lắp bắp.
Trên trán truyền đến cảm giác được một bàn tay chạm vào: "Sao mặt lại đỏ như thế?"
"Có lẽ là... em hồi hộp quá."
"Đừng sợ." Tống Diên Từ nói với tiếng cười vỗ về.
Chân Diểu có cảm giác bây giờ Tống Lộc Bách đang nhìn mình, nhưng cô lại làm như không thấy, càng nghĩ lại càng thấy ngượng ngùng.
Vừa rồi anh nói băng vệ sinh là khăn giấy để tránh cho cô khỏi xấu hổ, nhưng mà vì sao cô cứ khăng khăng phải tìm hiểu tại phút mấu chốt chứ....
Cô uể oải cúi đầu xuống, bị Tống Diên Từ dẫn vào phòng. Tiếng bước chân đằng sau vững vàng chậm rãi đi theo.


*
"Máu bầm đã tan gần hết, dựa theo các chỉ tiêu khác thì xem ra bây giờ khôi phục rất tốt..." Nói đến đây bác sĩ dừng lại một chút, trầm ngâm một lát rồi mới nói tiếp: "Chúng tôi đã loại bỏ các yếu tố gây tổn thương, kế tiếp chắc là nên đến khoa tâm thần để thử một lần."
Chân Diểu không biết liệu mình có nên thở phào nhẹ nhõm hay là lại càng mờ mịt hơn: "Khoa tâm thần?"
Bác sĩ lên tiếng giải thích: "Cô Chân Diểu có lẽ là do nguyên nhân tâm lý khiến cho hệ thần kinh bị rối loạn chức năng nên mới chậm chạp không thể phục hồi thị lực."
Trong phòng an tĩnh dần.
Một kết quả nghe có vẻ mơ hồ.
"Xác suất khôi phục, còn có thời gian thì thế nào?" Không ngờ là Tống Lộc Bách đã mở miệng trước.
"Không có câu trả lời chắc chắn cho những chuyện này."
Ánh mắt anh với Tống Diên Từ giao nhau, người sau vuốt vuốt cằm.


Cô gái nhỏ ngồi trên ghế sô pha không nói lời nào, cũng không lộ ra dáng vẻ đáng thương các kiểu, hoàn toàn bất đồng so với dáng vẻ đứng ngoài cửa gắt gao túm chặt dây túi xách ban nãy.
"Diểu Diểu." Tống Diên Từ thử thăm dò kêu một tiếng.
Nửa người trên của Chân Diểu vô thức run lên, hoang mang lo sợ gật gật đầu, dường như cảm nhận được anh ấy chuẩn bị muốn nói cái gì đó nên cô đột ngột mở miệng trước một bước: "Vậy thì chúng ta... trước tiên..."
Cô khó khăn nói, nửa ngày cũng không nói xong mấy từ còn lại.
"Về nhà trước." Tống Lộc Bách trực tiếp đưa ra quyết định.
Cô nhanh chóng gật đầu phụ họa: "Vâng!"
"Làm kiểm tra nhiều như vậy chắc cũng mệt rồi, vậy trước tiên cứ về nhà nghỉ ngơi đã." Tống Diên Từ gật gật đầu: "Diểu Diểu, bây giờ anh chưa ra được, em theo Tống Lộc Bách trở về đi."


Đương nhiên không ai phản đối quyết định này, trong lòng cô bây giờ chỉ nghĩ đến việc ra khỏi bệnh viện trước mặt, cũng chỉ có thể bỏ qua sự sợ hãi và mất tự nhiên đối với Tống Lộc Bách.
Hai người cùng nhau xuống lầu, Chân Diểu ngoan ngoãn đứng ngay tại cửa chờ Tống Lộc Bách lái xe đến đây.
Cô vẫn đang chìm đắm trong cảm xúc của chính mình, lại chợt nghe được tiếng động ồn ào —— tiếng động này cũng không xa cô lắm, căn cứ theo cấu trúc của một bệnh viện đa khoa thì có vẻ như nó phát ra từ khoa cấp cứu.
Cô nghe loáng thoáng mấy từ như là "Tống phu nhân", "Cô Lục", "Gãy xương" này nọ, lúc này chắc hẳn là dì Huệ đang tất tả chăm sóc cho người bệnh ở khoa cấp cứu.
Phòng cấp cứu rất nhanh đã yên tĩnh trở lại, Chân Diểu hít một hơi thật sâu, lại nghĩ đến kết quả kiểm tra bác sĩ nói ban nãy.
Cho đến khi ngồi lên xe cô mới chợt cảm thấy ngượng ngùng và xấu hổ.
Chân Diểu mím môi, giơ tay sờ đai an toàn nắm chặt trong lòng bàn tay, sau đó kéo dài sợi dây qua bên cạnh cố gắng cắm vào ổ cắm nhưng làm vài ba lần mà nó vẫn trượt ra ngoài.
Rõ ràng là nếu còn nhìn thấy thì có thể cắm nó vào dễ dàng mà không cần cúi đầu xuống.
Bỗng nhiên cửa xe bên kia mở ra, Chân Diểu nhớ tới tình hình lúc sáng bị cho là "Cậy mạnh", cô luống cuống tiếp tục phân cao thấp với dây an toàn, giây tiếp theo thứ trong tay bị một lực lạ kéo về phía trước.
"Lạch cạch" một tiếng, dây an toàn đã được cắm vào một cách lưu loát.
Lúc anh thu tay lại tay áo vô tình chạm vào mu bàn tay cô, cô ngượng ngùng thu tay lại đặt lên đùi.
Tống Lộc Bách cũng chưa nói gì cả, trái tim treo lơ lửng của cô cũng an tâm một chút.
Xe vừa khởi động, một làn gió mạnh đột nhiên thổi vào từ cửa sổ bên cạnh cô.
Chân Diểu ngạc nhiên.
Lần trước anh cũng kêu tài xế mở cửa sổ để cô bớt khó chịu khi ngồi bên trong xe kín mít. Không ngờ đến hôm nay cũng làm như vậy, vẫn là lo cô không thoải mái mà mở cửa sổ ra trước.
Chỉ là có hơi lạnh.
Gió thổi vào gương mặt, mấy sợi tóc trên trán và thái dương cũng bắt đầu bay bay trong không trung. Chân Diểu bị gió thổi đến mở không được mắt, chỉ có thể luống cuống tay chân vén tóc ra phía sau, động tác cũng không dám làm quá lên.
Không chỉ tóc, cô cũng không cưỡng lại được cái lạnh mà lặng lẽ co người lại.
Cửa xe bỗng dưng đóng lại, giây tiếp theo cửa sổ bên phía người lái mở ra, hệ thống sưởi cũng phả ra gió ấm áp.
"Lạnh cũng không biết nói?"
Nghe vậy, Chân Diểu theo bản năng nói: "Không có lạnh."
Anh không nói nữa.
Có hệ thống sưởi điều hòa, gió thổi lạnh tới đâu cũng có thể chịu được. Tâm tình cô cũng dần dần bình phục trở lại, lại hối hận vì không thể che dấu cảm xúc của mình tốt hơn.
Đang miên man suy nghĩ hồi lâu, hơn nữa trong xe lại rất im lặng nên cô dần dần buồn ngủ. Vốn dĩ cô cũng không có ý định ngủ, ở trên xe cũng không thể ngủ ngon được nhưng lần này cứ mơ mơ màng màng mà ngủ mất, hơn nữa về đến nhà từ lúc nào cũng không hay.
Cuối cùng cô được Tống Lịch Kiêu đánh thức.
"Diểu Diểu, mau dậy về phòng rồi ngủ, đừng để bị cảm." Tống Lịch Kiêu chống tay lên cửa kính, nhìn cô gái nhỏ ngủ đến gò má trắng phếu nhịn không được mà đưa tay đến véo véo.
"Anh Lịch Kiêu..?"
"Ngủ sâu như vậy sao?"
Chân Diểu hơi ngượng ngùng, nhanh chóng chớp chớp mắt, đột nhiên lại có chút mờ mịt.
Tống Lịch Kiêu cười một tiếng: "Ngủ đến choáng váng luôn à? Quên mất là vừa nãy vừa trở về từ bệnh viện sao? Mà em bây giờ còn ngồi ở trong xe."
"Chỉ là em vẫn chưa phản ứng kịp." Cô chần chờ nhìn về phía bên trái mình: "Anh Lộc Bách đâu rồi ạ?"
"Anh ấy à, anh ấy đi trước rồi."
Chân Diểu được Tống Lịch Kiêu đỡ xuống xe: "Đi trước rồi sao..?"
"Không phải là bỏ em lại rồi đi đâu." Nói xong Tống Lịch Kiêu cười một tiếng: "Người làm trong nhà nói xe đậu ngoài cửa nửa ngày không nhúc nhích gì, lúc anh ra đây thì anh ấy đang đứng bên ngoài xe hút thuốc. Anh hỏi anh ấy sao không kêu em dậy, anh ấy kêu anh đến gọi rồi sau đó trực tiếp đi luôn."
Chân Diểu có chút không hiểu được.
Tống Lịch Kiêu nói ra nói vào không chút che dấu sự mỉa mai trong đó: "Anh nghĩ là anh ấy không chăm sóc nổi một cô gái nhỏ, cũng không biết đánh thức em như thế nào."
"Sao lại không ạ?"
"Đó có gì không phải chứ, người như anh ấy rất là khó tiếp cận, căn bản là không có đủ kiên nhẫn để ở cùng phụ nữ chứ đừng nói là một đứa nhỏ như em."
Hai người vừa trò chuyện vừa đi bộ trên đường mòn giữa những hàng cây xanh mát trong vườn hoa.
"Rất khó tiếp cận." Chân Diểu lẩm nhẩm bốn chữ này, một lúc lâu sau mới hỏi lại: "Anh ấy là người thế nào ạ?"
Vừa dứt lời, hai bàn tay thon dài đột nhiên chạm vào má cô, đồng thời nhẹ nhàng nâng mặt cô hướng lên trên một chút, như làm giá đỡ để đầu cô nâng lên một độ cao thoải mái.
Tống Lịch Kiêu hơi cúi người xuống. Thân dán sát vào, khi nói chuyện như có một luồng không khí ấm áp lướt qua hàng mi cô.
"Còn như thế nào nữa? Không phải có hai mắt, một mũi, một miệng như một người bình thường sao. Phụ nữ người trước ngã xuống, người sau tiến lên đều là vì tiền của anh ấy, luận về diện mạo thì Tống Lộc Bách còn thua xa anh."
Tống Lịch Kiêu càng nói càng hăng say, cậu ta nâng mặt Chân Diểu lên, cúi đầu xoa xoa hai má bánh bao của cô, trên mặt đều là sự đắc ý.
"Còn có chiều cao nữa, chỉ cần anh nâng mặt em ở độ cao này thì hoàn toàn đủ để em nói chuyện với anh ấy, anh ấy còn chưa cao đến mi mắt anh đâu."
"Hả?" Chân Diểu nhíu mi, hình tượng về Tống Lộc Bách trong lòng cô hoàn toàn tan thành mây khói.
Anh Lộc Bách anh ấy... thấp như vậy sao? Giọng nói hay như vậy, sao ngoại hình lại bình thường đến thế?
Hai người thì một người không thấy đường, một người không có mắt sau lưng nên đều không phát hiện có một chàng trai đang đứng cách đó không xa.
Tống · Thấp bé · ngoại hình bình thường · người khác đến với anh chỉ vì tiền · Lộc Bách: "..."
Tống Lịch Kiêu đột nhiên cảm thấy có điểm không thích hợp, còn chưa kịp nói gì giây tiếp theo đã vang tới một giọng nói lạnh lùng.
"Sống 26 năm nhưng thật ra đây là lần đầu tiên anh biết bộ dáng của mình là như vậy đấy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.