Thân Mật Nguy Hiểm

Chương 16: Nhìn thấy anh




Bức tường hai bên hành lang trắng đến chói mắt dưới ánh đèn lạnh lẽo, trên tường có treo một lời nhắc nhở "xin hãy giữ im lặng" có màu sắc tương phản, trông có vẻ rất bắt mắt.
Một giây sau, một bóng đen cao lớn quét qua dòng phông chữ đậm này, một tiếng "bùm" của da thịt va chạm thật mạnh vào nhau, tiếp đó là tiếng đồ vật nặng rơi từ trên xuống, còn có cả một tiếng hét đau đớn.
Một vài bác sĩ và y tá sợ hãi, tất cả đều im lặng để giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, không một ai dám lên tiếng khuyên ngăn.
Cả tầng lầu này đều là khu vực phục vụ riêng cho nhà họ Tống, không có bệnh nhân nào khác được ở đây, vì vậy đặc biệt yên tĩnh.
Lúc này, chỉ có tiếng xương cốt va vào nhau cùng tiếng la hét vang vọng trên hành lang trống trải, vốn là nơi có chút lạnh lẽo nhưng dường như bây giờ còn có thêm một luồng gió lạnh lùng thổi qua.


"Tống, Tống Thiếu..." Trần Trang mơ hồ ôm bụng rêи ɾỉ, khi nói chuyện còn ho khan hai tiếng, máu từ vết nứt trên khóe môi văng xuống sàn gạch.
Anh ta chưa kịp dứt lời thì lại bị một bàn tay trắng nõn và mảnh khảnh nắm chặt lấy cổ áo sơ mi kéo lên, bàn tay đó dùng sức đến mức các đốt ngón tay cũng trắng bệch.
"Tao hỏi mày lần cuối." Đôi mắt của người đàn ông lạnh lùng nghiêm nghị, hốc mắt sâu thẳm lúc này lộ vẻ u ám: "Mày đã làm gì?
"Tôi, tôi..." Hai má Trần Trang đỏ bừng sưng tấy, thần sắc vặn vẹo.
"Tống Thiếu!" Cửa phòng bệnh đột nhiên được đẩy ra: "Tống Thiếu, cô Chân tỉnh rồi!
Động tác của người đàn ông khựng lại, chán ghét mà buông tay ra, để cho Trần Trang tùy tiện chảy dài trên đất giống như một đống bùn lầy, anh rũ mắt lạnh lùng liếc anh ta một cái: "Trông chừng hắn."


Nói xong anh nhấc chân sải bước đi về phía phòng bệnh, người bên cạnh vội vàng đưa chiếc khăn sạch cho anh.
Giường bệnh kề sát cửa sổ, người trên giường bệnh đang nằm hơi hướng ra ngoài cửa sổ, mái tóc dài xõa mượt trên gối.
Bác sĩ đang đứng bên mép giường hỏi nhiều câu hỏi khác nhau, Tống Lộc Bách dừng lại ở cửa.
"Tống Thiếu." Nghe thấy động tĩnh, bác sĩ vội vàng dừng việc trong tay lại, lễ phép chào hỏi, ông giật mình khi chạm phải ánh mắt lạnh lùng của anh: "Tất cả chỉ số trên cơ thể cô Chân đều bình thường. Lúc đó bị ngất đi chắc chỉ là do kích động và sợ hãi nên có chút yếu ớt."
Tống Lộc bách khẽ gật đầu với sắc mặt nặng nề, nhưng thay vì nhìn bác sĩ, anh lại nhìn người con gái đang nằm trên giường bệnh.
Cả người cô được bao phủ bởi ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ chiếu vào, màu tóc của cô hơi nhàn nhạt.


So với lúc mới về nhà họ Tống, tóc cô đã dài ra rất nhiều, mái tóc mềm mượt xõa xuống hai bên má và vai trông cô vừa mảnh mai vừa quyến rũ.
Cô quay mặt sang bên này, cau mày và chớp chớp mắt như đang cố gắng nhìn thấy điều gì đó, nhưng ngay sau đó cô lại hạ mắt xuống.
"Có cần nằm viện không?"
"Không cần phải nằm viện, chỉ cần về nhà nghỉ ngơi vài ngày là được. Hiện tại nếu không có khó chịu gì thì có thể trực tiếp xuất viện."
Trả lời xong, bác sĩ cúi đầu nháy mắt ra hiệu với nhau rồi nhanh chóng rời đi.
Tống Lộc Bách ngây người dùng khăn tay lau ngón tay vài lần, rồi ném xuống bàn.
Trong phòng bệnh yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Bên giường có tiếng bước chân dừng lại, tiếp theo là tiếng cọ xát quần áo trong trầm lặng.
"Ngồi dậy, mang giày vào."
Lông mi Chân Diểu run lên.
Giọng nói của người đàn ông rất lạnh lùng, khiến cô nhớ đến những cành lá bám đầy tuyết buốt giá mà cô đã từng thấy trước đây, cơn gió thổi qua lớp tuyết mỏng manh cũng khiến người ta cảm thấy rùng mình.
Cô ngồi dậy, cúi đầu xuống, vén tấm chăn bông lên, chưa kịp cảm thấy lạnh thì áo khoác đã được choàng lên vai cô.
Tống Lộc Bách không nói lời nào, sau khi mặc quần áo cho cô, anh ngồi xổm xuống, dùng một tay nắm lấy mắt cá chân của cô rồi mang giày vào.
Bầu không khí xung quanh trầm mặc đến đáng sợ.
"Anh..." cuối cùng Chân Diểu cũng cứng rắn lên tiếng, giọng nói vẫn còn có chút khàn.
"Đừng nói chuyện với anh." Anh thờ ơ cắt ngang.
Cổ họng cô đột ngột thắt lại, theo bản năng cô co người lại khi anh giữ mắt cá chân của cô: "Anh, để em tự mang."
Chân Diểu vừa dứt lời, bầu không khí đột nhiên thay đổi, bầu không khí lúc này trở nên kìm nén đến cứng nhắc.
"Tự mang đi." Giọng anh nhẹ nhàng, nhưng từng chữ thốt ra như đang cố gắng kìm nén lửa giận.
Tim cô đập nhanh hơn, cô cũng không dám nói nữa.
"Sao em có thể tự mang được chứ? Hay em lại giống như mấy giờ trước ở khách sạn?" Bàn tay người đàn ông đang nắm cổ chân của cô đột nhiên siết chặt, sự lạnh lẽo ở trong giọng nói được miêu tả một cách sinh động, cuối cùng bị anh tiết chế mà im bặt: "Anh đã nói, đừng nói chuyện với anh, anh đang cố gắng kiềm chế để không nói ra những lời khó nghe."
Mấy giờ trước...
Chân Diểu đột nhiên cảm thấy có chút hốt hoảng.
Ngay khi tỉnh dậy trên giường bệnh, cô còn tưởng mình đang mơ, những tình huống kinh hoàng và hoảng sợ đó ập đến trong tâm trí cô, suýt chút nữa cô lại bị ngạt thở thêm một lần nữa.
Hình ảnh trong tâm trí cô cuối cùng cũng dừng lại vào một khoảnh khắc trời đang mưa. Đây là những gì mà cô thực sự đã nhìn thấy tận mắt, thay vì hình dung nó dựa trên những gì cô nghe thấy.
Cô thực sự lấy lại được thị lực trong một khoảng thời gian ngắn, ngay cả khi tỉnh lại thì dường như cô cũng đã nhìn thấy mơ mơ màng màng, hoàn hoàn đối lập với bóng tối quen thuộc trước kia. Tuy nhiên, đan xen giữa sự vui mừng là một sự mất mát lớn ngay lập tức ập đến.
Cũng chỉ là chớp nhoáng mà thôi.
Nhưng trong những khoảnh khắc đáng thương đó, Chân Diểu có thể chắc chắn rằng mình đã nhìn thấy ai đó.
Góc áo tung bay, ống quần thẳng tắp và đôi giày da bị nước mưa bắn tung tóe, còn có chiếc cầm và đôi môi mỏng mà cô cố gắng nhìn thấy trước khi lâm hôn mê.
Đó là ai? Mùi hương quen thuộc mà cô ngửi được có phải là ảo giác hay không?
Là Tống Lộc Bách sao?
Đột nhiên có một thứ lạnh như băng được nhét vào lòng bàn tay của cô, Chân Diểu đột nhiên hoàn hồn lại, dựa vào cảm nhận của cô thì đó chính là cây gậy dò đường.
"Không phải là thích cậy mạnh sao? Tự mình đi xuống lầu rồi đi đến bãi đậu xe đi."
Cô sững người một lúc, sau đó chậm rãi đứng lên bằng cách dùng tay đỡ cạnh giường, cô cúi thấp đầu mở cây gậy dò đường đang bị gập lại ra, mái tóc xõa xuống che gần hết khuôn mặt, làm giảm đi sự thấp thỏm lo sợ khó hiểu ở trong lòng, khó mà giải thích được sự bối rối trong lòng cô vào lúc này.
Cây gậy do đường bật ra ra, đầu gậy chạm đất tạo thành tiếng lách cách.
Có thể là bởi vì trong phòng bệnh quá yên tĩnh, Chân Diểu bị tiếng động này làm cho sửng sốt.
"Chân Diểu." Đột nhiên, người phía sau lưng lại lên tiếng, hai chữ ngắn ngủi nghe có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng bên trong lại là sự thất vọng và chán nản.
Trái tim cô lập tức chùng xuống, cô quay lại trong bất lực: "...Anh."
"Em cho rằng anh thật sự muốn để em tự đi sao?" Giọng anh trước sau vẫn rất dễ nghe, nhưng không hề ấm áp: "Đương nhiên không phải, em cũng sợ em sẽ tự mình té ngã, nhưng em lại không chịu thành thật dù chỉ một lần."
Chân Diểu há miệng thở dốc, nhưng lại giống như bị mất đi âm thanh.
"Dừng ở đây đi. Sự kiên nhẫn của anh có hạn." Tống Lộc Bách thờ ơ nói, như thể cô là một người xa lạ không còn quan trọng: "Anh sẽ thông báo cho Tống Diên Từ đến đón em ngay lập tức."
Đột nhiên cổ họng cô cảm thấy nghẹn đến khó chịu, nhưng cô không thể nói ra.
So với lúc trước mặc dù nhiều khiển trách và răn dạy nhưng trong lòng lại rất quan tâm, còn bây giờ thái độ của anh rõ ràng mạnh mẽ hơn, cô đột nhiên có một nỗi lo sợ khó tả, sợ rằng từ bây giờ anh thật sự không còn kiên nhẫn nữa, sẽ không quan tâm đến cô nữa, không còn chú ý đến cô ấy một lần nào nữa.
"Anh..."
Người đàn ông như thể không nghe thấy, cứ lướt qua cô mà đi ra cửa, không dừng lại dù chỉ một bước.
Có vẻ như cuộc chơi này thực sự không còn cơ hội cho cô nữa rồi.
Chân Diểu hoàn toàn hoảng sợ, trong tiềm thức xoay người tiến lên nửa bước, nhưng trong không gian xa lạ này cô lại mất đi cảm nhận về phương hướng, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của anh, gần như không xác định được phương hướng để đuổi theo.
"Anh ơi."
"Anh ơi, đừng đi."
Cây gậy dò đường gập ghềnh đang không ngừng thăm dò ở phía trước, cây gậy này bây giờ lại trở thành vật cản đối với cô. Chân Diểu càng lúc càng cảm thấy hoảng sợ, nghe thấy tiếng anh mở cửa, không nghĩ ngợi gì liền vứt cây gậy dò đường, sau đó lon ton chạy về phía trước vài bước không chút sợ hãi.
Khi cánh cửa đóng lại với một tiếng cạch, cô cũng mất thăng bằng và ngã xuống đất.
Trong khoảnh khắc này, Chân Diểu dường như đã trở lại vài giờ trước.
Cuộc bàn tán và mỉa mai của những người trong hội trường, cô cố gắng giả vờ bản thân là một người bình thường nhưng lại trở thành trò cười, bị ruồng bỏ chửi rủa bởi những người xa lạ.
Thì ra cô nghĩ mình đã hiểu rõ được bóng tối sau khi mù lòa có nghĩa là gì, nhưng bây giờ xem ra vẫn chưa đủ.
Cô đã được ở trong một môi trường an toàn, không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phải đối mặt với những gì trong một đám đông hoàn toàn xa lạ. Cô không có khả năng tự bảo vệ mình và thậm chí còn không thể tin tưởng được một người tự xưng là lễ tân khách sạn.
Cô cho rằng mình đã quen với bóng tối, thậm chí cô còn dùng bóng tối như một công cụ để tự an ủi bản thân và giảm bớt mặc cảm, tội lỗi khi cho rằng mình là người duy nhất sống sót.
Cô quá ngây thơ, tưởng rằng mình rất thận trọng, nhưng thật ra cô vẫn nghĩ mọi thứ quá đơn giản, cái dáng vẻ giả vờ mạnh mẽ trong mắt người khác thật sự rất ngu xuẩn.
Bây giờ Tống Lộc Bách đã hết kiên nhẫn đối với cô và không muốn quan tâm đến cô nữa.
Chân Diểu ôm chặt đầu gối đau nhức của mình, vùi mặt vào cánh tay, dòng lệ tràn ra khóe mắt, cuối cùng thấm vào ống tay áo len dài.
Cô nên làm gì bây giờ...
Đột nhiên, tiếng bước chân truyền đến phía trước, có tiếng vặn nắm cửa, Chân Diểu giật mình, đột nhiên mở to mắt.
Cánh cửa lại được mở ra từ bên ngoài.
Có người đi tới gần cô ngồi xổm xuống, sau một lúc, anh nhẹ nhàng thở dài, đưa tay đỡ má cô, nâng mặt cô ngẩng lên.
Mùi đàn hương cuốn theo làn gió lạnh, nói cho cô biết thân phận của người trước mặt.
Anh dùng đầu ngón tay chạm vào những giọt nước mắt ướt đẫm của cô, sau đó nhẹ nhàng lau đi, làn da bị cọ xát có chút nóng và ngứa.
"Anh..."
"Có đau ở đâu không?" Giọng điệu của anh không thể gọi là quá dịu dàng, nhưng cũng hoàn toàn đối lập rất nhiều so với sự lạnh lùng lúc nảy.
Ba từ 'không sao đâu' bị Chân Diểu nuốt vào trong bụng, cô khẽ nói: "Đầu gối".
"Còn đau không?"
"Một chút."
Những giọt lệ long lanh của cô gái nhỏ xinh đẹp vẫn còn đang nhỏ giọt xuống. Tống Lộc Bách nhắm mắt lại, đau đầu thở một hơi dài.
Trong từ điển của anh không bao giờ có từ "máu lạnh", bởi vì đó chính là thủ đoạn hành sự mà anh cho là đương nhiên. Nhưng vừa rồi, anh mới thực sự cảm nhận được rõ ràng sức mạnh của hai từ này.
Anh thậm chí không thể tưởng tượng nổi làm thế nào mà anh lại nói ra những lời đó một cách tàn nhẫn như vậy, sau đó còn giả vờ vứt bỏ cô.
Nhưng anh không thể không làm như vậy.
"Anh ơi, anh vẫn còn giận sao?"
Tống Lộc Bách nhìn cô chằm chằm: "Em nói xem?"
"Vẫn còn giận."
"Em có biết tại sao anh tức giận không?" Sự tức giận và nóng nảy trong anh vốn dĩ đã suy giảm nhưng bây giờ lại có xu hướng bùng trở lại: "Hội trường và khách sạn lớn như vậy, lại có rất nhiều người không rõ lai lịch, sao em lại dám cậy mạnh đi khắp nơi một mình?"
Điều duy nhất anh cảm thấy may mắn là lúc đó anh đã trên đường chuẩn bị đón cô về nhà, vì vậy mới có thể nhìn thấy định vị ở trên cây gậy dò đường có chút không thích hợp.
"Em không cố ý." Chân Diểu vội vàng giải thích cho bản thân, lập tức nói ra ngọn nguồn của sự việc. Chỉ là cô không thể nói ra những lời nói và hành động ghê tởm của Trần Trang, chỉ có thể nói rằng anh ta có ý đồ xấu.
Ở trước mặt cô, sắc mặt của người đàn ông đã hoàn toàn lạnh đi, trong mắt anh chứa đầy sự lạnh lùng cùng với thù hằn.
"Nếu đã phát hiện có điều gì đó không ổn, tại sao em không nói với anh sớm hơn?"
"Lúc đó em cũng chỉ đoán mà thôi... Em sợ do em nghĩ nhiều rồi vu oan cho anh ta, em cũng không có chứng cứ."
"Là tại anh." Tống Lộc Bách nghiêm nghị nói: "Lẽ ra anh phải nhận ra cậu ta có điều gì đó không ổn."
Theo bản năng, anh đã cảm thấy không vui khi tình cờ gặp anh ta trong phòng làm việc, nhưng anh không nhận ra nó có ý nghĩa gì.
"Anh cũng chưa gặp anh ta nhiều, làm sao có thể phát hiện ra được." Chân Diểu mím môi: "Mà này, anh, Trần... Trần Trang bây giờ anh ta đang ở đâu?
Cô không muốn gặp lại anh ta lần nào nữa, cũng không muốn đến lớp của anh ta, đặc biệt không muốn gọi anh ta là "thầy".
"Bây giờ đừng nhắc tới cậu ta nữa." Tống Lộc Bách rũ mắt xuống, che giấu đi sự tức giận và tàn nhẫn trong đôi mắt, anh bình tĩnh nói: "Chúng ta về nhà trước, trên đường về rồi nói sau."
Những chi tiết mà cô không muốn nhắc tới, anh đương nhiên sẽ có cách biết, anh chắc chắn sẽ có cách khiến cho Trần Trang thân bại danh liệt, cho dù cao chạy xa bay đến đâu, thì cũng sẽ có ngày không nhìn thấy được bình minh.
Nói xong, anh vững vàng ôm chặt lấy cô gái nhỏ.
Chân Diểu khịt mũi, ngoan ngoãn, cẩn thận gối đầu lên vai anh.
Trái tim cuối cùng cũng trở lại vị trí ban đầu.
Đột nhiên, cô nhớ tới một chuyện khác vô cùng quan trọng, dù sao cô cũng đã rút kinh nghiệm nên quyết định không giấu giếm nữa sau khi do dự hết lần này đến lần khác.
"Anh ơi."
"Hửm?" Người đàn ông thốt ra một âm tiết đơn lẻ, lồng ngực của anh cũng khẽ rung lên.
"Trước khi hôn mê, em dường như đã khôi phục được thị lực."
Anh dừng bước, một lúc sau mới hỏi cô: "Rồi sao nữa?"
"Sau đó... và sau đó em dường như nhìn thấy... anh." Chân Diểu do dự, tự hỏi tại sao mình lại xấu hổ đến mức không nói được lời nào.
"Nhìn thấy anh?" Tống Lộc Bách không hiểu liền lặp lại rõ ràng một lần nữa.
Cô hơi ngượng ngùng gật đầu: "Ừm."
Anh không tiếp tục bước ra ngoài cửa, mà xoay người ôm lấy cô đặt cô lên một cái bàn cao bằng nửa người, hai tay ôm hai chân cô, nghiêng người từ từ tiến lại gần.
Chân Diểu nín thở, bắp chân chạm vào lớp vải cứng của chiếc quần âu.
Hơi thở ấm áp lướt qua hàng lông mi của cô, dường như người đàn ông này đang ở rất gần.
"Có phải là kiểu người em thích không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.