Thần Ma Thiên Tôn

Chương 768: Tố nữ động




Tòa cổ tháp kia cũng không biết phi hành bao lâu, sau khi tiến nhập một tòa sơn lĩnh nguyên thủy, rốt cuộc cũng ngừng lại.
Sơn lĩnh nguyên thủy phía dưới thập phần cao lớn, vô số ngọn núi cao ngất đứng sừng sững, lại có thác nước vạn trượng từ đỉnh núi rơi thẳng xuống, trùng kích xuống đầm nước cùng khe sâu bên dưới. Trong sơn cốc vân vụ lượn lờ, truyền ra thanh âm cự thú rít gào, bộ dáng như là cất giấu rất nhiều hung hiểm to lớn.
Vương Hư từ trên đỉnh cổ tháp bay vọt lên, đứng thẳng trên hư không. Tay hắn đánh ra một đạo ấn quyết, tòa cổ tháp khổng lồ như một ngọn núi cao kia lập tức hóa thành một cái tiểu tháp cao chừng bảy tấc, hạ xuống trong lòng bàn tay của hắn.
Kỷ Càn Khôn tra xét bốn phương tám hướng một phen, xác định không có ai đuổi theo, liền từ trong Càn Khôn Trạc trên cổ tay, lấy ra một quyển Cổ đồ da thú, cầm ở trong tay, tỉ mỉ xem xét.
Hai người hạ xuống đất, men theo con đường nhỏ trên Cổ đồ da thú, đi vào sâu bên trong sơn lĩnh hoang vu, đi tới bên ngoài một tòa cổ động bí ẩn.
Lối vào của cổ động xây dựng dưới đáy một cái u cốc sâu hơn một ngàn thước, cảnh vật chung quanh thập phần lạnh lẽo.
Động khẩu của cổ động hoàn toàn bị hàn băng bao trùm.
Kỷ Càn Khôn thu hồi tấm Cổ đồ, trên mặt lộ ra một tia ý cười vui vẻ, nói:
- Nơi này chính là động phủ do một vị Giáo chủ vĩ đại của Dương Giáo năm xưa mở ra, tên là Tố Nữ Động! Tòa động phủ này tương liên cùng Địa mạch trong lòng đất, có thể ngăn cản Chân Nhân suy tính, ngăn cách tất cả khí tức tiết ra ngoài. Chỉ cần chúng ta trốn vào động phủ này, cho dù là Chưởng giáo Chân Nhân của Quang Minh Thánh Thổ cũng không có khả năng tìm được chúng ta!
Vương Hư ngẩng đầu lên, nhìn về phía tấm bia đá thanh sắc cổ xưa phía trên động khẩu. Tuy rằng đã bị hàn băng bao vây, nhưng vẫn như cũ có thể nhìn thấy ba chữ Tố Nữ Động khắc trên tấm bia đá kia.
- Đúng là một động khẩu tốt!
Vương Hư cảm thán một câu, nhẹ nhàng xoa xoa cằm, lại nói:
- Có người nói, lúc vị Giáo chủ này còn trẻ đã ở trong tòa Tố Nữ Động này thu phục hơn mười vị nữ tử xinh đẹp của các Đại Thánh Thổ Bắc Cương! Mỗi một vị đều là thiên chi kiêu nữ của thế hệ trẻ. Vị Giáo chủ đại nhân này, thật là quá vĩ đại mà!
Kỷ Càn Khôn gật đầu, nói:
- Đúng vậy! Có người nói, trong đó kể cả Thần Nữ của Tứ Tượng Thánh Thổ, Linh Nữ của Quang Minh Thánh Thổ, Thần Nữ của Cửu Thiên Các, thiên chi kiêu nữ của Dưỡng Quỷ Thế gia… hầu như đem thiên kiêu chi nữ của các Đại Thánh Thổ Bắc Cương một lưới bắt hết! Năm xưa đã từng khiến cho mặt mũi của cả Tu luyện giới Bắc Cương đều hoàn toàn mất sạch, bộ mặt các Đại Thánh Thổ toàn bộ quét rác! Nghe nói tại thời đại kia, hầu như mỗi ngày đều có thiếu niên tài tuấn Bắc Cương nhảy sông tự vẫn, cũng không thiếu người bị chọc giận đến chết!
- Đó là thời đại đen tối nhất, cũng là thời đại huy hoàng nhất! Đó là đại thời đại của Dương Giáo chúng ta! Ha ha…
Vương Hư cười nhạt một tiếng, nói:
- Vị Giáo chủ này chính là thiên thượng kỳ tài, thiên phú dị bẩm, thân thể cường đại! Là tấm gương cho chúng ta học tập suốt đời! Bất quá, ta tin tưởng vững chắc, chúng ta sẽ mở ra một đại thời đại càng thêm huy hoàng hơn so với tiền bối! Cái đại thời đại này liền bắt đầu từ Quang Minh Thánh Nữ đi!
Vương Hư một tay nâng cổ tháp, tay còn lại điểm một cái lên trên đỉnh cổ tháp. Một đạo quang hoa bạch sắc từ trong cổ tháp bay ra.
Khi quang hoa bạch sắc biến mất, chỉ còn lại Quang Minh Thánh Nữ, trên người mặc một thân bạch y, duyên dáng yêu kiều đứng tại nơi đó.
Trên mặt Quang Minh Thánh Nữ vẫn như cũ mang tấm lụa che mặt màu trắng, vóc người thon dài, mông ngực no đủ, eo nhỏ như liễu, vóc người hoàn mỹ không tỳ vết, làn da ngọc trắng noãn nhẵn nhụi, quả thật tìm không ra bất kỳ một tia tỳ vết nào.
Quang Minh Thánh Nữ vẫn còn bị tòa cổ tháp kia áp chế, cả người không thể nhúc nhích. Thế nhưng nàng cũng không có thất kinh, một đôi phượng mâu tràn ngập linh tính liên tục chuyển động, tựa hồ như đang suy tư điều gì.
Kỷ Càn Khôn vòng vo hai vòng chung quanh Quang Minh Thánh Nữ, đem toàn thân cao thấp Quang Minh Thánh Nữ đều quan sát một lần, gật đầu nói:
- Cực phẩm a! Không hổ là Thánh Nữ của Quang Minh Thánh Thổ, không chỉ vóc người hoàn mỹ, tâm tính cũng không phải nữ tử khác có thể so sánh được! Đã rơi vào trong tay huynh đệ chúng ta, vẫn còn có thể bảo trì tâm tình bình thản như vậy. Khiến cho người ta bội phục! Đúng là khiến cho người ta bội phục mà!
Dưới sự quan sát của Kỷ Càn Khôn, Quang Minh Thánh Nữ chậm rãi nhắm hai mắt lại, khẽ thở dài một tiếng, nói:
- Các ngươi căn bản không phải là Vương Hư cùng Kỷ Càn Khôn!
Vương Hư gật đầu, nói:
- Nếu như đã bị Thánh Nữ Điện hạ nhìn thấu, huynh đệ chúng ta cũng không tiếp tục ngụy trang nữa! Không sai! Chúng ta quả thật không phải là Vương Hư cùng Kỷ Càn Khôn! Chỉ là nghe nói, hai người bọn họ đều muốn kết thông gia với Quang Minh Thánh Thổ, muốn hỏi cưới Thánh Nữ của Quang Minh Thánh Thổ, hơn nữa vẫn còn đang tranh chấp, chưa thể ngã ngũ. Huynh đệ chúng ta thật sự không muốn nhìn thấy bọn họ tiếp tục tranh đấu nữa, cho nên mới thay mặt cho hai người bọn họ, trước một bước kết làm đạo lữ song tu với Thánh Nữ Điện hạ!
Kỷ Càn Khôn nói:
- Không sai! Kỳ thật mục tiêu đầu tiên mà huynh đệ chúng ta đến Bắc Cương chính là Thần Nữ của Thiên Đế Sơn! Thế nhưng nghe nói Vương Hư cùng Kỷ Càn Khôn đều muốn lấy Quang Minh Thánh Nữ làm vợ, chúng ta tự nhiên phải tới nhìn xem một chút, Quang Minh Thánh Nữ rốt cuộc là nữ tử thiên tiên xinh đẹp như thế nào? Không nghĩ tới, ánh mắt của Vương Hư cùng Kỷ Càn Khôn đúng là rất không tệ! Quang Minh Thánh Nữ cũng không khiến cho huynh đệ chúng ta thất vọng!
Quang Minh Thánh Nữ cũng không mở mắt ra, chỉ nhàn nhạt nói:
- Các ngươi là truyền nhân của Âm Dương Thánh Giáo?
Ba ba!
Kỷ Càn Khôn vỗ tay mấy cái, cười nói:
- Quang Minh Thánh Nữ thật là thông minh tuyệt đỉnh, đoán một cái liền trúng ngay! Tại hạ là Thánh Tử của Dương Giáo, Công Tôn Nhất Bạch!
Trong lúc nói chuyện, thân hình cùng dung mạo của Kỷ Càn Khôn cũng phát sinh biến hóa, rất nhanh đã biến thành một gã mỹ nam tử phong độ ngời ngời. Chỉ là cặp mày hơi mỏng, đôi môi mỏng dính, gương mặt cũng hơi chút gầy gò, trong mắt thủy chung mang theo một tia nụ cười tà khí.
Vương Hư nói:
- Thần Tử của Dương Giáo, Thiên Bích Lạc!
Thân hình cùng dung mạo của Vương Hư cũng phát sinh biến hóa, cũng là một gã nam tử tuấn dật, trên cặp môi còn nuôi hai chòm râu tu bổ vô cùng chỉnh tề, khá có khí chất nam nhân. Chỉ là sắc mặt của hắn lại có chút trắng bệch, mang theo vài phần bệnh trạng.
Cho dù Công Tôn Nhất Bạch cùng Thiên Bích Lạc dùng chân dung của mình hành tẩu tại Tu luyện giới, nhất định cũng là mỹ nam tử mê đảo ngàn vạn thiếu nữ. Trên người mỗi tên đều có một cỗ khí chất quý tộc, căn bản không giống hai tên hái hoa đạo tặc chút nào.
Trên thực tế, thân là Thần Tử cùng Thánh Tử của Dương Giáo, những chuyện mà hai người bọn họ làm, so với hái hoa đạo tặc cũng không khác gì nhau.
Thiên Bích Lạc nhẹ nhàng sờ sờ hai mảnh ria mép, nói:
- Truyền nhân của Dương Giáo chúng ta đều luôn thập phần thương hương tiếc ngọc! Chúng ta lưu lại cho Thánh Nữ Điện hạ quyền được tuyển chọn! Thánh Nữ Điện hạ có thể tuyển chọn một trong hai người ta và Công Tôn Nhất Bạch, ở trong tòa Tố Nữ Động này tiến hành một hồi giao lưu Đạo pháp nhẹ nhàng vui vẻ sung sướng!
Cho dù Quang Minh Thánh Nữ có bình tĩnh đến đâu đi nữa, đến lúc này, trong ánh mắt nàng cũng lộ ra một tia lo lắng. Nàng khẽ cắn nhẹ hàm răng, hỏi:
- Nếu như ta không chọn ai hết thì sao?
Công Tôn Nhất Bạch cười hắc hắc, nói:
- Nếu như Thánh Nữ Điện hạ đã không muốn tuyển chọn, như vậy huynh đệ chúng ta tự nhiên cũng sẽ không để ý, đồng thời cùng nhau giao lưu với Thánh Nữ Điện hạ! Nói như vậy, sự lý giải của Thánh Nữ Điện hạ đối với Đạo pháp của Dương Giáo chúng ta, sợ rằng sẽ càng khắc sâu hơn a! Thánh Nữ Điện hạ, ngươi cảm thấy thế nào?
- Vô sỉ!
Từ mi tâm Quang Minh Thánh Nữ lao ra từng đạo từng đạo quang thúc bạch sắc. Đó chính là từng đầu từng đầu Quy tắc Chân Nhân, số lượng đạt tới 128 đầu Quy tắc Chân Nhân, muốn phá tan sự áp chế của tòa cổ tháp kia.
Ầm!
Lực lượng của 128 đầu Quy tắc Chân Nhân quả thật cường đại, dưới tình huống Công Tôn Nhất Bạch cùng Thiên Bích Lạc bất ngờ không kịp đề phòng, tòa cổ tháp đã bị đánh văng ra ngoài.
Quang Minh Thánh Nữ khôi phục năng lực hành động, bước ra một bước lên trên hư không, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Thế nhưng tốc độ phản ứng của Công Tôn Nhất Bạch cùng Thiên Bích Lạc cực nhanh, một lần nữa câu thông cổ tháp, thức tỉnh lại Khí linh của Chí Tôn Vương Khí, bức cho Quang Minh Thánh Nữ phải lui ngược trở về.
- Hắc hắc… Thánh Nữ Điện hạ, ngươi không khỏi quá coi thường truyền nhân Dương Giáo chúng ta rồi! Nếu như ngươi đã rơi vào trong tay chúng ta, thì nhất định phải khuất phục! Ngươi hẳn là biết rõ, từ xưa đến nay, phàm là nữ tử bị truyền nhân Dương Giáo chúng ta nhìn trúng, tuyệt đối không có khả năng còn cơ hội đào tẩu!
Vương Hư nâng cổ tháp lên quá đầu, từng đạo từng đạo quang thúc từ trong tháp lao ra, trấn áp trên người Quang Minh Thánh Nữ.
Trên mặt Công Tôn Nhất Bạch thủy chung mang theo dáng tươi cười nhàn nhạt, bước mấy bước về phía Quang Minh Thánh Nữ, cười nói:
- Để cho ta gỡ xuống khăn che mặt của Thánh Nữ Điện hạ a! Cũng không biết dưới cái khăn che mặt này là tiên nhan xinh đẹp đến thế nào đây?
Công Tôn Nhất Bạch vừa mới vươn tay ra, muốn đi gỡ xuống khăn che mặt của Quang Minh Thánh Nữ. Đột nhiên, sau lưng hắn chợt vang lên một tiếng bước chân khe khẽ!
- Tiếng bước chân từ đâu ra?
Sắc mặt Thiên Bích Lạc cùng Công Tôn Nhất Bạch đều khẽ biến. Nơi này làm sao lại có người ngoài?
Trong con ngươi xinh đẹp của Quang Minh Thánh Nữ cũng lộ ra vẻ vui mừng, đảo mắt nhìn về phía tiếng bước chân kia vang lên, trong lòng sinh ra hy vọng thoát khốn.
Nếu như thật có kẻ nào đó có thể giúp nàng thoát khỏi ma chưởng của hai tên hái hoa đạo tặc này, cho dù yêu cầu nàng lấy thân báo đáp, chưa chắc cũng không thể a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.