Thần Ma Thiên Tôn

Chương 333: Thần Huyết đến tay




Lá sen trong hồ tản mát mùi hoa sen thơm ngát, dào dạt sinh cơ.
Ninh Tiểu Xuyên hét lớn một tiếng:
- Cửu Cung Bát Phong – Hỏa Thần Luyện Phong.
Đây chính là một loại Phong trong Hủy Diệt chi phong.
Đôi tay hắn tản mát ra một tia hỏa tinh đỏ thẫm, ngưng tụ thành từng đoàn hỏa diễm, chậm rãi đẩy về phía trước, tạo thành một trận gió hỏa diễm cực nóng.
Phốc… Phốc… Phốc…
Gió do hỏa diễm ngưng tụ mà thành.
Lá sen trên hồ sen bị ngọn lửa đốt thành tro bụi, trọ bụi rơi vào nước, khiến cho hồ nước vốn thanh tịnh, chầm chậm biến thành màu đỏ như máu.
Cái hồ này chính là một cái hồ máu.
Đây là một loại ảo giác, chỉ có người biết cách phá giải ảo giác, mới có thể nhìn thấy hình dáng thực sự của hồ máu.
Hồ máu tràn đầy dần ngưng tụ lại một chỗ, tạo thành một giọt huyết dịch lấp lánh, từ trong hồ bay lên, lơ lửng trên hư không.
Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên kích động không thôi, liền vội vàng thu giọt Thần Huyết lại.
Với hắn mà nói, đây chính là bảo vật trân quý nhất trong Thiên Đế Thần Cung.
So với giọt Thần Huyết này, tất cả những bảo vật khác, chỉ có thể coi là phàm phẩm.
Ngay lúc Ninh Tiểu Xuyên thu hồi Thần Huyết, Bạch Ly thiếu chủ cũng đã đuổi tới, một chưởng đánh về phía lưng hắn.
Ninh Tiểu Xuyên mở ra Long Dực, bay lên cao, không hề có ý định liều mạng với Bạch Ly thiếu chủ, thân hình hóa thành một đường vòng cung, bay lên mái của Thần Cung.
Ninh Tiểu Xuyên hai tay cầm kiếm, chém ra một đạo kiếm khí.
Vụt...
Một đạo kiếm khí hình rồng đỏ thẫm bay ra ngoài, chém về phía Bạch Ly thiếu chủ.
Tu vi Võ Đạo của Ninh Tiểu Xuyên hiện nay chính là Thoát Tục tầng thứ chín, cho dù không sử dụng Ma kiếm, không mượn lực lượng của Tiểu Long, thì vẫn có thể khiêu chiến với Võ Tôn.
Hiện tại, Ninh Tiểu Xuyên và Tiểu Long hóa thân thành Đấu Chiến Thần Long Sứ, chiến lực càng tăng vọt gấp mấy lần, mỗi một kiếm đều có uy lực kinh thiên động địa, đủ để sánh ngang với những Vương Hầu thế hệ trước trong triều đình.
Ầm...
Lực lượng của Bạch Ly thiếu chủ thập phần đáng sợ, một kích nện xuống, liền xé rách một đường dài trong hư không.
Ninh Tiểu Xuyên nhảy lên mái của Thần Cung, mở ra Long Dực, phá không phi hành.
Bạch Ly thiếu chủ đuổi sát không bỏ, thân thể đột nhiên bành trướng, biến thành cao hơn 100 mét, hóa thành một cự nhân khổng lồ, đánh ra một đạo chưởng ấn hủy thiên diệt địa.
- Bạch Ly thiếu chủ, nếu cứ tiếp tục liều mạng như vậy, tất cả bảo vật bên trong Thần Cung sẽ bị người khác lấy hết, đối với chúng ta mà nói, cũng không có lợi ích gì.
Ninh Tiểu Xuyên cũng không muốn để người khác biết được hắn đã lấy đi Thần Huyết, cho nên mới cố ý nói như vậy.
Thực ra, Ninh Tiểu Xuyên căn bản không hề có hứng thú với những bảo vật khác bên trong Thiên Đế Thần Cung.
Bởi vì, hắn biết rõ bảo vật chính thức trong Thiên Đế Thần Cung, căn bản không có người nào có thể mang đi. Như vậy thì Thần Huyết chính là bảo vật trân quý nhất rồi.
Bạch Ly thiếu chủ hừ lạnh nói:
- Cho dù ta không lấy được bất kỳ bảo vật nào thì cũng phải lấy bằng được mạng của ngươi. Sau đó là Diệp Nam Thiên và Nhiếp Lan Tâm, tất cả các ngươi đều không thể trốn thoát.
- Bạch Ly thiếu chủ, ngươi còn muốn quay trở lại Ngọc Lam Đế quốc không?
Thanh âm của Ninh Tiểu Xuyên đột nhiên trầm xuống.
- Ngươi biết phương pháp quay trở lại Ngọc Lam Đế quốc?
Công kích của Bạch Ly thiếu chủ thoáng chậm lại không ít.
- Đương nhiên là ta biết rõ.
Ninh Tiểu Xuyên tự tin nói.
- Vậy ta bắt ngươi lại trước, đợi sau khi trở về Ngọc Lam Đế quốc rồi chém.
Bạch Ly thiếu chủ cũng không có ý định dừng tay, đột nhiên đánh một chưởng lên người Ninh Tiểu Xuyên, đánh hắn bay ra ngoài.
Còn may Ninh Tiểu Xuyên mặc áo giáp Thần Long, bằng không thì chắc chắn đã trọng thương rồi.
Bạch Ly thiếu chủ không chỉ thân hình biến thành đá, mà ngay cả cái đầu cũng biến thành đầu đá rồi.
Ninh Tiểu Xuyên quả thật rất muốn luyện hóa Thần Huyết, trùng kích đến Địa Tôn cảnh, sau đó nghiền cái đầu đá của Bạch Ly thiếu chủ thành cặn bã.
Thế nhưng, ý nghĩ này chỉ thoáng lướt qua trong đầu hắn, hắn liền khắc chế lý trí của mình. Bây giờ còn chưa phải là thời điểm tốt nhất để luyện hóa Thần Huyết.
Sự tồn tại của “Thần Huyết”, tuyệt đối không thể để bất kỳ kẻ nào biết được. Bằng không, cho dù hắn có luyện hóa được Thần Huyết, đạt tới Địa Tôn cảnh, thì vẫn sẽ có vô số cao thủ tìm tới cửa, muốn uống tinh huyết trong người hắn.
Đoán chừng còn có người bắt hắn lại, luyện chế thành Huyền đan.
Vì Thần Huyết này, chỉ e rằng kể cả cấp bậc như Kiếm Thánh, cũng sẽ ra tay với Ninh Tiểu Xuyên.
Cho nên, chỉ có thể âm thầm luyện hóa, tuyệt đối không thể để bất cứ kẻ nào biết được.
Ầm...
Không gian hỗn loạn không ngừng bị phá vỡ, đã có không ít người xông vào Thiên Đế Thần Cung, thu thập những bảo vật có thể mang đi.
Đây là nơi Thiên Đế từng ở, cho dù chỉ là một cái đèn bằng đồng, thì cũng tuyệt đối là một kiện Huyền Khí bất thế.
Lúc tất cả mọi người đang cướp đoạt bảo vật trong Thiên Đế Thần Cung, Ninh Tiểu Xuyên và Bạch Ly thiếu chủ cũng đang đánh nhau túi bụi, khó mà tách ra nổi.
Tổng cộng có 18 tòa Thần Cung, có cung điện thì cất giữ điển tịch, có cung điện thì cất giữ Huyền Khí, đan dược, Huyền thạch… Mặc dù phần lớn mọi thứ trong cung điện không thể lấy đi, chẳng qua mọi người vẫn tìm được rất nhiều trân bảo quý hiếm, mỗi Võ giả đều thu hoạch được rất nhiều kỳ bảo.
Không lâu sau, phàm là những bảo vật có thể mang được rời khỏi Thiên Đế Thần Cung, đều đã bị thu hoạch hầu như không còn, tất cả Võ giả đều tập trung ở bên ngoài tòa Thần Cung thứ bảy.
Nơi này có một cái tiểu hồ cạn khô, đáy hồ dày đặc hoa văn trận pháp, tất cả mọi người đều suy đoán, hoa văn trận pháp dưới đáy hồ, nhất định là Truyền Tống trận trở về Ngọc Lam Đế quốc.
Chỉ có một giọt huyết dịch của Linh Hư Tôn Giả, mới có thể mở ra được Truyền Tống trận này.
Thật ra, tiểu hồ bị khô này, chính là cái hồ sen chứa Thần Huyết. Lúc Ninh Tiểu Xuyên lấy Thần Huyết đi, hắn cũng đã phát hiện được hoa văn trận pháp dưới đáy hồ, cho nên mới tự tin nói mình biết cách trở về Ngọc Lam Đế quốc.
- Không ngờ Ninh Tiểu Xuyên và tên thạch nhân kia vẫn còn đánh nhau, bọn hắn đánh nhau từ đầu tới cuối, còn chưa chịu dừng lại.
- Ninh Tiểu Xuyên cũng thật là xui xẻo, vốn là người xông vào Thần Cung đầu tiên, nhưng lại gặp phải đại địch, chỉ có thể bị ép phải chiến đấu, kết quả là không thu thập được bảo vật gì. Hắc hắc…
Rất nhiều Võ giả đều đang đắc chí, trong túi Càn Khôn cất giấu không ít bảo vật, đều tự nhận bản thân thu hoạch lớn.
Vân Trung Hầu và Kim Đô thế tử đang đại chiến với nhau, mỗi người đều cướp được một nửa dòng sông thiên địa tinh khí.
Một Võ giả trẻ tuổi nói với vẻ cực kỳ hâm mộ.
Phía trên Thiên Đế Thần Cung, có tổng cộng ba dòng sông do thiên địa tinh khí hội tụ mà thành. Trong đó, dòng sông khổng lồ nhất đã bị Linh Hư Tôn Giả đoạt, Thánh Nữ Ma Môn cũng lấy đi một dòng sông.
Hai người Vân Trung Hầu và Kim Đô thế tử tới muộn hơn bọn họ một bước, cho nên bắt đầu tranh đoạt dòng sông thiên địa tinh khí thứ ba.
- Nghe nói Nhiếp thị song mỹ cũng liên thủ đoạt được một kiện chiến khí Thượng Cổ thần bí, ít nhất cũng là cấp bậc Huyền Khí cửu phẩm, thậm chí rất có khả năng là nửa kiện Chí Tôn Hoàng Khí.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, nói:
- Làm sao có thể? Trấn Tông chi bảo của Thiên Âm Tông là Thái Huyền Cầm, cũng chỉ mới là một kiện Huyền Khí cửu phẩm mà thôi. Cũng chính vì có Thái Huyền Cầm cho nên Thiên Âm Tông mới có thể sừng sững ngàn năm không đổ, trở thành đại Tông môn có thể đếm được trên đầu ngón tay, uy chấn thiên hạ. Bây giờ, Thiên Âm Tông lại có thể một kiện Huyền Khí cửu phẩm nữa, vậy chẳng phải là càng cường đại hơn sao?
- Nếu như nửa kiện Chí Tôn Hoàng Khí xuất thế, e rằng Thiên Âm Tông sẽ siêu việt cả Nhất Nguyên Tông, trở thành thiên hạ đệ nhất Tông môn, đủ để uy hiếp cả triều đình.
Gần như mỗi người đều đạt được một kiện bảo vật, chẳng qua là có người bí mật giấu đi, có người thì không cẩn thận lộ ra, mới bị người khác phát hiện.
- Các ngươi xem, Nhiếp thị song mỹ đến rồi.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Nhiếp thị song mỹ, trong đó, có một vài thiên kiêu tu vi Võ Đạo cường hoành, thậm chí trong mắt lộ ra thần sắc tham lam.
Ánh mắt Nhiếp Lan Tâm như đuốc, một đạo Võ Hồn Pháp Thân từ trong cơ thể lao ra, ngưng tụ thành hình thái một cây cổ cầm màu tím, lơ lửng trên đỉnh đầu.
- Trời ơi… Võ Hồn Pháp Thân… Nàng ta đột phá đến Địa Tôn cảnh rồi.
Những Võ giả định ra tay cướp đoạt, lập tức mạnh mẽ kìm chế ý nghĩ trong lòng.
Chiến lực của một vị Võ Tôn cực kỳ đáng sợ, đủ khiến người khác phải kiêng kỵ, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hơn nữa, Võ Tôn có bản lĩnh tự bảo mệnh rất mạnh, muốn giết chết Võ Tôn, trừ phi là ngươi có được chiến lực siêu việt nàng gấp mười lần, như vậy mới có thể nắm chắc.
Đánh bại Võ Tôn dễ, muốn giết chết Võ Tôn thì lại rất khó.
- Tỷ tỷ, tỷ nhanh cứu tiểu Hầu gia đi, hắn lại bị tảng đá lớn kia đuổi giết rồi.
Nhiếp Lan Chi cũng biết thạch thú cự nhân lợi hại, cho nên rất lo lắng đến an nguy của Ninh Tiểu Xuyên.
Nhiếp Lan Tâm khẽ nhíu mày, nàng cảm thấy muội muội rõ ràng có tình ý với Ninh Tiểu Xuyên, điều này khiến nàng cảm thấy rất bất an, bất luận như thế nào, nàng cũng không thể để cho Lan Chi có vướng mắc tình cảm với Ninh Tiểu Xuyên được.
Nàng ôn nhu nói:
- Yên tâm đi, lực lượng của thạch thú cự nhân quả thật rất cường đại, thế nhưng Ninh Tiểu Xuyên có Thần Long hộ thể, cũng không dễ bị giết chết như vậy đâu.
- Nhưng mà tiểu Hầu gia đã bị thương rồi, tỷ không đi giúp hắn thì ta giúp.
Trong lòng Nhiếp Lan Chi rất sốt ruột, đôi mắt có chút ướt, giống như lệ sắp tuôn trào.
Ninh Tiểu Xuyên không chỉ một lần cứu nàng, mà còn chiếu cố nàng, hai người ở cùng nhau một thời gian dài. Nhiếp Lan Chi đã sớm nảy sinh tình cảm với Ninh Tiểu Xuyên, đây mới là tình cảm thực sự, không chỉ đơn thuần là sùng bái và tôn kính.
Nhiếp Lan Tâm thi triển Thần Thông Võ Đạo giữ nàng lại, không cho phép nàng tiếp tục dây dưa với Ninh Tiểu Xuyên.
Gần như tất cả Võ giả đều đi đến bờ hồ cạn nước.
Tất nhiên cũng có người đi giúp Ninh Tiểu Xuyên.
Ngự Thanh quả thật đủ nghĩa khí, đứng trên đỉnh thiểm điện thứ bảy, lấy ra một kiện Huyền Khí, đánh về phía thạch thú cự nhân.
Ngự Thanh đã chiếm được chỗ tốt trong Thiên Đế Thần Cung, đột phá bình chưởng, trùng kích đến Địa Tôn cảnh, tu vi tăng lên gấp vài lần.
Hắn phóng thích ra Võ Hồn Pháp Thân, chiến đấu cực kỳ điên cuồng, cùng lúc đánh ra 8 kiện Huyền Khí, tạo thành uy hiếp cực lớn đối với thạch thú cự nhân.
- Đa tạ tiểu vương gia xuất thủ tương trợ.
Ninh Tiểu Xuyên nói.
- Huynh đệ cần gì khách sáo nhiều như vậy? Trở về Hoàng thành, ngươi nhất định phải mời ta đến Quan Ngọc Lâu uống một chén, tốt nhất là mời Ngọc Ngưng Sanh cô nương xướng một khúc, như vậy thì quá mỹ diệu rồi.
Ngự Thanh cười lớn, căn bản không hề e ngại Bạch Ly thiếu chủ trả thù.
Ba đại cao thủ đại chiến đến trời long đất lở, Huyền Khí và Thần Thông Võ Đạo bay đầy trời.
Vụt...
Linh Hư Tôn Giả ngự không phi hành, trên người lượn lờ một tầng sương mù màu trắng, bao phủ bên ngoài thân hình thon thả, đứng yên trên hồ nước.
Đầu ngón tay của nàng nhỏ ra một giọt máu tươi, rơi vào đáy hồ, lập tức kích hoạt trận pháp của đáy hồ.
Vụt...
Một đạo hào quang đỏ như máu từ dưới đáy hồ phóng lên trời, tản mát ra hào quang chói mắt, bao trùm lấy Linh Hư Tôn Giả.
Hào quang lóe lên.
Linh Hư Tôn Giả liền biến mất khỏi hư không.
Sau đó, Vân Trung Hầu, Kim Đô thế tử, Diệp Nam Thiên,… cũng đồng loạt theo Truyền Tống trận rời đi.
Nửa canh giờ sau, ngoại trừ Ninh Tiểu Xuyên, Ngự Thanh, Bạch Ly thiếu chủ đang chiến đấu ra, cũng chỉ còn lại cao thủ của Ma Môn là vẫn không rời đi, đứng bên cạnh hồ nước cạn khô xem chiến.
Thánh Nữ Ma Môn nhìn chằm chằm ba đại cao thủ đang chiến đấu, trong mắt lộ ra thần sắc lo lắng, đợi đến khi tất cả mọi người rời đi mới nói:
- Ninh Tiểu Xuyên từng ra tay trợ giúp Ma Môn chúng ta, việc này ta không thể khoanh tay đứng nhìn được. Linh Nhi, ngươi dẫn những người khác đi trước, ta đến trợ giúp hắn một tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.