Thần Ma Thiên Tôn

Chương 1191: Sao băng




Nghe thấy tên Trâu sư huynh, Nhiếp Lan Chi và Ngự Tây Tây sắc mặt liền tối lại.
Nhưng cuối cùng hai người vẫn đứng dậy, quay người cùng nhân ảnh kia rời đi.
Cách hẻm núi đó không xa là một tòa kiến trúc đổ nát, nhìn bề ngoài thì vẫn có thể nhận ra đó là Thiên Đình trước kia.
Tại nơi trước kia là Thần Trữ Cug, lúc này là một vài thiên kiêu trẻ tuổi của Thần Trữ Cung đang đứng quanh một nam tử tướng mạo xấu xí.
Nam tử này tu vi khoảng Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong, cao hơn hẳn các thiên kiêu ở xung quanh.
- Ha ha, sau này các ngươi cứ theo ta đảm bảo tu vi sẽ tăng tiến Chưa biết chừng sau này còn ngưng kết ra Thần Cách, trở thành Thứ Thần.
Nam tử xấu xí kia cười ha hả, nói với những thiên kiêu xung quanh.
Trong số những thiên kiêu này tuy cũng có người lộ vẻ coi thường, nhưng phần lớn là cố gắng nịnh nọt nam tử kia.
- Vậy thì mọi việc phải nhờ Trâu sư huynh rồi. Nghe nói ca ca của Trâu sư huynh giờ đã là cao thủ Thứ Thần tầng thứ chín, chỉ còn chút nữa là đột phá thần cấp rồi.
- Nếu Trâu đại nhân đột phá thần cấp thì không phải vô địch vùng tinh vực này sao?
- Đúng thế, đến lúc đó chúng ta được thơm lây rồi. Không còn phải như hiện giờ, ngày nào cũng thấp thỏm sợ bị kẻ khác giết.
...
Những thiên kiêu xung quanh ai cũng cố tâng bốc vị sư huynh của nam tử xấu xí có tên Trâu Xung này.
Nhưng cũng khó trách họ như vậy giờ Thiên Đình gần như không còn cao thủ nữa, tu vi cao nhất cũng chỉ là Tạo Hóa Cảnh.
Nhưng sư huynh của Trâu Xung thì không những tu vi tự thân là Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong mà đáng sợ hơn là sau lưng hắn còn có một ca ca là Thứ Thần tầng thứ chín.
Trong vùng tinh vực này, Thứ Thần tầng thứ chín đã là cao thủ đỉnh cao nhất rồi.
Vì thế, tuy Trâu Xung chỉ là Tạo Hóa Cảnh nhưng có thể hoành hành bá đạo ở đây, chẳng ai dám động vào hắn.
Trâu Xung nghe đám thiên kiêu kia ca ngợi tâng bốc, cười đến không ngậm được mồm lại.
Hắn biết những kẻ này trước kia đều được gọi là thiên kiêu chi tử, cứ nghĩ tới việc một đám thiên kiêu chi tử quỳ trước mặt mình làm con làm cháu là Trâu Xung lại vô cùng sảng khoái.
Nhưng sự sảng khoái này sớm muộn gì cũng có ngày trở nên nhàm chán. Giờ Trâu Xung đã bắt đầu cảm thấy phiền rồi.
- Bọn chúng đúng là quê mùa, ngu ngốc. Không biết trước kia làm thế nào mà thành thiên kiêu chi tử được. Không bằng cả đám rác rưởi văn minh Thần Hà. Sau này tìm cơ hội xử lý chúng cho xong.
Trâu Xung nghĩ bụng, mắt nhìn ra cửa.
Hắn đang đợi Ngự Tây Tây và Nhiếp Lan Chi về.
Cứ nghĩ tới dung nhan như tiên của hai người họ là hắn lại thấy nhộn nhạo.
- Cũng chỉ có mấy nàng này là tướng maoọ không rồi. Trước đây không lâu ta đã chơi chết mọt ngươi, đám nữ tử quê mùa này có mùi vị hơn nữ nhân văn minh Thần Hà nhiều. Đặc biệt hai cực phẩm còn lại này. Chỉ đáng tiếc mấy nữ nhân có sắc hơn đã mất tích, đúng là lãng phí. Nhưng hai người còn lại này bất luận thế nào ta cũng không thể để chạy mất. Đến lúc đó ta chơi bời trước rồi tặng đại ca. Đại ca thích nhất là chơi dần dần những nữ nhân xinh đẹp cho đến chết.
Trâu Xung thầm cười đắc ý, trên mặt có vài phần nóng ruột:
- Người ta muốn gặp sao còn chưa tới? Hai vị muội muội đó còn không tới nữa thì các ngươi biết hậu quả đấy!
Thấy Trâu Xung nổi giận, các thiên kiêu Thần Trữ Cung run rẩy toàn thân.
Trước kia khi nổi giận Trâu Xung đã hành hạ không ít người trong số bọn ọ.
Khi các thiên kiêu đang sợ nơm nớp thì Ngự Tây Tây và Nhiếp Lan Chi xuất hiện ở cửa.
Thấy hai người họ, sắc mặt Trâu Xung bỗng rạng rỡ hắn, cười ha hả ra đón:
- Hai vị muội muội, ta đã đợi hai muội lâu lắm rồi. Lát nữa hai muội phải bồi thường thỏa đáng cho ta đấy.
Ánh mắt Nhiếp Lan Chi và Ngự Tây Tây có vài phần chán ghét, nhưng chỉ đành miễn cưỡng cười cho qua.
Đến khi Nhiếp Lan Chi và Ngự Tây Tây sắp tới trước mặt mình, sắc mặt Trâu Xung bỗng nhiên biến đổi, thò tay về phía hai người họ.
Nhìn mục tiêu của hắn lại chính là ngực của Ngự Tây Tây và Nhiếp Lan Chi.
Trực tiếp tóm ngực nữ tử, Ngự Tây Tây và Nhiếp Lan Chi biến sắc, lùi nhanh về sau, cùng lúc đó quát lên:
- Trâu Xung, ngươi muốn làm gì?
- Không có gì, chỉ là đùa với hai muội muội chút thôi.
Trâu Xung cười hề hề, tốc độ vẫn không hề giảm, sắp chạm tới hai người họ rồi.
Đúng lúc đó, trong tay Ngự Tây Tây và Nhiếp Lan Chi xuất hiện lưỡi kiếm nhọn sắc, không chút do dự kề lên cổ mình.
Thấy thế Trâu Xung vội dừng bước:
- Đừng!
Mũi kiếm đã kề sát chiếc cổ mảnh của hai người, trên cổ Ngự Tây Tây thậm chí đã rỉ máu.
- Mẹ kiếp, lại là trò này. Nếu không phải lão tử không muốn chúng chết thì đã thành công lâu rồi. Nhưng như vậy mới thú vị, để xem các ngươi kiên trì được bao lâu.
Trâu Xung hừ lạnh một tiếng, nhưng lại tươi cười nói:
- Hai vị muội muội lại nổi giận rồi. Ta chỉ đùa với hai muội thôi mà. Đùa xong rồi thì chúng ta nói chính sự.
Thấy Trâu Xung tỏ vẻ nghiêm chỉnh, Ngự Tây Tây và Nhiếp Lan Chi mới dần thả lỏng.
Trâu Xung gật gù nói tiếp:
- Lần này ta tới là để dạm hỏi, hai vị muội muội chuẩn bị mấy ngày nữa gả cho ta. Còn về lễ vật, ta sẽ không bạc đãi hai muội. Đây là lễ đan.
Trâu Xung vung tay, một tờ danh sách lễ vật bay ra.
Dường như là cố tình khoe, mỗi người xung quanh đó đều có một tờ, ngay cả Ngự Tây Tây và Nhiếp Lan Chi cũng có.
Nhưng hai người họ không thèm nhìn lấy một cái, ném thẳng xuống đất:
- Trâu Xung, bọn ta sẽ không lấy ngươi.
- Không gả cho ta? Được, vậy ta đi luôn. Nhân thể ta thông báo cho hai muội, vị Tử Kim tiền bối của hai muội e là không quay về nữa rồi. Cả tin tức của mỹ nhân tuyệt sắc, tỷ tỷ của vị muội muội đây ta cũng không nói nữa.
Trâu Xung cũng rất dứt khoát, nói xong quay người đi luôn.
Nghe thấy tin tức về tỷ tỷ mình, Nhiếp Lan Chi sắc mặt đại biến, không kìm được định chặn Trâu Xung lại nhưng Ngự Tây Tây đã ngăn nàng.
Sau khi Trâu Xung đi, mọi người trong đại điện đều trầm mặc.
- Hai vị sự muội, việc này hai người không cần suy nghĩ nữa. Chúng ta lập tức rời khỏi đây, đến một nơi khác. Ta không tin Trâu Xung có thể đuổi theo chúng ta suốt.
- Nói rất đúng, tốt xấu gì chúng ta cũng là thiên kiêu của Thần Trữ Cung, giờ thảm hại thế này, thà chết chứ không thể cứ chịu nhục thế này được.
...
Một lúc sau, mấy vị thiên kiêu đầy bi phẫn vây quanh Ngự Tây Tây và Nhiếp Lan Chi nói.
Nhưng cũng có vài người đầy tham lam nhìn tờ lễ đan.
Nghe những người kia nói thế, họ liền lên giọng:
- Các ngươi nói dễ nghe nhỉ. Nếu bắt các ngươi đi chết thật thì các ngươi có chịu không? Nếu chịu thì đã không sống lay lắt đến tận bây giờ. Tây Tây muội muội, Lan Chi muội muội đừng có nghe họ. Ta thấy hai muội nên gả cho Trâu sư huynh, nếu gả cho Trâu sư huynh rồi sau này chắc chắn sẽ không thiếu tài nguyên tu luyện. Đó mới là đại cơ duyên của các muội.
Những lời nói như vậy đương nhiên bị những thiên kiêu kia phản kích.
- Mẹ kiếp, đây là các ngươi đang đẩy hai vị sư muội xuống hố lửa. Lẽ nào các ngươi còn không nhận ra bản tính của tên Trâu Xung đó? Trước đây không lâu Diệp sư tỷ đã chết trong tay hắn, các ngươi quên mối thù này rồi sao?
- Là tự Diệp sư tỷ tìm đến cái chết. Cứ hầu hạ cho tốt Trâu Xung sư huynh là được, cứ sống chết muốn phản kháng, chết trách ai?
...
Hai người Ngự Tây Tây và Nhiếp Lan Chi mặt mày tái nhợt nghe xung quanh cãi vã.
Nhân lúc không ai chú ý, hai người họ lén rời khỏi đại điện.
Đứng trên một tòa lầu, sắc mặt của cả hai đều vô cùng khổ sở.
- Lan Chi, muội định thế nào? Sẽ không gả cho tên khốn Trâu Xung đó thật đấy chứ?
Trầm mặc một lúc, Ngự Tây Tây nói.
Nhiếp Lan Chi cúi gằm, nước mắt lã chã rơi:
- Muội cũng không muốn, nhưng muốn tìm tỷ tỷ thì chỉ có cách gả cho Trâu Xung mới có hy vọng.
Giang tay ôm Nhiếp Lan Chi vào lòng, Ngự Tây Tây càng thêm hụt hẫng.
Trước giờ Ngự Tây Tây luôn là quận chúa cao ngạo, nhưng lúc này nàng lại vô cùng bất lực.
Họ trước kia là thiên kiêu nhưng giờ chỉ như một đám cừu đang chờ người tới làm thịt, không có chút khả năng phản kháng nào.
- Nếu tiểu hầu gia ở đây thì chắc chắn sẽ có cách.
Dựa trong lòng Ngự Tây Tây, Nhiếp Lan Chi đột nhiên nói.
Ngự Tây Tây cười khổ, rồi lắc đầu nói:
- Ta không muốn thấy Ninh Tiểu Xuyên xuất hiện ở đây.
- Tại sao?
Nhiếp Lan Chi lấy làm lạ ngẩng lên nhìn Ngự Tây Tây.
Ngự Tây Tây thở dài:
- Ninh Tiểu Xuyên tính cách quá kiêu ngạo. Tới đây có lẽ hắn thà chết cũng không chịu cho Trâu Xung sỉ nhục. Như vậy thì hoàn cảnh của hắn sẽ rất khó khăn.
- Tiểu hầu giả quả thật là người như vậy.
Nhiếp Lan Chi gật đầu, cười gượng rồi đổi chủ đề:
- Tỷ tỷ nhìn kìa. Hôm nay lại có sao băng.
Ngự Tây Tây ngẩng lên vừa hay thấy được một ngôi sao băng bay qua bầu trời
Lắc lắc đầu, Ngự Tây Tây nói:
- Đó không phải sao băng, chắc là dấu vết Tinh Không Châu của vị cường giả nào đó. Nếu chúng ta làm được thì cũng không cần ở lại đây rồi.
Thở dài một tiếng, Ngự Tây Tây và Nhiếp Lan Chi không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ nhìn ngôi sao băng hiếm thấy kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.