Thần Ma Cửu Biến

Chương 3: Đằng Vân Đại Lục




Thời gian từng ngày đi qua, Trương Hiểu Vũ mỗi ngày đều khắc khổ tu luyện Cương Lôi Kính, vì linh hồn chủ nhân thân thể tử vong, nên nguyên lực trong thân thể dần dần bị đào móc ra, sau đó bị luyện hóa một lần nữa, nhét vào trong đan điền trống trải của Trương Hiểu Vũ.

Hiện tại Trương Hiểu Vũ đã là Võ giả cấp ba, lực chiến đấu rất không tồi, vài ngày thử nghiệm thân thủ, lần đầu tiên bắt được một con Sa Mạc Thử, ở chỗ chưởng quầy bán được hai mươi hai lạng bạc, đây là khoản tiền đầu tiên sau khi Trương Hiểu Vũ Trọng sinh kiếm được, ý nghĩa cực kỳ phi phàm.

Theo một quyển sách trong lúc vô tình nhặt được, Trương Hiểu Vũ phát hiện, Đằng Vân Đại Lục so với tưởng tượng của hắn còn muốn lớn hơn rất nhiều, Đôn Hoàng sa mạc chỉ là một cái địa phương nho nhỏ trong Nam Vực của Đằng Vân Đại Lục, mà Nam Vực cũng vẻn vẹn chỉ lớn khoảng một phần mười Đằng Vân Đại Lục mà thôi.

Nam Vực có bốn quốc gia lớn, gần sa mạc nhất là Thiên La quốc cường hãn, nhưng hai bên bị chia cách bởi sa mạc mênh mông, Thiên La quốc tuy thế lớn, nhưng cũng sẽ không phái quân đội đến chiếm lĩnh Đôn Hoàng sa mạc. Bắc Vực thì hoàn toàn là thế giới hoang thú, đủ loại hoang thú cổ xưa tầng tầng lớp lớp, mà hai chủng tộc cường đại nhất sinh hoạt tại đây là hậu duệ Viễn Cổ Cự Nhân trong truyền thuyết - Cự Nhân Tộc cùng hậu duệ Viễn Cổ Dực Nhân - Dực nhân tộc.

Bởi vì quyển sách này bị xé mất một nửa, cho nên Trương Hiểu Vũ chỉ biết được mấy chuyện này, đương nhiên chỉ bằng bấy nhiêu đã đủ để Trương Hiểu Vũ trừng to mắt, cái này mẹ nó cái thế giới gì, như thế nào còn có Cự Nhân Tộc, Dực nhân tộc, chẳng lẽ còn có chủng tộc khác...

Nhìn thân thể dần dần khôi phục khỏe mạnh của mình, Trương Hiểu Vũ cười hắc hắc, giẫm lên cát vàng dày đặc, hướng khu vực Sa Mạc Thử thường xuyên xuất hiện đi đến.

Trời nắng chang chang, nhiệt độ nóng bỏng đem không sa mạc thiêu đốt vặn vẹo, bàn chân đạp ở trên cát vàng, một cỗ khí lưu oi bức theo lòng bàn chân phun lên, thiêu đốt làn da. Trương Hiểu Vũ xoa xoa mấy cái đã biến thành mồ hôi, thầm nghĩ: Cuộc sống trong sa mạc thật đúng là tàn khốc! Không biết mỗi ngày có bao nhiêu người bị hành hạ đến chết.

Lấy túi nước trên lưng ra, Trương Hiểu Vũ thoáng uống một ngụm, rồi tiếp tục vội vàng đi.

Đi qua một cồn cát, Trương Hiểu Vũ thân thể thẳng tắp, phóng mắt nhìn lại, đập vào mi mắt là một khu vực mảng lớn màu xanh biếc, lớn khoảng hai cái Hoàng Thạch Trấn, sinh trưởng trong đó là cây Tiên Nhân Cầu, Tiên Nhân Chưởng cao tới vài thước. Đây là thực vật Sa Mạc Thử cùng Nham Thạch Tích yêu thích nhất.

Lúc này, đã có không ít thợ săn chuyên nghiệp tụ tập trong này, bọn họ bận việc riêng của mình, từng đám tạo thành nhiều tiểu đội, thuần thục chuẩn bị săn bắt hoang thú.

Thợ săn là một loại chức nghiệp của Đằng Vân Đại Lục, ý nghĩa bên ngoài là người chuyên môn săn bắt hoang thú, nhưng phát triển cho tới hôm nay, thợ săn cũng dần dần đa dạng hóa, bọn họ chẳng những săn bắt hoang thú, mà còn hộ vệ thương đội, phát triển thế lực của mình, thậm chí lấy tiền giết người. Ở trong đại thành thị phồn hoa náo nhiệt bình thường đều có đấu thú trường, chuyên môn cung cấp cho những kẻ có tiền thích xem hoang thú chiến đấu, trong đó nuôi dưỡng một nhóm lớn thợ săn.

"Đúng là tiểu tử kia." Cách đó không xa, ba hán tử đứng dưới bóng cây Tiên Nhân Chưởng chú ý tới Trương Hiểu Vũ.

Đầu trọc hán tử nhếch miệng nói: "Một thời gian ngắn không thấy, tiểu tử này cũng từ chó thành người, có phải là nên đi chào hỏi một chút không."

"Mẹ, mấy ngày nay đều không có thu hoạch gì, vừa vặn phát tiết một chút, xem như hắn không may." Đao Ba hán tử liếm liếm môi, dẫn đầu đi ra ngoài trước.

Những thợ săn khác nhìn thấy một màn này đều là lắc đầu rất nhẹ, Ác Cẩu tiểu đội ở trong trấn có tiếng xấu rõ ràng, thường xuyên gây ra sự tình lấn nam bá nữ, vài ngày trước nghe nói còn lăng nhục một cái thiếu nữ, đánh cha nàng tàn phế, nếu như không phải đằng sau có bối cảnh, bọn họ thân là thợ săn sớm đã đi đời từ lâu. Chỉ là trước mắt xem ra, thiếu niên này sắp gặp xui xẻo.

Trương Hiểu Vũ cũng chú ý tới ba người trong tửu lâu trước kia, khóe miệng hiện ra một nụ cười lạnh, vốn các ngươi không tìm ta, chuyện kia coi như xong, dù sao ăn thịt bị đá một cước cũng như là trao đổi đồng giá. Bất quá các ngươi đã đến tìm chết, cũng không trách được ta.

Ánh mắt hung ác của Đao Ba hán tử nhìn Trương Hiểu Vũ chăm chú, vẫy vẫy tay nói: "Đại gia khát, đem nước cho ta."

"Dựa vào cái gì." Trương Hiểu Vũ hai tay vòng ở trước ngực.

Đầu trọc hán tử bên cạnh cơn tức vọt lên, nói: "Con mẹ ngươi, có phải là ngứa xương, muốn đại gia đến xoa bóp cho ngươi không."

Đao Ba hán tử đang muốn tiến lên động thủ, hào phóng hán tử ngăn hắn lại, chỉ lên gai nhọn hoắt trên mấy cây Tiên Nhân gần đó, thì thầm với hai người một phen, sau đó ba người đều không có hảo ý nhìn về phía Trương Hiểu Vũ.

Trương Hiểu Vũ ánh mắt đột nhiên lạnh lên, ý đồ của ba người sao có thể dấu diếm được hắn, không cần đoán cũng biết bọn hắn muốn đem quần áo của mình cởi sạch, sau đó cột vào mấy cái cây đó, gai nhọn hoắt như thế đâm vào người, tuyệt đối là thống khổ vô cùng.

Mẹ, vốn muốn giáo huấn các ngươi một chút coi như xong, hiện tại thực mẹ nó là muốn chết, Trương Hiểu Vũ nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng bóc.

Ba người xông tới, xắn tay áo lên muốn bắt lấy Trương Hiểu Vũ.

Phanh, một chưởng trầm trọng như bôn lôi đánh vào ngực Đao Ba hán tử, Cương Lôi Kính cuồng mãnh theo chưởng phóng ra, thanh âm xương sườn đứt gãy vang lên như sấm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Hai người còn lại kinh hãi, không nghĩ ra đối phương như thế nào lại biến thành cao thủ.

Không có chút nào lưu tình, Cương Lôi Kính bá đạo ẩn chứa trên bàn tay, thân hình Trương Hiểu Vũ chớp động đánh ra hai chưởng, hai tên còn lại xương cốt cũng đứt gãy, trở thành ba gã tàn phế.

"Đại hiệp tha mạng, tiểu nhân biết sai rồi, tha cho chúng ta!" Ba người miệng phun máu tươi, nằm trên mặt đất rên rỉ.

Trương Hiểu Vũ nhớ tới kiếp trước, từng bị những tên côn đồ mang theo dao kiếm lừa gạt không ít tiền, cả bạn gái cũng bị bọn chúng hù dọa không dám ở một chỗ với hắn, khi đó hắn không có năng lực phản kháng, hiện tại đã có thực lực, Trương Hiểu Vũ liền quyết định sẽ không để cho người lại khi dễ hắn. Âm thanh lạnh lùng nói: "Các ngươi đám người cặn bã này, bình thường ngoại trừ nguy hại nhân gian ra thì chuyện tốt gì cũng chưa từng làm qua, hôm nay gặp được ta coi như các ngươi không may." Nói xong một cước dẫm nát ngực đầu trọc hán tử, thanh âm xương cốt đứt gãy chói tai vang lên.

Ba người hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu, Trương Hiểu Vũ lúc này mới đình chỉ chà đạp.

Thợ săn gần đó chứng kiến Trương Hiểu Vũ bình thản giết ba người, nhịn không được hít sâu một hơi, loại người này nếu không phải trời sinh khát máu, thì chính là giết người thành quen, xem việc này thành chuyện không có gì to tát, không thể nghi ngờ là loại người nào cũng đều rất đáng sợ.

Lấy cát xoa xoa vết máu nhàn nhạt trên chân, Trương Hiểu Vũ xoay người, chuẩn bị đi khu vực bắt Sa Mạc Thử mấy ngày hôm trước.

"Ngươi là người mới đến đây đúng không! Ba người này không giết được." Trong tiểu đội thợ săn bên cạnh, một thiếu nữ không để ý những người khác ngăn trở, đi tới nhíu mày nói.

Trương Hiểu Vũ có chút nghi hoặc, nhìn thấy bộ dáng thiếu nữ thanh lệ, cái mũi cao cao, trên người mặc một bộ quần áo màu nâu nhạt, bên hông dùng da thú buộc chặt, phác hoạ nên phần eo mềm dẻo, tuổi chừng mười bảy mười tám, vì thường xuyên sống trong sa mạc, nên làn da mang theo chút ít màu lúa mạch, phi thường khỏe mạnh, là hình tượng thiếu nữ sa mạc diễm lệ mười phần.

Trong nội tâm âm thầm ca ngợi một phen, Trương Hiểu Vũ nhàn nhạt hỏi: "Vì sao?"

Thanh lệ thiếu nữ ánh mắt nhìn về phía ba người phi thường chán ghét, ngoài miệng nói: "Ba người bọn hắn không có gì, chỉ là sau lưng bọn hắn là gia tộc Hách Liên."

Gia tộc Hách Liên, quản con mẹ bọn chúng chứ. Trương Hiểu Vũ lắc đầu, "Ta không biết cái gì gia tộc Hách Liên, nhưng bọn hắn đáng chết."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.