Thần Ma Chi Mộ

Chương 261: Diệt Giáo 1






Đại Trưởng Lão bị đánh bại rồi!
Đại Trưởng Lão vậy mà bị đánh bại rồi!
Chuyện này… chuyện này làm sao có thể!
Đại Trưởng Lão có lực lượng cường đại như vậy, làm sao có thể bị người ta đánh bại dễ dàng như vậy chứ!
Hồ Minh Lý trong chớp mắt đứng ngơ ra tại chỗ, trong đầu trống rỗng, trên mặt đầy thần sắc không thể tin được, hắn có thể nghe được rõ ràng, trong lòng giống như có tiếng thần tượng ầm ầm sụp đổ.
Qua hẳn một lúc, hắn mới từ trong chấn kinh tỉnh táo lại, liền đó, sự sợ hãi khó thể khống chế nhanh chóng nổi lên trong lòng.
Chỗ dựa và ỷ lại vững chắc của hắn từ trước tới giờ, tiên giáo đại trưởng lão, ở trước mặt người mang mặt nạ bạc này, lại hoàn toàn không chịu nổi một kích, thực lực của người mang mặt nạ bạc này, rốt cuộc khủng bố đến mức nào!
Mình có bị người mang mặt nạ bạc này tiêu diệt không?
Hồ Minh Lý run lên cầm cập, trong đầu một đống hỗn loạn, hắn cũng không nhìn đến Ngô Xuân Ba sống hay chết, quay đầu xe, mơ màng nhấn ga, bạt mạng chạy về, chỉ hy vọng có thể rời khỏi người mang mặt nạ bạc càng xa càng tốt.
“Muốn chạy?” Triệu Thụy cười lạnh một tiếng, đưa tay lên cao, sau đó vung mạnh xuống.
Đao mang to lớn, giống như mặt trăng từ trên không rơi xuống, mang uy thế cuồng mãnh tuyệt luân, chém thẳng tới chiếc việt dã ấy.
“Ầm!”
Tiếng nổ khủng khiếp vang lên, nghe muốn điếc tai.
Hồ Minh Lý và chiếc xe việt dã, cơ hồ trong chớp mắt bị đao mang cuồng mãnh ấy đập thành một đống đồng nát sắt vụn, xăng chảy ra, rất nhanh bén lửa, đốt chiếc xe hơi thành một quả cầu lửa lớn, linh kiện trên xe văng lung tung khắp nơi, rơi đầy một vùng.
Ngô Xuân Ba nằm trên đất, tuy mất máu quá nhiều, nhưng thần trí vẫn tỉnh táo, thấy trọn vẹn một cảnh vừa rồi.

Lão trong lòng không khỏi nảy ra cảm giác tiếc thương đồng cảm, Hồ Minh Lý bị giải quyết gọn gàng sạch sẽ, Linh Nguyên Chân Tiên giáo đại trưởng lão thân mang trọng thương này, còn có thể sống bao lâu?
“Các ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao muốn ra tay với Vân Liên?” Triệu Thụy đứng cạnh Ngô Xuân Ba, từ trên cao chăm chú nhìn xuống lão, lạnh lùng hỏi.
Uy thế cường đại tuyệt luân từ trên người hắn tán phát ra, khiến hắn cao lớn như ma thần.
Ngô Xuân Ba ngã nằm trên đất, bị khí thế của Triệu Thụy chấn nhiếp, thân thể không khỏi hơi run rẩy.
Thực lực cường đại và thủ đoạn lãnh khốc mà Triệu Thụy triển hiện ra, khiến lão cảm thấy sợ hãi cực độ!
Từ nhiều năm nay, trừ giáo chủ Linh Nguyên Chân Tiên giáo ra, còn chưa có ai khiến lão có cảm giác này!
“Nếu như ngươi không chịu nói, thế chỉ sợ sẽ phải chịu một chút đau khổ rồi.” Lời nói lạnh như băng giá từ miệng Triệu Thụy tuôn ra, cơ hồ khiến cơ bắp toàn thân Ngô Xuân Ba tê cóng cả.
Lão rõ ràng hơn ai hết, nếu lão không chịu khai thật, kết cục chỉ sợ sẽ phi thường thê thảm, người mang mặt nạ bạc thần bí trước mắt này, lạnh lùng độc ác như vậy, tuyệt đối sẽ không chỉ mang đến cho lão vẻn vẹn một chút đau khổ này!
“Ta nói! Ta nói hết toàn bộ!” Ngô Xuân Ba vội vàng la lớn “Ta là đại trưởng lão Ngô Xuân Ba của Linh Nguyên Chân Tiên giáo! Giáo chủ phái ta đi cướp đoạt Thiên Bảo linh đồng!”
Triệu Thụy nghe vậy liền hiểu, Ngô Xuân Ba này vốn đến từ tà giáo kêu là Linh Nguyên Chân Tiên giáo.
Hắn đột nhiên liên tưởng đến tên giáo đồ tà giáo bắt cóc con nít ấy, chỉ sợ cũng là cùng một bọn.
“Thiên Bảo linh đồng? Sao lại là Thiên Bảo linh đồng?” Hắn hơi cau mày hỏi một câu.
Tuy nói hắn bây giờ đã lăn lộn Tu chân giới một đoạn thời gian, nhưng cái tên này vẫn chưa từng nghe qua.
“Đó là đứa trẻ trong thân thể lắng đọng thiên địa linh tú chi khí.
Loại trẻ này vạn đứa có một, giáo chủ bọn ta trước giờ đều hy vọng có thể tìm được, dùng nó làm tế phẩm cúng tế! Thế nhưng, chúng ta đã kiếm rất nhiều năm, tốn đại lượng nhân lực vật lực, nhưng vẫn chẳng thu hoạch được gì.

Cho đến mấy ngày trước, một vị đệ tử trong giáo, trong lúc vô ý phát hiện ra Thiên Bảo linh đồng, cũng chính là Vân Liên, bèn vội vàng báo cáo về cho giáo chủ, giáo chủ bèn phái ta đi xử lý, nhất thiết phải đoạt Thiên Bảo linh đồng về.”
Triệu Thụy nghe Ngô Xuân Ba nói nhiều như vậy, hiểu hết căn bản sự tình, hắn hơi trầm ngâm, hỏi: “Rốt cuộc là cúng tế cái gì, mà dùng Thiên Bảo linh đồng làm tế phẩm?”
Ngô Xuân Ba lắc lắc đầu: “Tình huống cụ thể ta tịnh không biết, giáo chủ lực lượng cường đại tuyệt luân, thần bí mạt trắc, là một nhân vật giống như thần trong giáo, không ai có thể phỏng đoán được.
Bất quá, giáo chủ trong lúc vô ý từng tiết lộ qua một chút nội dung, dường như là để mở một cái ma hạp (hộp ma) từ thời cổ lưu lại.
“Ma hạp? Ngươi biết được chút này? Giáo chủ các ngươi thần bí thật.” Triệu Thụy nhạt nhẽo nói một câu “Tổng bộ Linh Nguyên Chân Tiên giáo các ngươi ở đâu? Trong tổng bộ có bao nhiêu người? Giáo chủ có ở tổng bộ không?”
Tổng bộ giáo chúng ta ở trong hang động dưới Thanh Diệp quán trong Dung huyện, đệ tử gần trăm người, đạo nhân trong Thanh Diệp quán, sớm đã đổi thành đệ tử của giáo chúng ta.
Giáo chủ ở nơi sâu nhất trong động.” Ngô Xuân Ba bây giờ sợ hãi Triệu Thụy phi thường, không dám có chút giấu giếm, đem tất cả những gì mình biết nói rõ một năm một mười.
Triệu Thụy hơi gật gật đầu, cảm thấy Ngô Xuân Ba bây giờ dưới tình huống sống chết nắm trong tay người khác, hẳn không dám nói lung tung, lão nói rõ những tình huống này, ắt có độ tin cậy tương đối cao.
Tín điều của Triệu Thụy từ trước tới giờ là, người không phạm ta, ta không phạm người, chỉ cần đối phương không có ác ý quá lớn, hắn sẽ tận tình đối xử hòa thuận.
Thế nhưng hiện tại, Linh Nguyên Chân Tiên giáo mưu đồ gây bất lợi cho Vân Liên, hơn nữa còn muốn tìm ra và giải quyết hắn, đã quấy rầy đến sinh hoạt của hắn, gây ảnh hưởng đến an toàn của hắn.
Cách làm của Linh Nguyên Chân Tiên giáo đã đụng chạm đến giới hạn của hắn!
Một ý niệm từ đáy lòng Triệu Thụy chầm chậm nổi lên: Hắn cần phải đả kích tà giáo đã mạo phạm hắn đó thật trầm trọng, khiến nó tan rã triệt để!
Hai ngón tay Triệu Thụy mân mê dưới cằm, cúi đầu trầm tư, suy nghĩ xem phải dùng thủ pháp kiểu gì, mới có thể một lần tiêu diệt tà giáo ấy.
Linh Nguyên Chân Tiên giáo tín chúng đông đảo, nội vi đệ tử cũng có không ít, thêm nữa hang động bên dưới Thanh Diệp quán, địa hình phức tạp, không gian cực lớn, giáo chủ lại trước giờ không lộ diện, cho dù thực lực hắn có cường hãn hơn, nếu muốn một lưới bắt gọn tà giáo ấy, chỉ sợ cũng có chút khó khăn.
Triệu Thụy cẩn thận suy nghĩ một lượt, cảm thấy vẫn phải mượn tay cảnh sát thu dọn Linh Nguyên Chân Tiên giáo là thích hợp nhất.
Cảnh sát người đông thế mạnh, nếu như lực lượng đủ mạnh, có thể một lần diệt sạch tà giáo ấy, tự nhiên là tốt nhất rồi.
Hắn cũng có thể không phải lãng phí nửa điểm khí lực, khoanh tay ở một bên xem náo nhiệt.
Vạn nhất lực lượng của giáo chủ tà giáo ấy quả thật cường hãn vô cùng.
Như vậy, cũng có thể nhờ cảnh sát đi trước thăm dò tình hình bên trong, sau đó lại chiến đấu với giáo chủ tà giáo ấy, cũng có thể nhiều phần nắm chắc thắng lợi.
Triệu Thụy xác định chủ ý, sau đó hỏi Ngô Xuân Ba: “Ngươi có muốn sống không?”
Ngô Xuân Ba trong lòng vốn đã nhận định mình chết chắc không nghi ngờ gì, chỉ hy vọng mình chết được thống khoái một chút, đừng chịu dày vò, bây giờ nghe Triệu Thụy hỏi vậy, hốt nhiên phát hiện mình tựa hồ còn có một tia sinh cơ, không khỏi nhất thời ngẩn ra.
Bất quá, lão rất nhanh đã có phản ứng, cố nén sự cao hứng mừng rỡ trong lòng, vội vàng gật đầu: “Muốn, muốn.
Chỉ cần có thể tha cho tôi một con đường sống, ngài muốn tôi làm gì tôi cũng làm.”
Triệu Thụy cười cười, cảm thấy đại trưởng lão của Linh Nguyên Chân Tiên giáo này trái lại rất dễ nghe, khiến hắn đỡ phí không ít khí lực.
“Ta muốn ngươi trở về Dung huyện, đến công an huyện đầu thú, đem tình huống trong giáo phái của ngươi, cho đến tất cả chuyện ác đã làm, nói ra kĩ lưỡng một lượt.
Còn như cái gì cần nói, cái gì không cần nói, ngươi trong lòng hẳn phải rõ ràng.”
Ngô Xuân Ba tuổi già thành tinh, lập tức hiểu ra, Triệu Thụy đây là muốn mượn dao giết người, triệt để xóa sạch Linh Nguyên Chân Tiên giáo.
Bất quá, lão bây giờ ngoài phối hợp ra, không còn lựa chọn nào khác.
Ngoài ra, với hoàn cảnh trước mắt của lão, cho dù có lựa chọn khác, vẫn chọn phối hợp.

Bởi vì, lão không thể đoạt Thiên Bảo linh đồng về, giáo chủ tiên giáo tuyệt đối sẽ không tha cho lão, cho dù lão may mắn không chết, chỉ sợ cũng phải tróc một lớp da.
Trở về phải chịu trừng phạt nghiêm khắc, không bằng thật thật thà thà nghe người mang mặt nạ bạc phân phó, như thế ít ra cũng có cơ hội sống.
“Vâng.
Tôi biết, tất cả đều làm theo ý ngài.” Ngô Xuân Ba cơ hồ không chút do dự, đáp ứng ngay.
“Thế thì tốt.
Ta sẽ luôn ở bên cạnh xem xét.
Ngươi tốt nhất đừng giở trò với ta, nếu không…”
Triệu Thụy hừ một tiếng, ý uy hiếp lô ra không sót chút nào.
Ngô Xuân Ba làm mặt cười khổ, đến nói cũng không dám.
Triệu Thụy hơi gật đầu, trút cho lão một điểm chân khí, duy trì tính mạng của lão, sau đó nắm gáy lão, như nắm một con gà con, mang lão bay lên, nhắm về hướng Dung huyện.
Đến Dung huyện, Triệu Thụy ném Ngô Xuân Ba ở cửa đồn công an huyện, xem lão đi vào cổng cục công an huyện rồi, sau đó lơ lửng trên không chờ đợi,
Qua đại khái một tiếng đồng hồ, trong cục công an huyện trở nên náo nhiệt, một lượng lớn nhân viên cảnh sát từ các nơi bị gọi về, tụ tập trên bãi đậu xe.
Chờ đến khi mọi người tập trung đông đủ, mười mấy chiếc xe cảnh sát hợp thành đội xe, hùng hổ chạy về hướng đông.
Đó chính là hướng Thanh Diệp quán.
Triệu Thụy nhếch nhếch môi, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, ngày hủy diệt của Linh Nguyên Chân Tiên giáo đã đến rồi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.