Thần Linh Không Cho Tôi Yêu Đương

Chương 90: Em Là Duy Nhất Hoàn






Hàn Anh Lô ôm điện thoại ngồi trong ký túc xá, cảm giác như mình đã đợi được cả một thế kỷ.
Cô nhắn tin cho Phương Việt nhưng chưa được cậu trả lời, Hoàng Tu Kỳ thì cứ nói "không biết", thật sự không cung cấp thêm được thông tin gì để thỏa mãn nghề nghiệp hóng chuyện của cô cả.
Cô thật sự vô cùng tò mò.
Dù sao cô cũng đã từng chứng kiến "năng lực" của Phương Việt, trường hợp bị cản trở đường tình duyên như cậu là một ví dụ điển hình trong giới thần học của cô.
Mà bây giờ ví dụ này lại bắt đầu yêu đương, cô thật sự chờ không nổi đến lúc biết được mọi chuyện đã xảy ra như thế nào, cũng càng muốn nhanh chóng xem lại kết quả sau khi đã bói cho cậu ấy.
"Ghét thật, không phải đang bận bịu nói chuyện yêu đương đấy chứ." - Hàn Anh Lô thở dài, tắt khung chat đi rồi mò lên diễn đàn trường một lần nữa.
Bài viết về tác phẩm mới của Mạnh Duy Nhất đã có hàng trăm lượt bình luận, cứ một giây lại có một bình luận mới, lúc nào cũng đứng đầu bảng tin.
Thế mà bây giờ lại có một bài viết với một tiêu đề vô cùng nhức mắt đang hiện bên trên.
"Người biết chuyện tiết lộ: Phương Việt là gay, cậu ta cắm sừng bạn trai cũ sau đó nịnh bợ Mạnh Duy Nhất."
...!Ai tung tin vịt thế?!
Trước kia Phương Việt làm gì có yêu ai, đào đâu ra bạn trai cũ!
Hàn Anh Lô tức giận ấn vào, chuẩn bị điên cuồng gõ năm trăm từ chửi bới.
Nhưng mà nội dung trong bài viết quả thực hơi hấp dẫn.
Địa điểm trong ảnh rõ ràng là dưới ký túc xá nam.
Nhìn góc chụp ảnh là biết người chụp đang ở một phòng nào đó ở tầng trên, lén chụp lại khoảnh khắc này qua khung cửa sổ thủy tinh bụi bặm khiến cho bức ảnh có hơi mờ.
"Mọi chuyện không giống những gì người ta đồn đại đâu, tôi có chứng cứ rõ ràng này.
Tối hôm qua tôi nhìn thấy hai thằng này ôm nhau.
Phương Việt buồn nôn cực kỳ, ngày nào cũng tỏ vẻ mình thanh cao, người không biết còn tưởng nó trong trắng lắm ấy.
#nôn mửa.
Không phải bây giờ cũng đi nịnh bợ người ta rồi hay sao? Cũng bởi vì Mạnh Duy Nhất có tiền đấy."
Giọng điệu của chủ bài viết khiến người ta cảm thấy cậu ta đang cực kì ghen tị.
Người này là ai vậy nhỉ?! Ai tỉnh táo thì đều có thể nhận ra mấy lời này hết sức mang tính chủ quan và nhục mạ người khác
Hàn Anh Lô không tức giận quá lâu, vì bên dưới bình luận đã có người nhanh chóng đưa ra quan điểm giống cô.
"Thì? Bạn trai cũ đâu? Đọc bài này của cậu mình chỉ thấy cậu đang ghen tị thôi ấy, chứ chẳng có chứng cứ gì cả.

Từ đầu đến cuối toàn mùi ghen ăn tức ở, không biết có phải người theo đuổi Phương Việt không nhỉ?"
Ngay sau đó, nội dung bình luận bắt đầu chuyển sang một phe khác.
"[Hình ảnh] Lướt qua bài này phải vào bình luận một tí.
Gay thì đúng rồi.
Thắc mắc tí, cậu thích Phương Việt hay thích Mạnh Duy Nhất thế? Thằng điên, muốn tung tin nhảm thì đừng ẩn danh.
Cậu dũng cảm thật hay là bị ngu thế?"
"Ảnh này chắc được chụp ở khu B đấy, tầm tầng bốn tầng năm gì đó.
Phương hướng đối diện với cổng chính, trên cửa sổ có bụi...!Các bạn ở khu B có thể tra thử xem như nào nhé."
"Mình là bạn cùng lớp, ở ngay bên cạnh phòng Phương Việt nè.
Mình có thể đảm bảo Phương Việt chưa từng yêu ai nhé, càng không có bạn trai cũ.
Bình thường cậu ấy toàn đi một mình, thi thoảng mới đi cùng bạn bè thôi, nhưng người bạn kia của cậu ấy là trai thẳng."
"Khương Bác Uy? Là mày chụp ảnh đúng không?"
Hả?!
Hàn Anh Lô không biết người này là ai.
Nhưng khi cô thấy mọi người đang moi ra được mặt mũi của cái tên tung tin đồn thì cũng vội vàng ấn vào ảnh để xem.
Bức ảnh đó chụp lại một bài viết mà tên kia đã đăng lên không lâu.
"Xui vãi lìn, đi mua cơm ở nhà ăn thôi mà cũng bị bóng đèn nổ trúng đầu.
Đâm hết vào người bố mày."
Hình ảnh đi kèm là một tấm ảnh có góc chụp hơi kỳ quặc.
Trong hình có một cánh tay được băng bó rất dày như thể đang ép chặt vào da thịt.
Ồ! Thì ra là tên này.
Hàn Anh Lô nhớ lại trước đây không lâu, cô có nghe nói đến một tin đồn.
Bóng đèn trong nhà ăn hôm đó bỗng dưng phát nổ không có lí do, sau đó rơi trúng xuống một người khiến người đó nhập viện ngay tại chỗ.
Chuyện xui xẻo như vậy không xảy ra nhiều, nói không chừng cũng do nhân phẩm của người này không tốt.
Giờ ngẫm lại mới thấy đáng đời.
Cô quay lại bài viết vừa nãy, định bụng chửi người theo phong cách văn vẻ một tí.
Nhưng sau khi đã gõ xong xuôi thì cô lại phát hiện ra mình không bình luận được.
"Bài viết này đã bị xóa".
Xem chừng sau khi bị bóc, tên đó tự nhục xóa bài viết luôn rồi.
Hàn Anh Lô cau mày tắt diễn đàn, tự dưng thấy buồn nôn.
Cô chuẩn bị xuống cửa hàng tiện lợi dưới tầng để mua vài chai nước uống.
Vừa mới đi ra ngoài, cô đã thấy có một chiếc xe phi qua thật nhanh.
Xe cứu thương xuất hiện trong sân trường là một chuyện rất khiếp sợ.
Có vài người đang đứng tụm năm tụm ba ở bên đường.
Hàn Anh Lô tiến lên, vỗ vai một người bạn của mình rồi ngạc nhiên hỏi: "Sao đấy?"
"Nghe nói bên ký túc xá nam có người ngã xuống sân..."
"Trời! Chuyện gì xảy ra vậy.
Vô tình ngã xuống hay làm sao?"
"Không biết đâu, nhưng có đứa bảo là cái thằng đấy ở trong đội bóng rổ."
Hàn Anh Lô yên lặng gật đầu, quyết định tìm đường khác để đi thay vì đi ngang qua ký túc xá nam.
Cô đang tránh việc phải thấy hiện trường máu me ở đó.
Cô lết thân xác nặng trĩu của mình đi tới cửa hàng tiện lợi, không ngờ vừa liếc qua khung cửa thủy tinh trong suốt của quán cà phê bên cạnh thì lại thấy một người không ngờ đến!
"Phương Việt..." - Hàn Anh Lô lập tức thay đổi phương hướng, đi vào bên trong - "Cậu..."
Cô ngay lập tức thấy được người đang ngồi đối diện Phương Việt.
Một loạt những lời than phiền và thắc mắc vì sao đối phương không trả lời mình bị nghẹn lại trong bụng.
Hàn Anh Lô bỗng thấy vừa căng thẳng vừa mất tự nhiên khó tả.
Mặc dù cô vẫn chèo con thuyền này kể từ khi Hoàng Tu Kỳ nói với cô rằng Phương Việt quen biết Mạnh Duy Nhất, nhưng cô thật sự không ngờ được trông Mạnh Duy Nhất lại xa cách như vậy.
Tất nhiên là hắn hoàn toàn chỉ nhìn đến mỗi Phương Việt.
"Anh Lô! Xin lỗi, tôi quên trả lời tin nhắn của cậu..." - Phương Việt vừa áy náy vừa xấu hổ - "Tôi không cố ý đâu, buổi sáng tôi bận xử lí vài việc nên quên trả lời."
"Không phải giải thích đâu, tôi hiểu mà!" - Hàn Anh Lô khoát tay, đang chuẩn bị biết điều rời khỏi đây.

"Từ từ đã." - Phương Việt gọi cô lại rồi đề nghị - "Có thể xem bói cho tôi một chút được không?"
Hàn Anh Lô sửng sốt một chút, lập tức gật đầu: "Tất nhiên là được rồi."
......!
Phương Việt nhìn Hàn Anh Lô ôm hai hộp sắt quay lại quán cà phê, ngón tay hơi co lại.
"Xem quá khứ và tương lai đúng không?" - Hàn Anh Lô đặt hộp sắt lên bàn, bắt đầu xào bài.
"Cũng có thể nói là kiếp trước và kiếp sau." - Phương Việt bổ sung.
"Tôi cũng mang theo bộ bài xem kiếp trước kiếp này đó, vậy thì xem tiền kiếp trước nhé.
Tôi nhớ hồi trước tiệm bói kia cũng xem cho cậu rồi mà hả?"
"Ừ, tôi muốn biết một kiếp cụ thể, có được hay không?" - Phương Việt hăng hái trả lời.
Thật ra cậu chỉ muốn biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra ở "Khởi nguyên".
"Cậu nói thế này..." - Hàn Anh Lô nhướng mày - "Như kiểu cậu đã biết mình sống mấy kiếp rồi vậy, có thể thử một chút."
Cô vừa nói vừa xào bài.
Phương Việt đã làm qua các trình tự này không chỉ một lần.
Cậu chọn bài suôn sẻ, sau đó ngồi ngoan đợi Hàn Anh Lô phân tích.
"Để tôi nhìn một chút..." - Hàn Anh Lô lật từng lá bài lại - "Tôi có cảm giác cậu là một linh hồn cổ xưa.
Xem qua thì thấy cậu có khá nhiều kiếp trước, cũng đã trải qua nhiều lần bỏ mạng."
"Lá Thiên Sứ, có lẽ nó nói cố hương của linh hồn cậu ở phương Tây.
Cậu từng là một tín đồ trung thành, tín ngưỡng thần linh liên quan đến cây cối." - Cô dừng một lúc rồi giơ lên lá bài khác - "Nói thật, lá bài này cũng nói y hệt cái trước.
Lá Tu Sĩ, kiếp trước cậu chắc chắn có tín ngưỡng.
Hơn nữa trước kia không phải cậu gặp vấn đề với việc yêu đương, mà là bởi vì lời hứa của cậu với thần linh ở kiếp trước vẫn luôn có hiệu lực..."
Cô vừa nói vừa liếc sang Mạnh Duy Nhất đang ngồi yên lặng bên cạnh Phương Việt từ đầu đến giờ.
"Tôi tò mò cực nhé, sao lời nguyền này lại biến mất được nhỉ.
Cậu còn rút ra được lá bài tượng trưng cho hãm hại, tôn giáo và thẩm vấn này.
Tôi có cảm giác lá bài này đang miêu tả nguyên nhân vì sao cậu mất mạng." - Cô cẩn thận quan sát lá bài một chút - "Kiếp trước có lẽ cậu mất bởi vì tín ngưỡng, cũng có thể là bị những người theo tôn giáo hãm hại.
Ví dụ như ghen tị các loại."
Hàn Anh Lô ngẩng đầu lên, suy nghĩ bắt đầu bay bổng hơn.
Cô cầm hai lá "Thiên Sứ", "Thẩm vấn và hãm hại tôn giáo" lên cạnh nhau rồi nói nhỏ: "Tôi nghĩ đến một cảnh tượng, cậu thử nghe một chút nhé.
Điều này tương tự với việc, cậu là thiên sứ được thần linh thiên vị nhất.
Bởi thế cho nên các thiên sứ hoặc tín đồ khác quyết định chỉ trích và hãm hại cậu.
Cuối cùng cậu vì vậy mà mất mạng..."
Từ trước đến giờ cậu chưa nghe qua lời phân tích này.
Cậu nhìn hình vẽ của hai lá bài kia, bỗng dưng thấy lòng bàn tay của mình hơi nóng lên.
Mạnh Duy Nhất cầm tay cậu.
Có lẽ là do hắn nghe đến nhàm chán, cho nên mới lấy tay cậu ra để chơi.
Phương Việt quay lại, tiếp tục nhìn lên mặt bàn.
"Khiếp trước có nhiều thông tin như vậy, giờ xem một chút về tương lai nhé." - Hàn Anh Lô rút ra một tập bài khác.
Nhưng không biết vì sao mà lần này tay xào bài của cô vô cùng vụng về.
"Ôi, sao thế này..." - Cô cúi đầu xuống nhặt lên lá bài đã rơi đến lần thứ hai.
Đang muốn làm lại, cô bỗng trượt tay, cả một tập bài trong tay rơi hết xuống đất.
"Chuyện này...!Có lẽ thực sự không thể xem tương lai được rồi." - Hàn Anh Lô kinh ngạc nhìn tập bài rơi đầy đất, hơi luống cuống nói - "Trạng thái bây giờ của tôi chắc là không xem bói được rồi, thôi thì để hôm khác tôi xem cho cậu nhé."
Phương Việt cúi người xuống để nhặt bài giúp cô rồi trả lời: "Không sao, chủ yếu là nghe kiếp trước thôi.
Cậu giúp tôi nhiều rồi, thật đó."
Khi cậu nhìn thấy hình vẽ của lá bài cuối cùng mình nhặt lên thì hơi ngẩn người một chút, sau đó mới đưa nó cho Hàn Anh Lô.
Lá bài đó là: Tình yêu.
"Cũng được, thế tôi đi trước.
Giờ tôi phải đi gặp chị Chu Địch để xem lại một số kết quả bói toán." - Hàn Anh Lô vừa lải nhải vừa cất bài vào hộp, sau khi chào tạm biệt Phương Việt thì vội vàng rời đi.
Phương Việt nhìn bóng lưng đang dần biến mất của cô rồi quay đầu nhìn Mạnh Duy Nhất.
Quả thực cậu không cần biết tương lai.
Ngày mai là tương lai, kiếp sau cũng là tương lai.

Bọn cậu sẽ từ từ đi đến tương lai, dù sao cậu và hắn cũng đã xác định nắm tay nhau đi mỗi một bước.
Cậu bỗng dưng muốn ôm đối phương, mặc dù bây giờ bọn cậu vẫn đang ở nơi công cộng.
Phương Việt vừa mới nghĩ thì đã thực sự hành động.
Cậu ngồi sát vào Mạnh Duy Nhất, vòng hai tay ôm chặt eo rồi vùi đầu vào người của hắn.
Mạnh Duy Nhất không ngại ngùng mà ôm lại cậu, cúi đầu ghé vào bên tai cậu rồi nhẹ nhàng hỏi: "Sao thế?"
"Em thích ngài quá." - Phương Việt thân mật cọ lên bả vai Mạnh Duy Nhất như một thú cưng bé xíu.
Hắn ôm lấy cậu chặt hơn, dùng một tay vuốt tóc của cậu.
"Tôi cũng thích em." - Hắn thấp giọng nói.
"......" - Phương Việt thở ra một hơi thật dài.
Cậu thấy rất thoải mái khi được Mạnh Duy Nhất ôm vào trong ngực.
Ôm ấp thật tuyệt vời, nó khiến cả người cậu lâng lâng bay bay như đám mây lơ lửng trên trời vậy.
Phương Việt thật sự nghi ngờ có phải mình đã mắc chứng khao khát tiếp xúc da thịt rồi hay không.
Nhưng mà hiện tại hai người bọn cậu đang tạm thời là nhân vật khá nổi, hình như lại trở thành tiêu điểm của người khác mất rồi.
Rõ ràng lúc trước trong quán không có ai.
Có lẽ người ta lại truyền miệng nhau, sau một lúc thì cảnh tượng ở nơi này đã thay đổi hoàn toàn.
Bây giờ bọn họ có vẻ đang kéo đến đây để hóng hớt, mấy cái điện thoại lại một lần nữa giơ lên trước mặt bọn cậu.
Phương Việt có ảo giác như thể mình đã trở thành một người cực kì nổi tiếng.
Cảm giác được Mạnh Duy Nhất đang hơi không vui, cậu yên lặng nhỏm dậy.
Phương Việt đặt một tay vào sau đầu đối phương, sau đó hơi ngẩng đầu lên và chủ động hôn hắn.
Môi của Mạnh Duy Nhất khá lạnh, nhưng cũng rất mềm, lại còn rất thích hợp để hôn, thích hợp để hưởng thụ một vài cảm giác nóng bỏng.
Xung quanh vang lên vài tiếng cảm thán nho nhỏ.
Phương Việt thản nhiên suy nghĩ: Không sao, cứ chụp đi.
Tôi đang nghĩ cho điện thoại của mấy người đấy.
Nhưng cậu nhanh chóng không có hơi đâu mà suy nghĩ lung tung, giữa răng môi đều tràn ngập hương vị của Mạnh Duy Nhất.
Đó là hương cỏ cây mang theo chút xíu bạc hà mát lạnh đang dần dần ăn mòn thần kinh và lý trí của cậu.
Ánh nắng ấm áp chiếu qua khung cửa kính rồi rọi lên làn da, mùi hương của đối phương bao trùm cả cơ thể, cái ôm chặt chẽ của hắn bóp chặt mọi cảm xúc và mê man trong lòng cậu.
Dùng nụ hôn càn rỡ mà ngọt ngào để tạm dừng lại phút giây này.
Tương lai có xảy ra chuyện gì cũng chẳng quan trọng, bởi vì chúng sao sánh nổi tình yêu.
Giống như Mèo đã nói:
"Tất cả đều là kết thúc, nhưng tất cả cũng là bắt đầu."
Quá khứ của Morren và Vernes tạm thời kết thúc, nhưng hạnh phúc của Phương Việt và Mạnh Duy Nhất vừa mới được bắt đầu.
......!
Phương Việt độc thân từ trong bụng mẹ suốt hai mươi mốt năm, cuối cùng đã kết thúc quãng đời FA của mình vào một buổi sáng bình thường như bao ngày.
Thần linh vẫn cho phép cậu được yêu.
Bởi vì, cậu là người yêu của ngài.
Thần linh không yêu người đời, ngài chỉ yêu một người mà thôi.
(Hoàn chính văn).



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.