Thần Khống Thiên Hạ

Chương 997: Gãy Chân




Mặt thuẫn lóe ra quang mang cường đại, từng đợt năng lượng đem vũ linh cuốn văng ra.
Đó là một mặt thuẫn phòng ngự lục giai.
- Tạp điểu, đi chết đi!
Có mặt thuẫn chắn đỡ công kích, Quan Hùng bắn ra, quỷ phủ lăng không chém tới, từng cự thạch nặng ngàn cân rơi xuống, từng mũi thạch thứ lại bay vọt ra.
Ngũ thải thần điểu không kịp né tránh, bị cự thạch thạch thứ đánh trúng.
Ô ô!
Ngũ thải thần điểu bị đánh trúng không ngừng thối lui, phát ra thanh âm tê minh vang rền.
Thải Hà Nguyệt kêu lên:
- Điểu nhi ổn trụ!
Hồng phất hung hăng quét tới, nhưng Quan Hùng lập tức tách ra, đúng lúc tránh khỏi công kích của nàng.
- Không có tạp mao điểu hỗ trợ, tiểu da nương ngươi không đủ gây sợ!
Quan Hùng lộ ra nụ cười âm hiểm, quỷ phủ tuôn ra hào quang cường đại hướng Thải Hà Nguyệt đánh tới.
Oanh long!
Hai hoàng cấp cao giai đối chiến, từng đợt hào quang va chạm phát ra thanh âm nổ mạnh cường đại.
Thải Hà Nguyệt còn kém hơn Quan Hùng một bậc, linh lực cũng không hùng hậu, hơn mười chiêu đi qua trên thân thể nàng bị trúng chiêu nhiều lần, quần áo đều bị tổn hại lộ ra da thịt trắng hồng.
Quan Hùng miệng lưỡi:
- Da thịt đẹp quá, nhìn thật động lòng người, mỹ nhân theo ta đi đi!
Dứt lời quỷ phủ của hắn không ngừng chém xuống.
Xu thế thái sơn áp đỉnh đem Thải Hà Nguyệt đánh bay ra ngoài.
Phốc!
Thải Hà Nguyệt té xuống phun ngụm máu tươi, vẻ mặt trở nên tái nhợt.
Ngay lúc Quan Hùng tiếp tục đánh tới, ngũ thải thần điểu lao tới đỡ cho chủ tử.
Chỉ tiếc lần này Quan Hùng không muốn buông tha cho nó, có linh khí thuẫn tương trợ, vũ linh căn bản không thể tạo thành thương tổn với hắn, chỉ hai chiêu đã bị quỷ phủ chém thành hai nửa, máu vung tung tóe.
- Điểu nhi!
Thải Hà Nguyệt kêu lên bi thiết, ngũ thải thần điểu đi theo nàng nhiều năm, lại bị chém thành hai nửa, khiến nàng đau lòng không thôi.
- Ha ha! Linh thú ngũ giai cũng chỉ như vậy!
Quan Hùng cười điên cuồng.
Ngay sau đó hắn thu hồi quỷ phủ, một chưởng hóa trảo chộp tới bộ ngực Thải Hà Nguyệt, xem bộ dáng phải chiếm tiện nghi của nàng rồi tính sau.
- Quả nhiên là có đảm lượng, ngay nữ nhân của ta cũng dám đụng tới, ngươi muốn chết!
Một thân ảnh nháy mắt dâng lên lửa giận.
Ở cách đó không xa nhìn thấy Quan Hùng muốn khinh bạc Thải Hà Nguyệt, toàn thân Lăng Tiếu bắn ra cỗ khí thế đáng sợ, người đứng bên cạnh hắn đều cảm nhận được cỗ sát ý túc sát, chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh nhanh chóng lui ra xa.
Lăng Tiếu thật muốn dùng tinh thần lực miểu sát Quan Hùng, nhưng có lẽ đại trận quanh lôi đài sẽ có cảm ứng, mà cao thủ che giấu chung quanh có thể sẽ phát hiện, như vậy sẽ bị xem là không tuân theo quy định, hắn tạm thời không muốn tạo nên phiền toái.
Lửa giận dâng lên tựa hồ chỉ muốn đem Quan Hùng xé rách.
Cũng may Thải Hà Nguyệt không phải không còn sức phản kháng, hồng phất không ngừng xoay tròn, một mảnh sợi tơ hướng bàn tay của Quan Hùng vặn tới.
Nếu Quan Hùng thật sự muốn chộp vào bộ ngực của nàng, bàn tay của hắn nhất định sẽ bị sợi tơ tràn ngập linh lực phế bỏ.
- Nữ nhân thật đanh đá, nhưng mà…ta thích!
Quan Hùng đương nhiên sẽ không dùng tay của mình đùa giỡn, thân hình hắn vừa lệch, bàn tay không tiếp tục chộp vào bộ ngực của Thải Hà Nguyệt mà đưa lên đầu nàng, kéo dải lụa buộc trên tóc nàng.
Mái tóc mất đi dải lụa trói buộc lập tức xõa tung ra.
Thân hình Thải Hà Nguyệt vội vàng lui về phía sau, trong lúc phiêu động không hề có chút cảm giác hỗn độn, ngược lại cho người cảm giác kinh diễm.
Quanh thân không ít “lang sói” kinh hô lên.
- Con mẹ nó lão tử chịu không nổi, tiểu nương môn thật đẹp!
- Khó trách lão sắc quỷ Quan Hùng cũng ham muốn, vưu vật này bất kể ai có được đều muốn giảm thọ mười năm ah!
- Vì sao là mười năm? Ta xem ít nhất giảm thọ năm mươi năm, mỗi đêm ôm nữ nhân này ngủ đừng ai nghĩ muốn an ổn.
- Nàng hình như đi cùng tây bắc Lăng Tiếu gì đi, không nghĩ tới tây bắc cũng sẽ có mỹ nhân như thế đâu!
- Chậc chậc, thật đẹp, Quan gia gia cũng không chịu nổi.
Quan Hùng dâm đãng nói, đồng thời tiếp tục bổ nhào về phía Thải Hà Nguyệt.
Thải Hà Nguyệt nổi giận, nàng định liều mạng với Quan Hùng, bên tai chợt nghe tiếng Lăng Tiếu truyền âm:
- Nguyệt nhi, lập tức nhận thua cho ta!
Thải Hà Nguyệt cắn cắn môi, không cam lòng lui ra sau kêu lên:
- Ta nhận thua!
Đối với Lăng Tiếu, nàng không bao giờ trái lệnh, huống chi nàng không phải đối thủ của lão sắc quỷ trước mắt này, cho dù liều mạng cũng không làm được gì, chỉ thương tiếc ngũ thải thần điểu của nàng bị giết chết.
- Trận chiến này Quan Hùng thắng!
Thanh âm trọng tài lạnh lùng vang lên.
Quan Hùng sắp đến gần Thải Hà Nguyệt đành phải dừng lại, trên mặt lộ thần sắc chưa tận hứng nói:
- Tiểu da nương chớ đi, chờ Quan gia gia thắng thêm mấy trận lại tìm ngươi, ngàn vạn lần đừng chạy.
Thải Hà Nguyệt hung hăng trừng mắt nhìn hắn nói:
- Yên tâm, ta còn muốn xem phu quân ta tận tình chiêu đãi ngươi đâu.
Quan Hùng sửng sốt, tiếp theo cười to nói:
- Phu quân của ngươi? Tốt, chờ Quan gia gia xử lý hắn, ngươi sẽ thuộc về Quan gia gia.
Lời của hắn vừa dứt, một thân ảnh tiêu sái lăng không bay tới.
- Phu quân, điểu nhi đã chết, huynh phải giúp nó báo thù!
Thải Hà Nguyệt nhìn thân ảnh kia đau lòng nói.
- Được, muội đi xuống trước đi.
Lăng Tiếu híp mắt cười khẽ nói.
Nếu là người quen chứng kiến vẻ mặt này của Lăng Tiếu, đã biết có người sẽ xui xẻo.
- Ngươi chính là phu quân của nàng? Tây bắc địa hoàng?
Vẻ mặt Quan Hùng khinh bỉ hỏi.
- Không sai, chính là tại hạ Lăng Tiếu, là địa hoàng của tiểu địa phương tây bắc!
Lăng Tiếu lạnh lùng đáp, đoàn lửa giận áp chế trong lòng đã bắt đầu thiêu đốt.
- Có thể bắt đầu rồi!
Thải Hà Nguyệt đã đi xuống, trọng tài lập tức tuyên bố bắt đầu, sau đó lui sang một bên.
Bởi vì trước đó Thải Hà Nguyệt thắng được năm trận, mà Lăng Tiếu chỉ cần đánh bại Quan Hùng thì nhận được chiến tích này, nếu Quan Hùng đánh bại Lăng Tiếu thì đã thắng được sáu trận.
- Tiểu tử, chỉ cần ngươi khấu đầu ba cái với ta, sau đó gọi ta một tiếng Quan gia gia, đem nữ nhân của ngươi tặng cho Quan gia gia, ta tha cho ngươi một mạng thế nào?
Quan Hùng khoanh hai tay trước ngực càn quấy nói.
Hắn có nghe qua sự tích của Lăng Tiếu ở vòng thi đấu thứ nhất, biết giả trư ăn cọp đánh bại hai đệ tử chân truyền của Lam Dương giáo, có lẽ trong mắt người khác thực lực Lăng Tiếu không tệ, nhưng trong mắt hắn Lăng Tiếu căn bản không đáng được nhắc tới.
- Ha ha, cho dù ngươi quỳ xuống phục lạy gọi ta Lăng gia, ta cũng sẽ không bỏ qua ngươi!
Lăng Tiếu lạnh lùng cười nói, một cỗ sát ý dâng lên.
- Tốt tốt, ngươi dám cùng Quan gia gia nói chuyện như vậy, xem Quan gia gia gõ đoạn cái chân thứ ba của ngươi!
Quan Hùng kêu lên vài câu, một cỗ khí thế cường đại áp tới Lăng Tiếu, đồng thời thân hình đá lên một cước, đá thẳng vào giữa hai chân Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu không hề tránh né, đồng thời cũng giơ lên một cước nghênh đón một cước của Quan Hùng.
- Hừ, lại dám đánh bừa với ta, có đảm lược!
Trong lòng Quan Hùng cười lạnh.
Răng rắc!
A!
Hai chân đụng vào nhau, quả nhiên vang lên thanh âm gãy xương thanh thúy, ngay sau đó truyền ra tiếng kêu thảm thiết.
Nhưng thanh âm tiếng kêu thảm thiết không phải của Lăng Tiếu mà của chính Quan Hùng.
Chỉ thấy hắn ôm lấy chân của mình không ngừng thối lui về phía sau, trên trán tuôn mồ hôi lạnh trong lòng thầm hô:
- Chân cứng quá, người này có cổ quái!
Người chung quanh đều trợn tròn mắt.
Không ngờ Quan Hùng mới là người bị tổn thất nặng!
Vẻ mặt Lăng Tiếu cười lạnh nói:
- Không phải đã nói muốn phế chân thứ ba của ta sao? Vì sao chân ngươi gãy trước? Chân vô dụng như vậy để cho ta đá gãy luôn đi!
Thanh âm Lăng Tiếu hạ xuống, thân ảnh đã lướt động cực nhanh.
Quan Hùng không chần chờ, một chân đạp xuống, lập tức bay lên không trung, quỷ phủ vung lên.
- Đến ah, Quan gia gia chém tôn tử ngươi!
Hắn không nghĩ tới thân thể Lăng Tiếu cường đại như vậy, có thể đá gãy chân của mình, nhưng hắn không hề sợ hãi, ngược lại khơi dậy sát ý của hắn.
Hai phủ của Quan Hùng không ngừng oanh ra năng lượng bao phủ cả lôi đài.
Oanh long!
Lăng Tiếu hoàn toàn xem thường công kích, thân hình tránh sang bên phải, người đã tới cạnh Quan Hùng, lại hướng chân còn lại đá tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.