Thần Khống Thiên Hạ

Chương 780: Nam Nhân Ghê Tởm Cút Cho Ta!




Trong lòng hắn ngược lại đang lo lắng, có phải hay không Trọng Kiếm môn bọn họ đắc tội phải địch nhân đáng sợ gì, bị người khác theo dõi?
Trong lúc nhất thời, hắn chỉ có thể ở trong lòng rỉ máu, cũng không dám tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ.
Đang ở lúc La Vô Địch buồn bực vô cùng, địa bàn của Trọng Kiếm môn bọn họ lại tới một người khách không mời.
Vừa mới bắt đầu, La Vô Địch cho là cường địch kia nhằm vào Trọng Kiếm môn hàng lâm.
Hắn không nói hai lời, mang theo hộ thân linh thú của mình đi đến ứng chiến.
Ai ngờ sau khi nhân gia bày ra thực lực đáng sợ, La Vô Địch không chiến mà bại.
La Vô Địch cho là tai nạn của Trọng Kiếm môn bọn họ tới rồi.
Ai ngờ đối phương cũng không có giết hắn, mà cùng hắn nói mấy câu.
La Vô Địch mới biết được đây là hiểu lầm.
Hai người cũng là không đánh nhau thì không quen biết, cho nên La Vô Địch đã mời người nọ vào trong Trọng Kiếm môn làm khách.
Gã cường giả kia là một phụ nữ, một lão bà tử sống hơn một nghìn năm, họ Âm.
La Vô Địch ở trước mặt nàng chỉ có phần cung kính gọi Âm đại tỷ, căn bản không có nửa phần uy nghiêm lão tổ của Trọng Kiếm môn.
Vị Âm đại tỷ này có thực lực kinh khủng cao cấp Thiên Tôn, còn có một đầu lục giai cao cấp hộ thân linh thú, La Vô Địch hắn có thể không cung kính hữu lễ sao?
La Vô Địch cũng không biết Âm tôn giả này làm sao lại đi tới Trọng Kiếm môn bọn họ/
Hắn nhưng chưa nghe nói qua Tây Bắc có nhân vật đứng đầu đáng sợ như vậy.
Chẳng lẽ là lão quái vật mấy trăm năm lánh đời không ra sao?
Cho nên hắn trải qua một phen hỏi thăm, mới biết được nhân gia là đến từ Trung vực, đi ra ngoài du lịch thu đồ đệ.
Nghe được đối phương là đến từ võ học thánh địa Trung vực, La Vô Địch nội tâm dễ chịu hơn nhiều.
Lúc này La Vô Địch để cho môn chủ của Trọng Kiếm môn hiện tại triệu tập hơn ngàn tên đệ tử bên trong tông môn tới diễn võ trường.
Diễn võ trường của Trọng Kiếm môn so với diễn võ trường của Tử Thiên tông muốn rộng rãi hơn nhiều lắm, ở giữa sân còn có một thanh thạch kiếm khổng lồ, ở giữa thạch kiếm có khắc bốn chữ long phi phượng vũ "Trọng Kiếm Vô Phong".
Mấy cái chữ này lộ ra một cỗ túc sát chi ý, còn có kiếm khí đáng sợ tung hoành, làm cho người ta không dám tới quá gần.
Đây là chữ mà Trọng Kiếm môn khai sơn tổ sư dùng trọng kiếm của hắn khắc xuống, dùng trọng kiếm xông xuống bất thế uy danh, cũng là bởi vì cáo này, lịch đại đệ tử của Trọng Kiếm môn để là sử dụng trọng kiếm tu luyện, đây là quy củ của tông môn truyền xuống.
Hơn một ngàn đệ tử, niên kỷ đều là từ 15 tới 20, nữ có nam có, mọi người tinh thần phấn chấn bộc phát.
Ở trên đài cao, Trọng Kiếm môn có mười mấy tên trưởng lão cùng ghế ngồi, bọn họ phân ra đứng sang hai bên, cũng không có ngồi xuống, ở chỗ trung ương nhất có hai cái vị trí cũng chưa ai ngồi.
Hai cái vị trí này cũng không phải là giữ lại cho môn chủ của bọn họ, môn chủ của bọn họ đã ở trên một cái chỗ trống đứng đó rồi.
Sau đó, có hai người lăng không đạp bộ mà tới.
Người của Trọng Kiếm môn đều lập tức khom mình hành lễ thăm hỏi.
Dám ở trên ngọn núi cao nhất của Trọng Kiếm môn phi hành, trừ lão tổ tông của bọn họ ra còn có ai có can đảm này.
Người khác tự nhiên là lão bà tử Âm tôn giả kia đến từ Trung vực.
Chẳng qua nữ nhân được gọi là lão bà tử này thoạt nhìn cũng không có già thật như vậy, theo lý thuyết, lão nhân hơn một ngàn tuổi cũng sẽ là tóc trắng như sương, thân thể còng xuống không chịu nổi mới đúng.
Nhưng mà lão bà tử này thoạt nhìn chỉ là vừa mới qua 50 tuổi, mơ hồ còn có thể nhìn ra vẻ xinh đẹp phong hoa tuyệt đại khi mới mười mấy tuổi.
Từ điểm này có thể nhìn lại, Âm tôn giả này đối với phương diện dưỡng sinh vẫn là bỏ xuống công phu.
- Âm đại tỷ, mời ngồi!
Một lão đầu tử đầu đầy tóc trắng cười a a dối với nữ nhân trung lão niên xưng là "Đại tỷ".
Đổi lại là ở trường hợp bình thường, chỉ sợ đều sẽ bị cười đến rụng răng rồi.
Nhưng mà ở nơi này lại không có người dám phát ra nửa điểm âm thanh khác thường, trên mặt đều là treo nụ cười mỉm nịnh hót, không có nửa điểm bất kính.
Một nữ nhân có thể đẻ cho lão tổ tông của bọn họ gọi là 'Đại tỷ", vậy thân phận phải là cái dạng gì, bọn họ không cần nghĩ cũng có thể biết được.
Bọn họ những thứ tiểu lâu la này nào dám lỗ mãng.
Âm tôn giả cũng không khách khí, khẽ gật đầu, ngồi ở trên một vị trí trống.
La Vô Địch lúc này mới theo đó ngồi xuống.
Sau đó, hắn nói:
- Âm đại tỷ, nơi này đều là tinh anh của Trọng Kiếm môn chúng ta, ngươi nhìn xem một chút có người kế tục thích hợp hay không?
Âm tôn giả nhẹ nhìn lướt qua, sắc mặt phần lớn là ý khinh thường.
- Bổn tôn tu Thủy thuộc tính, ngươi để cho những oa nhi không thích hợp lui ra đi!
Âm tôn giả nhàn nhạt nói một tiếng.
La Vô Địch khẽ gật đầu, hướng về phía môn chủ của Trọng Kiếm môn ám hiệu một chút.
Môn chủ của Trọng Kiếm môn lĩnh hội, lập tức để cho những đệ tử không phải Thủy thuộc tính kia lui ra.
Con dư lại bảy, tám mươi tên đệ tử Thủy thuộc tính đều là vẻ mặt nóng rực chờ đợi Âm tôn giả chọn lựa.
Một khi được siêu cấp cường giả Tôn giai nhìn trúng, con đường tương lai của bọn họ tuyệt đối là phong quang vô hạn.
Đáng tiếc, không bao lâu bọn họ toàn bộ giống như là bị đánh vào lãnh cung.
Bởi vì... Âm tôn giả này thu đồ đệ có yêu cầu quá coa, không phải là đệ tử có Thủy thuộc tính tinh khiết thì không thu.
La Vô Địch vốn định hảo hảo ninh bợ nữ nhân có thực lực cường hãn này, nhưng mà lại không nghĩ tới rằng đối phương cư nhiên yêu cầu cao như thế, trong lòng nhổ một ngụm nói:
- Đệ tử Thủy thuộc tính tinh khiết, chỗ này của ta có cũng không tới phiên ngươi thu làm đồ đệ rồi.
Bất kỳ đệ tử có thuần thuộc tính nào đều là bảo bối, cho dù có cũng không thể cống hiến ra ngoài, đây chính là thể chất ngàn năm khó gặp, Trọng Kiếm môn bọn họ cũng đúng là không thể buông tay.
La Phách Thiên chết đi kia thiên phú trác tuyệt, hắn cũng bất quá là dùng linh thảo từ nhỏ chồng chất mà đến được 93 phần trăm độ tinh khiết Thổ thuộc tính mà thôi, tuy nói còn cách thuần thuộc tính chỉ kém bảy điểm, nhưng cũng là khoảng cách không thể vượt qua.
La Vô Địch để cho người đem toàn bộ đệ tử rút lui, dù sao mặt mũi của hắn đã làm đến rồi, có thể cùng nữ nhân này có mọt chút quan hệ, đối với Trọng Kiếm môn bọn họ chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu.
- Âm đại tỷ, thật là không phải rồi, những hạt giống này ở chỗ chúng ta cũng ít đi một chút, nếu là lúc sau có đệ tử thuần Thủy thuộc tính nhất định sẽ giữ lại cho ngươi:
Trở lại nhã các, La Vô Địch mang theo khiếm ý nói.
Âm tôn giả khoát tay nói:
- CHuyện như vậy là dựa vào duyên phận, huống chi hạt giống thuần thuộc tính tìm không dễ, ở Trung vực cũng bất quá chỉ là mấy cái, đó cũng là bảo bối của mấy nhà, cho nên ta chỉ có thể đi dạo ở loại thâm sơn cùng cốc này, xem một chút có thể hay không từ một nơi hoang vu tìm được một hai bảo bối, đáng tiếc ta du lịch mười mấy năm rồi, cũng là không có phá hiện một hai cái hạt giống tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.