Thần Khống Thiên Hạ

Chương 725: Ta Thật Chán Ghét Người Khác Ở




Tân Lập đã bị Tân gia vứt bỏ, bọn hắn đương nhiên không cần xem trọng hắn, nhịn không được châm chọc vài câu, dù sao bọn hắn cũng không lo lắng mình bị xử phạt.
- Các ngươi…
Tân Lập tức giận đến run rẩy toàn thân.
Vừa rồi hắn còn nghĩ người ta nhớ rõ thiếu gia như hắn, đối với hắn cung kính, ai biết đảo mắt biến thành châm chọc ô nhục như vậy, làm cho hắn khó chịu đến cực điểm.
- Bỏ đi, cùng hai tên chó săn không thể khai thông, chúng ta vào đi thôi.
Lăng Tiếu thản nhiên nói một câu, khí thế nháy mắt phóng ra ngoài, một cỗ uy áp cường đại đánh về phía hai gã linh sư.
Hai gã linh sư chỉ cảm thấy lồng ngực uất nghẹn, thân thể hung hăng đập vào thạch sư bên cạnh, phun ra ngụm máu tươi trực tiếp hôn mê bất tỉnh, nhìn ra được Lăng Tiếu đã hạ nặng tay.
Lăng Tiếu không hề nhìn tới hai người, chắp tay sau lưng dẫn đầu đi vào đại viện Tân gia.
Tân Lập nuốt ngụm nước bọt, nhanh chóng theo vào.
Chỉ riêng Tôn Tiểu Nam không sợ trời không sợ đất kinh hô:
- Sư phục khốc muốn chết!
Kỳ thật Lăng Tiếu cũng không thu nàng làm đồ đệ, nhưng nàng vẫn xưng hô hắn là sư phụ. Lăng Tiếu đã nhắc nhở vài lần nhưng thiếu nữ kia vẫn gọi như vậy, Lăng Tiếu cũng mặc kệ nàng.
Nhưng hắn cũng tính toán tìm một sư phụ cho thiếu nữ này, Thải Hà Nguyệt là một lựa chọn rất tốt.
- Người nào dám xông vào Tân gia?
Mấy người Lăng Tiếu vừa bước vào đại viện, lập tức có người kêu lên.
Chỉ thấy một gã tráng niên mang theo năm sáu hộ vệ chạy tới.
Lăng Tiếu lười nói chuyện, khí thế trực tiếp phóng thích ra ngoài, mấy người kia lập tức bị chấn ngã nghiêng ngã ngửa.
- Chỗ ở của ngươi ngày trước tại đâu?
Lăng Tiếu hỏi Tân Lập.
Tân Lập chỉ chỉ một phương hướng:
- Ở tiểu viện phía tây.
- Được, lập tức đi qua!
Lăng Tiếu gật gật đầu, liền hướng phía tây đi tới.
Tên tráng hán Tân gia bò lên quát to:
- Có địch nhân…xâm nhập gia tộc, mau chóng thỉnh trưởng lão trợ giúp.
Thanh âm quanh quẩn trên không trung, kinh động không ít người của Tân gia.
- Người nào dám xâm nhập Tân gia, thật sự là chán sống!
Một gã vương cấp đê giai nháy mắt bay đến trước mặt tráng hán lớn tiếng hỏi.
Vương cấp kia thật trẻ tuổi, chỉ khoảng hai mươi bảy, là tam thiếu gia Tân gia Tân Chiến, hắn không thích luyện đan, chuyên tâm tu luyện, dũng mãnh hiếu chiến, là người trẻ tuổi dũng mãnh nhất của Tân gia.
- Tam…tam thiếu gia, bọn hắn đi về bên kia, nhưng vừa rồi ta nhìn thấy một người hình như là thập tam thiếu gia Tân Lập đã bị trục xuất Tân gia.
Tên tráng hán ôm ngực chỉ vào một phương hướng nói.
- Thập tam đệ?
Tân Chiến thoáng lặng người, tiếp theo khinh thường cười nói:
- Không nghĩ tới phế vật kia còn dám trở về, cho ta xem hắn có kỹ năng gì lại dám xông vào tộc viện gia tộc.
Dứt lời hắn bay lên không lướt về hướng tây.
Chỉ trong nháy mắt Tân Chiến đã xuất hiện trên đầu nhóm người Lăng Tiếu.
- Thập tam, lại dám dẫn người tự tiện xông vào gia tộc, phải bị tội gì!
Tân Chiến lạnh lùng trừng mắt nhìn Tân Lập bên dưới quát to.
Tân Lập hướng Tân Chiến mỉm cười thi lễ nói:
- Tam ca, ta chỉ muốn lấy lại chút đồ vật của cha mẹ ta, mời tam ca đừng ngăn cản.
Hắn biết Lăng Tiếu đã quyết tâm trút giận cho hắn, nếu như đã trở mặt hắn cũng không còn gì sợ hãi.
- Hừ, vật của ngươi không phải đã lấy đi năm năm trước sao? Nơi này làm gì còn đồ vật thuộc về ngươi, lập tức cút đi ra, bằng không…hừ, tiến vào dễ dàng, đi ra ngoài chỉ sợ khó khăn!
Tân Chiến từ trên cao nhìn xuống nói.
Ai cũng có thể nghe ra ngữ khí của hắn mang theo uy hiếp nồng đậm.
- Tam ca, ta chỉ muốn lấy lại đồ vật của cha mẹ ta, chẳng lẽ cũng không được sao?
Tân Lập ngẩng đầu bất phẫn hỏi.
- Ta lặp lại lần nữa, nơi này đã không còn đồ vật gì của ngươi, cút cho ta!
Tân Chiến lại quát, hắn không kiên nhẫn phát ra khí thế cường hãn muốn giáo huấn Tân Lập.
- Hạ thủ lưu tình!
Lúc này một thanh âm già nua vang lên, thân ảnh kia nhanh chóng bay tới.
Tân Chiến mặc kệ lời nói của người nọ, vương uy trấn áp xuống.
Lăng Tiếu không khả năng nhìn thấy Tân Lập bị khi dễ, tiện tay giơ lên, uy thế Tân Chiến biến mất không bóng dáng tăm hơi.
- Ngươi dám phá hư chuyện tốt của ta, muốn chết!
Tân Chiến trừng mắt nhìn Lăng Tiếu quát to.
Lăng Tiếu ngẩng lên nói:
- Ta thật chán ghét có người đứng trên đầu ta!
Hắn bỗng nhiên quát:
- Xuống dưới cho ta!
Thanh âm tiếng quát của Lăng Tiếu ẩn chứa long uy lực chấn đến chung quanh đều chao đảo lên.
Tân Chiến bị tiếng quát của Lăng Tiếu làm khí huyết thân thể bốc lên, màng tai ong ong không ngớt, toàn thân lập tức rơi xuống.
Mà lão giả đang chạy tới cũng không chịu đựng nổi, thân thể lảo đảo cũng té xuống, chỉ là không khó chịu như Tân Chiến mà thôi.
Tàn Báo dùng linh khí ngăn cách bao phủ Tân Lập cùng Tôn Tiểu Nam, căn bản không để họ bị long uy ảnh hưởng.
Thanh âm tiếng quát của Lăng Tiếu vang rền, rốt cục kinh động thật nhiều cao thủ Tân gia.
Chỉ chốc lát trên bầu trời lại xuất hiện hai mươi mấy vương cấp cao thủ.
Những người này nhỏ nhất cũng đã bốn mươi, già nhất chỉ sợ phải gần hai trăm tuổi.
- Người nào dám gây sự ở Tân gia?
Trong hai mươi mấy vương cấp đi ra một người quát.
Vương cấp cao giai kia chính là gia chủ Tân gia Tân Vô Thường, thực lực vương cấp cao giai, đồng thời cũng là luyện dược sư tứ phẩm, hắn dựa vào danh hiệu này mới lấy được vị trí gia chủ Tân gia.
Mấy tên vương cấp còn lại đều là trưởng lão Tân gia.
- Đã nói, ta chán ghét người khác đứng trên đầu ta!
Lăng Tiếu híp mắt thản nhiên nói một câu, tiếp theo nổi lên mười tầng khí kình, ngẩng mặt lên trời thét dài một tiếng.
Một tiếng này còn khủng bố hơn tiếng quát vừa rồi rất nhiều, chỉ thấy sau lưng Lăng Tiếu hiện lên một đạo kim long hư ảnh, giống như một đầu tuyệt thế chân long đang ngửa mặt lên trời thét dài.
Thiên phú long ngâm, vốn là thần thông của thần thú Long tộc.
Trước kia Lăng Tiếu hấp thu huyết tinh của giao long, về sau hấp thu thật nhiều máu huyết của Cửu Đầu Long Xà, một thân huyết mạch đã sớm dị biến, hơn nữa vừa bước vào vương cấp trung giai đỉnh, một thân thực lực khác hẳn ngày trước, uy lực thiên phú long ngâm hôm nay đương nhiên tăng hơn vài lần.
Trong lúc nhất thời thanh âm long ngâm chấn động khiến khí huyết những người trên không bốc lên, đầu óc choáng váng, mỗi người như loài chim mất cánh từ trên không trung rơi xuống đất.
Tân Lập cùng Tôn Tiểu Nam được Tàn Báo bảo hộ nhìn thấy Lăng Tiếu đại triển thần uy, đôi mắt lóe sáng tinh tinh, trong lòng sùng bái tới cực điểm.
- Sư phụ thật là lợi hại, cuộc đời này có thể bái sư phụ làm sư, là may mắn lớn nhất của Tân Lập này.
Trong lòng Tân Lập tự nhủ nói. Một câu này đi theo hắn cả đời, chứng kiến truyền kỳ của sư phụ hắn.
- Còn đứng ngây ra đó làm gì, dẫn đường đi, đi lấy đồ vật của ngươi.
Lăng Tiếu thản nhiên nhìn thoáng qua Tân Lập nói.
Tân Lập nhanh chóng gật đầu, đi nhanh về hướng sân viện mình ở trước kia.
Lăng Tiếu cùng Tàn Báo chậm rãi theo sau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.