Thần Khống Thiên Hạ

Chương 507: Vị Đại Thúc Này, Ngươi Là Ai?




Cho nên họ muốn cùng đi với Lăng Tiếu, chỉ hi vọng có thể tìm kiếm cơ hội lĩnh ngộ ở vùng đất lục phẩm tông môn này.
Cơ duyên như vậy đối với mấy người Trần Văn Vũ mà nói chính là bức thiết nhất.
Lăng Tiếu kinh ngạc nhìn thoáng qua mọi người, trong lòng thầm hô:
- Không hổ là những người cực mạnh trong đệ tử thân truyền tông môn, phần đảm lượng như vậy không phải ai cũng có thể so sánh.
Lăng Tiếu nhìn bọn họ gật đầu nói:
- Được, mọi người theo ta đi, nhưng mọi sự nhất định phải cẩn thận, nơi này hiểm ác hơn sự tưởng tượng của chúng ta nhiều lắm.
Hắn chợt khựng lại, quay đầu nói với Thạch Thiên Hậu:
- Thạch sư huynh, mọi người ở lại đây tĩnh tu, vạn nhất xảy ra chuyện gì ngươi dẫn mọi người rút lui.
- Sư…sư đệ, ta…ta cũng muốn đi cùng các ngươi.
Thạch Thiên Hậu gãi gãi đầu cười khan nói.
- Vậy…được rồi.
Lăng Tiếu thoáng do dự lại đáp ứng xuống.
Tuy nói hắn rất muốn hành động một mình, làm vậy hắn làm việc sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Nhưng đối với những yêu cầu đi cùng của mọi người hắn rất khó cự tuyệt, ai bảo hắn là người dẫn đầu hành trình bí cảnh này đâu.
Vì vậy Lăng Tiếu đành dặn dò đệ tử khác một phen, nói cả vị trí mật thất trong đại điện cho mọi người, phòng ngừa nếu phát sinh chuyện gì nguy hiểm thì có thể chạy vào ẩn núp.
Ngay khi Lăng Tiếu định dẫn mọi người đi ra ngoài, chân mày chợt nhướng lên, tựa hồ nhận ra chuyện gì, lớn tiếng nói:
- Có người tiến đại điện, mọi người chuẩn bị một chút.
Toàn bộ đệ tử nghe vậy lập tức liền cảnh giác.
- Đã tìm tới, phát hiện thật nhanh!
Lăng Tiếu nhăn mày thầm nhủ.
Sở dĩ hắn nhận thấy được có người xuất hiện ở đại điện, đó là bởi vì tinh thần lực của hắn cường đại, cho nên tính cảnh giác của hắn cao hơn người thường gấp mấy lần thậm chí là mười mấy lần.
Thế nhưng khi hắn mới nhận thấy được sự tồn tại của đối phương, người ta đã cảm ứng được phương hướng của bọn họ, Lăng Tiếu không thể không hoài nghi người đến khẳng định có được thực lực bất phàm.
Nếu như đã bị đối phương phát hiện, đoàn người Lăng Tiếu không tiếp tục ở lại trong phòng tu luyện, toàn bộ đều đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau phía trước không xa xuất hiện một nhóm võ giả thanh niên mặc cẩm tú quái bào.
Những người này không cần phải nói, chính là đoàn người Thái Ly tông, mà Lưu Quyên Quyên của Nam Dương tông đang rút vào bên người thập tam thái tử Ly Du, bộ dáng vô cùng thê lương.
Lăng Tiếu vừa thấy cảnh này, không khỏi nhướng mày, trong lòng nghi hoặc:
- Chẳng lẽ người của Nam Dương tông cùng Thái Ly tông thông đồng chung một chỗ?
Ly Du đi tới phía trước cười lạnh nhìn Lăng Tiếu, nói:
- Tiểu tử Tử Thiên tông, chúng ta lại gặp mặt.
Khi Ly Du mới đến Vạn Thú thành gặp được Vân Mộng Kỳ, bị nàng hấp dẫn, hơn nữa nghe trưởng lão nói Vân Mộng Kỳ đã là cường giả vương cấp, điều này càng làm cho hắn sản sinh ham muốn chiếm đoạt thêm nồng đậm.
Nhưng khi ở Vạn Thú thành Ly Du phát hiện nữ nhân mình muốn chiếm đoạt đã bị tiểu tử trước mắt nhanh chân đến trước, trong lòng đã ôm sâu lửa giận tràn đầy.
Nếu không phải ở trong Vạn Thú thành không cho phép đánh nhau, chỉ sợ hắn đã yêu cầu trưởng lão giáo huấn tiểu tử trước mắt.
Nhưng hiện tại giáo huấn cũng không muộn, dù sao hắn đã sớm có kế hoạch tiêu diệt toàn bộ người của Tử Thiên tông.
Hắn phải cho tiểu tử kia biết đắc tội hắn là sai lầm lớn bao nhiêu!
Khuôn mặt Lăng Tiếu làm ra vẻ do dự nghi hoặc hỏi:
- Vị đại thúc này, ngươi là ai?
Kỳ thật Lăng Tiếu nhận ra Ly Du, nhưng hắn không có chút hảo cảm với người kia, dám đánh chủ ý với nữ nhân của hắn, cho dù là thiên vương lão tử hắn cũng không xem vào trong mắt.
Năm nay Ly Du chỉ mới hai mươi lăm tuổi, bộ dáng chẳng những không già ngược lại còn cực kỳ tuấn lãng trẻ tuổi, huống hồ còn có vẻ non nớt trẻ con, so với thanh thiếu niên cùng tuổi còn trẻ hơn vài phần, thoạt nhìn chẳng khác gì mười tám. Điểm này vẫn là điều khiến hắn luôn thấy kiêu ngạo.
Nhưng bây giờ hắn lại bị Lăng Tiếu châm chọc gọi “đại thúc”, điều này làm hắn cảm thấy sỉ nhục chưa từng có từ trước tới nay.
- Tiểu tử, lá gan của ngươi rất lớn ah.
Ly Du đen mặt nói một câu, đang định hô động thủ giết người, chợt phát hiện vài nữ nhân kiều diễm đứng sau lưng Lăng Tiếu, ánh mắt không khỏi ngẩn ngơ.
Ở Vạn Thú thành hắn cũng từng nhìn thấy mấy mỹ nữ này, nhưng lúc ấy trong mắt hắn chỉ có Vân Mộng Kỳ, vẫn không chú ý nhìn kỹ các nàng, hiện tại rốt cục nhìn thấy được dung mạo kiều diễm của các mỹ nữ.
Ly Du không khỏi có chút ngây ngốc, hắn không nghĩ tới Tử Thiên tông có nhiều mỹ nữ như vậy, hơn nữa khí chất đặc biệt, làm lòng hắn mở cờ.
Ôn Khả Điệp không chịu nổi ánh mắt tham lam của Ly Du, nhích tới gần Lăng Tiếu nói:
- Người này thật chán ghét!
Băng Nhược Thủy lạnh lùng nói:
- Đồ vô sỉ!
Lăng Tiếu nhăn mày chắn ngang tầm mắt của Ly Du, âm u nói:
- Mắt chó của ngươi đang nhìn cái gì đây?
Trên mặt Ly Du lộ ra vẻ hờn giận nói:
- Xú tiểu tử, ngươi đang tìm phiền phức cho sư huynh sư tỷ của ngươi.
Lăng Tiếu cười nhạt nói:
- Ngươi vốn là đến làm phiền, chẳng lẽ ta nói xin lỗi thì chuyện đó có thể bỏ qua sao?
- Hắc hắc, ta còn tưởng rằng ngươi không nhớ rõ ta.
Ly Du nâng đầu lên cao ngạo âm trắc trắc nói, bỗng nhiên dừng lại, nói tiếp:
- Giải thích của ngươi có tác dụng cái rắm, nếu…nếu ngươi có thể để cho mấy sư muội đứng phía sau chơi với ta mấy buổi tối, nói không chừng ta sẽ không tìm phiền phức với các ngươi, ai, vị sư muội Nam Dương tông này, đây là do đại sư huynh của nàng tặng nàng cho ta, cho nên ta đã buông tha những người khác của Nam Dương tông.
Ly Du còn thập phần đắc ý chỉ chỉ vào Lưu Quyên Quyên ở trong ngực mình.
- Vô sỉ!
- Hỗn đản!
Các mỹ nữ sau lưng Lăng Tiếu nổi giận mắng, mà các đệ tử khác của Tử Thiên tông nét mặt đầy giận dữ, tựa hồ chuẩn bị ra tay.
Ly Du không chút e ngại, trên mặt Lưu Quyên Quyên lộ ra dáng tươi cười, nhưng nụ cười kia chứa vài phần hương vị quỷ ý.
- Đơn giản như vậy? Ngươi sẽ không đổi ý đi?
Lăng Tiếu như thoáng lặng một chút, nghiền ngẫm hỏi ngược lại.
Ly Du liếc trộm mấy mỹ nữ sau lưng Lăng Tiếu nuốt nước bọt đáp:
- Chỉ đơn giản như vậy, thập tam thái tử này nói qua luôn giữ lời.
Lăng Tiếu xoay người hỏi mấy mỹ nữ:
- Các vị nguyện ý cùng vị thập tam thái tử này đi sao?
- Ai thèm đi cùng hắn!
Ôn Khả Điệp dẫn đầu đáp.
- Cũng không tát vũng nước tiểu đến chiếu chiếu mặt mình!
La Mỹ Anh cực kỳ dũng mãnh nói.
Ngọc Liệt Diễm không mắng chửi người, ngược lại ôm lấy cánh tay Lăng Tiếu nũng nịu hờn giận:
- Cả đời này ta chỉ cần ngươi, nếu ngươi nhẫn tâm đem ta tặng cho người khác, ta sẽ trước tiên giết ngươi sau đó tự sát.
Băng Nhược Thủy lạnh lùng nhìn chằm chằm Ly Du, quanh thân tản mát ra hàn ý cường đại, tựa hồ tùy thời đều có thể ra tay giết người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.