Thần Khống Thiên Hạ

Chương 503: Bổn Thiếu Bị Đánh Lén (1)




Hắn lại vung tay chém xuống, tên hoạt cương lập tức rụng đầu.
Trong lúc nhất thời tổng cộng có hai mươi lăm đệ tử chân truyền đã tử vong ba người.
Tâm tình mọi người thật trầm trọng, mặc dù trước khi đến họ đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi đối mặt cùng tử vong họ cảm thấy thập phần sợ hãi.
- Mọi người chia thành bốn năm người một tổ, đừng cách nhau quá xa, nếu gặp nguy hiểm liền cầu cứu, ta sẽ lập tức chạy tới, được rồi, lập tức tìm quanh đại điện này, mặc kệ ai có thu hoạch hay không một lát nữa tụ tập lại ở đây!
Lăng Tiếu ra lệnh, tiếp theo còn nói:
- Băng sư tỷ, Ngọc sư tỷ, Ôn sư muội cùng đi với ta, đừng cách quá xa.
Lời của hắn vừa dứt, La Mỹ Anh đã vội vã nói:
- Ta cũng phải cùng ngươi một tổ.
Mọi người đều kinh ngạc nhìn thoáng qua La Mỹ Anh, thần sắc nàng chợt đỏ lên, trong lòng cảm thấy ngượng ngùng không thôi.
Lăng Tiếu đương nhiên sẽ không để nàng khó xử, gật gật đầu, tự mình đi vào đại điện, các mỹ nữ theo sát phía sau, những người khác lập tức chia ra.
Lúc này Ôn Khả Điệp âm thầm hỏi La Mỹ Anh:
- La sư tỷ, ngươi cũng yêu thích ngốc tử kia sao?
Nói xong nàng lén lút chỉ chỉ Lăng Tiếu.
La Mỹ Anh đỏ mặt, nhưng nàng cũng là một nữ nhân dám yêu dám hận, lập tức thừa nhận nói:
- Lúc tiến vào Vạn Thú Quật hắn đã cứu ta, ta phát hiện ta đã yêu thích hắn.
Ôn Khả Điệp há miệng thở dốc, trong mắt toát ra vẻ kinh ngạc, trong lòng thầm hô:
- Lại thêm một đối thủ, ngốc tử thối kia sao lại được nhiều người thích như vậy ah!
- Ôn sư muội, sao còn không đi theo!
Lăng Tiếu xoay người lại thấy Ôn Khả Điệp còn ngẩn người liền kêu to.
Ôn Khả Điệp phục hồi lại tinh thần, lập tức đuổi theo, trong lòng tự cổ vũ mình:
- Ta nhất định sẽ không thua!
Ngay giữa trung ương đại điện, trong đại sảnh xa hoa, mấy phiến cửa gỗ đã bị phá nát không chịu nổi, mấy người Lăng Tiếu đi vào trong, chỉ thấy bài trí bên trong rách nát, bao phủ đầy tro bụi mạng nhện.
Ở phương hướng đối diện cửa chính treo một bức cổ họa hùng ưng điện sí, hùng ưng thoạt nhìn rất sống động, có khí thể xuyên thẳng trời xanh, chỉ tiếc cảnh thác nước chảy xuống đã bị phá hư hoàn toàn, bằng không tuyệt đối xứng đáng là tác phẩm giá trị.
Ở trong này cũng không có tử cương hay thây khô, chỉ có vài món trang sức thoạt nhìn liền thấy được.
- Đi thôi, nơi này không có gì.
Băng Nhược Thủy nhìn lướt qua gian phòng, lập tức nói.
Ngay khi Lăng Tiếu định gật đầu, đôi mắt hắn chợt ngừng lại, đi nhanh về hướng tấm cổ họa kia.
Mấy mỹ nữ vẻ mặt khó hiểu nhìn Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu đi tới cạnh bức họa, vỗ lên mắt ưng một chưởng, vị trí mắt ưng chợt lõm đi vào.
Lăng Tiếu mừng rỡ, xé mạnh cả bức tranh đi xuống.
Chỉ thấy sau lưng bức tranh hiện ra một hốc tối, xem ra giống như nút bật công tắc.
- Không ngờ có diễn!
Lăng Tiếu thở nhẹ một tiếng, tiếp theo quay đầu nói với mấy mỹ nữ:
- Mọi người chú ý một chút, ta cần mở ra hốc tối này.
Lăng Tiếu không thể không nhắc nhở một tiếng, tuy rằng hắn rất muốn đây chính là mấu chốt mở mật thất, nhưng vẫn phải chuẩn bị tình huống xấu nhất, vạn nhất đây là mấu chốt cơ quan thì thật phiền toái.
Mấy mỹ nữ lập tức cảnh giác, đồng thời gắt gao nhìn chằm chằm động tác của Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu hít sâu một hơi, nặng nề ấn xuống cái nút kia.
Tiếp theo chuyện kỳ quái đã xảy ra.
Chỉ thấy mặt tường trước mặt Lăng Tiếu dần dần di động, tựa như có cánh cửa đang mở ra trước mặt hắn, chỉ vừa đủ cho một người đi vào.
Mấy mỹ nữ càng thở dồn dập.
- Ta vào xem trước.
Lăng Tiếu nói xong liền lắc mình đi vào.
- Cẩn thận một chút.
Bốn mỹ nữ cùng kêu lên.
Vừa kêu xong, bốn người chợt nhìn thoáng qua nhau, sau đó chuyển ánh mắt sang nơi khác, trên mặt chợt đỏ bừng.
- Mọi người mau vào, chúng ta phát đạt rồi!
Ngay sau đó truyền ra thanh âm tiếng kêu to vui mừng của Lăng Tiếu.
Bốn mỹ nữ không chần chờ rất nhanh lao vào trong khe cửa.
Đi vào bên trong, chỉ thấy nơi này là một gian mật thất không lớn lắm, nhỏ hơn một nửa căn nhà.
Tuy mật thất không lớn, nhưng cất chứa không ít đồ tốt.
- Đây…đây là kiếm khí băng hệ tứ giai.
Băng Nhược Thủy nhìn thấy thanh kiếm khí tản ra khí tức băng hàn treo trên vách tường lập tức hô lên.
Ngọc Liệt Diễm cũng nhìn thấy một thanh kiếm tản ra khí tức nóng rực, kinh hô:
- Đây cũng là thanh kiếm khí hỏa hệ tứ giai.
Hai thanh kiếm phát ra linh lực so với kiếm khí tam giai bình thường càng nhiều, cho nên họ liếc mắt liền nhận ra là kiếm khí tứ giai.
Ngoài ra trên tường còn có đao, thương, mâu…đủ loại vũ khí không tầm thường làm người hoa cả mắt.
- Đây…đây là tiên khí tứ giai, thật tốt quá, lại có thể tìm được một thanh binh khí tiện tay.
Ôn Khả Điệp nhìn thấy trên bệ đá bên phải đặt một cây roi đỏ liền hô to.
- Tốt lắm, mọi người mau thu lại huyền khí trước đã, đây toàn bộ là của chúng ta.
Lăng Tiếu nhìn thấy nhóm mỹ nữ thất thố liền nói.
Ba mỹ nữ nghe xong lời nói của Lăng Tiếu, vô cùng cao hứng, chỉ riêng La Mỹ Anh có chút buồn bực, bởi vì nơi này không có huyền khí phù hợp với nàng.
Ai ngờ Lăng Tiếu rút ra một quyển sách đưa cho nàng nói:
- Nhìn xem có thích hợp hay không?
La Mỹ Anh có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua hắn, sau đó tiếp nhận quyển sách, vừa lật hai trang ánh mắt liền nóng rực.
- Đây là huyền kỹ lam giai thủy hệ!
La Mỹ Anh không khỏi thở gấp.
Trong lúc nhất thời nàng liền hấp dẫn ánh mắt ba mỹ nữ khác.
- Thật cảm ơn, sư đệ!
La Mỹ Anh kinh hô một tiếng, sau đó đột nhiên ôm lấy Lăng Tiếu hôn lên má hắn.
Lăng Tiếu cứng đờ, thầm hô:
- Thảm, bổn thiếu bị đánh lén!
Ôn Khả Điệp tức giận nói:
- Sư tỷ, ngươi thật quá ghê tởm, ta cũng muốn.
Dứt lời nàng chạy tới ôm Lăng Tiếu hôn lên mặt hắn.
- Được rồi đừng làm rộn, mau nhìn xem huyền kỹ nơi này có thích hợp mọi người hay không, nếu có thì thu lại, những thứ khác ta đều mang đi.
Lăng Tiếu đẩy Ôn Khả Điệp thản nhiên nói.
Lăng Tiếu vừa mới nói xong, mấy mỹ nữ chạy tới bên giá sách tìm kiếm huyền kỹ thích hợp cho mình.
Lăng Tiếu đi thẳng tới giường đá ở giữa, nhìn thấy trên đầu giường đặt một quyển sách, thuận tay cầm lên mở ra xem.
“Ưng Tung Cửu Thức” – bốn chữa lớn phong cách cổ xưa hiện ra trong mắt Lăng Tiếu, hắn tùy ý lật ra xem nội dung bên trong.
- Đây là…là huyền kỹ phong hệ hồng giai!
Lăng Tiếu nuốt nước bọt lẩm bẩm nói.
Ngay sau đó hắn lập tức đem quyển sách thu vào.
Xem ra quyển sách này hẳn là huyền kỹ trấn điện của Tụ Ưng Đường, lại đạt tới hồng giai, cho dù ở trong Tử Thiên tông cũng chưa tìm được một quyển huyền kỹ hồng giai, mà ở cả tây bắc muốn tìm được cũng khó càng thêm khó.
Lăng Tiếu hồi phục lại tinh thần, các mỹ nữ đều đem huyền kỹ trên giá sách lật xem một lần, đều tự lấy huyền kỹ thích hợp bản thân, trên mặt hiện đầy vẻ vui sướng.
Lăng Tiếu nhắc nhở các nàng:
- Sau khi rời khỏi đây, tuyệt đối không thể để cho người khác biết được mọi người đã lấy được huyền kỹ lam giai biết không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.